Buổi tối sau khi tắm chuẩn bị đi ngủ, Cố Tự Bắc định đưa bé về phòng mình, Úc Tinh Ngữ có chút không nỡ.
“Đêm nay con bé có thể ngủ với tôi được không?” Cô ngồi trên giường, mặc bộ đồ ngủ màu hồng, tóc dài xõa ra. Nhìn Cố Tự Bắc định mang bé đi, giọng nhỏ nhẹ hỏi.
Lúc nãy cô và con chơi cùng nhau, Cố Tự Bắc thấy đã muộn nên muốn đưa bé đi ngủ.
Cố Tự Bắc cũng đã tắm, mặc bộ đồ ngủ màu xanh, trông sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái. Cổ áo mở hơi rộng, trông có mấy phần cảm giác cấm dục.
Người này mặc đồ khác nhau thì có phong thái khác biệt.
Bây giờ đã muộn rồi, gần 11 giờ.
Trước đây khi bận công việc, giờ này với anh vẫn còn sớm, nhưng cả bé và cô đều cần nghỉ ngơi.
Mà thói quen ngủ lúc 3-4 giờ sáng, đã được dưỡng thành thói quen sinh hoạt nghỉ ngơi tốt hơn.
Anh nói: “Đêm con sẽ đói, cần ăn, em cần nghỉ ngơi đầy đủ ban ngày mới có sức chăm cục cưng.”
Úc Tinh Ngữ hiểu là một chuyện, nhưng không nỡ lại là chuyện khác. Cô thấy mình thật phiền, không phải là không thể gặp bé nữa, nhưng trong lòng vẫn có sự ràng buộc khó hiểu.
“Được.”
Cố Tự Bắc nhìn cô không nỡ nhưng vẫn phải miễn cưỡng đồng ý, tựa như một con búp bê dễ vỡ, anh mềm lòng, đưa bé lại cho cô.
“Vậy em với con ngủ trước, lát nữa em ngủ tôi sẽ mang bé đi.”
“Được.” Úc Tinh Ngữ thấy mình được quan tâm, có vẻ vui vẻ, đồng thời cũng vui vì bé có thể tiếp tục ngủ với cô.
Cố Tự Bắc đặt bé lại bên cạnh cô, thấy Úc Tinh Ngữ chậm rãi tiến đến, muốn hôn bé nhưng cuối cùng không dám, chỉ dán nhẹ lên mặt bé, đáy lòng tự dưng cảm thấy mềm nhũn mấy phần, cảm giác tê tê dại dại lan khắp cơ thể anh.
Bé con chưa ngủ, mở to đôi mắt đẹp, hé miệng nhỏ muốn hoạt động.
Úc Tinh Ngữ muốn dỗ bé ngủ, hỏi Cố Tự Bắc: “Em có thể kể chuyện dỗ con ngủ được không?”
“Được.”
Úc Tinh Ngữ vụng về chăm sóc bé đạt được lời khẳng định của anh, lập tức muốn kể chuyện nhưng kết quả nhanh chóng nhận ra trong đầu mình chẳng có chuyện gì, không biết kể gì.
Có chút lúng túng.
Cô phồng má, nói với Cố Tự Bắc: “Ngày mai anh có thể mua ít sách truyện cho trẻ được không?”
“Được.”
Úc Tinh Ngữ thấy mình làm phiền anh, nói: “Cảm ơn anh!”
Cố Tự Bắc ngẩn ra, nhìn cô, mỉm cười: “Vậy cũng cảm ơn em vì đã sinh ra em bé đáng yêu.”
Người này...
Cuối cùng, Úc Tinh Ngữ lấy điện thoại phát nhạc ru ngủ, dỗ dành bé con không chịu ngủ.
Trước khi ra ngoài, Cố Tự Bắc nói với cô: “Nửa đêm nếu em tỉnh dậy nhớ con, có thể đến phòng tôi nhìn.”
“Được.” Cô đồng ý, sau đó ngắm nhìn bé con, dưới ánh sao trăng đêm tối, cùng nhau ngủ thϊếp đi.
Mười mấy phút sau, Cố Tự Bắc vào phòng, thấy cô đã ngủ, liền đắp chăn cho cô, nhẹ nhàng bế bé con bên cạnh lên, đi ra ngoài.
Biệt thự cách âm rất tốt, nửa đêm bé con tỉnh dậy vài lần, Cố Tự Bắc chăm xong bé lại ngủ tiếp, tiếng khóc không truyền đến phòng khác, Úc Tinh Ngữ cũng có giấc ngủ ngon đầu tiên sau khoảng thời gian dài.
Sáng hôm sau, Úc Tinh Ngữ dậy rất sớm, khi cô tỉnh dậy, trời mới chỉ vừa tảng sáng, nhưng vì tối qua cuối cùng cũng có một giấc ngủ ngon, cô cảm thấy tinh thần rất tốt.
Cô kéo rèm cửa sổ, nhìn ra bầu trời bên ngoài chưa hoàn toàn sáng, sau đó đi ra cửa phòng, muốn sang phòng Cố Tự Bắc để xem bé con của mình. Nhưng cô lại có chút do dự, vì Cố Tự Bắc vẫn chưa dậy, cô sợ sẽ làm họ thức giấc.
Cô đứng ở hành lang, nắm lấy tay nắm cửa, rồi lại lùi vào phòng, nghĩ rằng trời sắp sáng rồi, chờ thêm chút nữa họ sẽ dậy thôi, đợi một lúc cũng không sao.
Nhưng thời gian trôi qua rất chậm, Úc Tinh Ngữ cảm thấy mình đã chờ rất lâu, mới chỉ qua nửa tiếng. Cô cảm thấy hơi sốt ruột, nên đứng dậy, đẩy cửa ra ngoài, đi về phía phòng của Cố Tự Bắc. Hành lang yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng chim hót bên ngoài, qua cửa sổ nhìn thấy cây cối đang đung đưa.