Chương 27

Cô sợ Cố Tự Bắc một mình chăm sóc sẽ quá mệt… cũng sợ một mình anh không đủ chu đáo. Cô quá vụng về, không biết chăm con, ngồi một lúc cũng thấy mệt mỏi.

Anh nghĩ một lúc rồi nói: “Được.”

Cuối cùng anh không tự nấu ăn mà để đầu bếp đến nấu.

Úc Tinh Ngữ chỉ ngủ một lúc, tỉnh dậy liền muốn qua xem cục cưng. Cô bây giờ rất nhạy cảm với sự hiện diện của người khác, vừa ra khỏi phòng đã cảm thấy bên dưới có người lạ.

Với cô, nhà và trung tâm chăm sóc là hai nơi khác nhau. Nhà là nơi riêng tư hơn, đồng thời khiến cô thoải mái hơn.

Ở bệnh viện, ở trung tâm chăm sóc, cô cảm thấy đó là nơi của người khác, dù khó chịu nhưng cũng không đề phòng nhiều, nhưng ở nhà, cô cảm thấy mọi giác quan đều nhạy bén hơn.

Cô cảm thấy mình giống như một con mèo, ra ngoài thấy mèo khác có thể sợ hãi, co rút lại nhưng không phản kháng nhiều. Nhưng nếu phát hiện trong nhà có mèo khác, cô cảm thấy toàn bộ lông đều dựng đứng lên, như thể lãnh thổ của mình bị xâm phạm.

Cô tăng tốc bước chân, chạy nhanh vào phòng Cố Tự Bắc, thấy bé con đang ngủ, cô mới thở phào, cảm giác nhịp tim chậm dần lại.

Bé con đang ngủ.

Thực ra Úc Tinh Ngữ cũng buồn ngủ, cô tìm một chiếc ghế tròn thấp, ngồi bên cạnh giường, mặt áp vào giường, dán vào mép nệm, cứ thế yên lặng nhìn bé.

Tiếng thở của bé rất nhẹ, khuôn mặt nhìn rất đáng yêu, trên đầu còn có một chiếc mũ nhỏ màu hồng. Đứa bé xấu xí trước đây bây giờ đã trở nên đáng yêu như vậy, Úc Tinh Ngữ thấy thật kỳ diệu, cô cúi đầu, dùng ngón tay chạm vào chiếc hoa nhỏ trên mũ của bé.

Lại sợ lát nữa đánh thức bé, làm bé khóc.

Nên cô chậm rãi rút tay lại, nằm bên giường, đôi mắt đen láy, lặng lẽ nhìn bé rồi dần dần ngủ thϊếp đi.

Đầu bếp nấu xong thì rời đi, Cố Tự Bắc định đến phòng gọi cô xuống ăn trưa, nhưng không thấy người. Anh đến phòng mình thì thấy Úc Tinh Ngữ nằm bên giường, cùng bé con ngủ, tay kê dưới đầu, mũi nhỏ xinh, khuôn mặt tràn đầy sự dịu dàng.

Ngoại hình cô thuộc loại ngoan ngoãn, Úc Tiểu Mễ có khuôn mặt giống cô. Nhưng không biết sau này tính cách có ngoan không.

Cố Tự Bắc nghĩ, có lẽ sẽ không ngoan.

Dù sao mẹ bé trông cũng không phải là kiểu người ngoan ngoãn.

Một tính cách kiên cường, không ai có thể làm gì được.

Dù là anh, hay Trần Kinh Dược, thậm chí cả nhà họ Úc, không ai có cách nào đối phó với cô.

Khi cô mang thai, Cố Tự Bắc từng nghe thấy người nhà họ Úc gọi điện cho cô, anh vô tình nghe được vài câu, Úc Tinh Ngữ nói chuyện rất không khách sáo.

“Trần Dao là con các người nuôi lớn, tôi thì không phải, tôi không có tình cảm gì với các người.”

“Đừng như vậy, dù Trần Dao có đi, tôi cũng sẽ không quay về.”

“Tôi có việc bận, không nói nữa, vậy nhé.”

...

Cố Tự Bắc thực sự thấy may mắn, trong thế giới của cô vẫn chấp nhận sự tham gia của anh, cô vẫn cho anh cơ hội chăm sóc hai mẹ con họ.

Cô ngủ không sâu, lại nằm mơ thấy ác mộng, mơ thấy có nhiều người xung quanh hỏi cô sao lại sinh con?

Hỏi cô sao lại ngốc nghếch thế, chăm con mà không biết cách.

Có người còn ác ý, có người chỉ đơn thuần hỏi han, thậm chí quan tâm.

Nhưng cô đều không thích.

Cố Tự Bắc chạm vào vai cô, cô thoát khỏi giấc mơ. Mở mắt ra, nhìn anh với ánh mắt mơ màng.

Khuôn mặt cô gầy hơn nhiều so với lúc kết hôn, nhìn anh với đôi mắt long lanh.

Cố Tự Bắc mỉm cười nhẹ, nói: “Đừng ngủ nữa, xuống ăn trưa đi, lát nữa tôi sẽ đưa con bé về phòng em, hai mẹ con cùng nghỉ ngơi.”

Anh thực sự muốn cô nghỉ ngơi tốt nên mới đưa bé con về phòng mình, nhưng cô lại theo đến.

Điều này làm Cố Tự Bắc ngạc nhiên, đồng thời cũng rất vui mừng.

Anh nghĩ rằng cô cần thời gian để chấp nhận bé, nhưng rõ ràng, cô thích bé hơn anh tưởng. Chỉ là ban đầu cô định rời đi nên cố tình lạnh nhạt.