Chương 26

Cô hơi lo, nhìn Cố Tự Bắc hỏi: “Đút thế này à?”

Số lần cô cho con bú là lúc mới sinh ở bệnh viện, cô cho con ăn theo cách y tá hướng dẫn. Khi đó cô mới sinh xong, hơi ngơ ngẩn, y tá chỉ cho cô cách đút cho trẻ. Cô ít sữa, con mυ"ŧ hai lần thì hết sạch. Sau đó, cô cố tình phớt lờ đứa trẻ, tự nhiên cũng không quan tâm đến nó nữa.

“Ừm.”

“Có cần làm gì khác không?”

Những ngón tay trắng nõn của cô cầm chiếc bình, chúng cong lại, dường như hơi hồi hộp.

Trong mắt Cố Tự Bắc hiện lên mấy phần bất đắc dĩ: “Không cần, cứ nhét vào trong miệng con.”

“Ồ.”

Bé con chắc đói lắm rồi, sữa vừa được đưa vào miệng, bé lập tức há miệng uống một cách vui vẻ.

Đôi mắt cong lên vì thích thú tột độ.

Úc Tinh Ngữ thấy vậy đặc biệt vui vẻ, đột nhiên có cảm giác muốn hôn bé con, nhưng Cố Tự Bắc chưa bao giờ hôn khi cho con bú nên cô cũng không dám làm. Trước đây cô có đọc một bài báo nói rằng không nên hôn trẻ quá nhiều, vì trẻ có khả năng miễn dịch kém, dễ bị nhiễm virus, vi khuẩn.

Nhưng bé con thực sự rất dễ thương.

“Khụ khụ!”

Đứa trẻ đột nhiên bị sặc, sữa trào ra khỏi miệng.

Úc Tinh Ngữ lập tức rút bình sữa ra, lo sợ nhìn Cố Tự Bắc.

Đứa trẻ được Cố Tự Bắc ôm, sau khi nhận được ánh mắt cầu cứu của cô, Cố Tự Bắc hơi bất lực, cầm lấy bình sữa từ tay cô, đặt lên bàn bên cạnh, anh vỗ nhẹ vào lưng bé con, đứa nhỏ liền ổn lại.

Cố Tự Bắc dùng tay lau đi sữa trên miệng của đứa bé, còn bế bé con lên, trêu chọc hai lần.

Không biết có phải vì đứa nhỏ thông minh hay không, lại mở miệng, cười với bố, tay nhỏ quơ quơ.

Dọn dẹp xong, liền thấy Úc Tinh Ngữ đang tự trách mình.

Úc Tinh Ngữ cúi đầu: “Tôi thật ngu ngốc!”

Việc này Cố Tự Bắc đã từng làm. Vấn đề trẻ bị nghẹn sữa có thể lớn hoặc nhỏ. Bé con là loại rất dễ chăm sóc, khỏe mạnh, ăn no thì ngủ ngon.

Trước đây anh còn lo lắng rằng thể chất của Úc Tinh Ngữ quá kém, liệu đứa bé có sức đề kháng kém không, nhưng đứa bé này lại hoàn toàn khác biệt với mẹ, rất khỏe mạnh.

Quả nhiên là trong lúc mẹ không thương tiếc mình, nhờ vào ý chí kiên cường mà đứa bé đã vượt qua tất cả.

Anh nói: “Không sao đâu, cho bú nhiều lần sẽ quen thôi.”

Úc Tinh Ngữ vẫn tự trách: “Nhưng những bà mẹ khác đều làm được mọi việc.”

Cố Tự Bắc nói: “Nhưng ở đây có tôi mà.”

Úc Tinh Ngữ cảm thấy việc mình tự trách cũng gây phiền phức cho Cố Tự Bắc, vì vậy dù có tự trách mình, sau đó cô cũng không nói nhiều nữa.

Bé Úc uống sữa xong không chịu ngủ, cứ mở mắt nhìn bọn họ.

Cố Tự Bắc đã nhờ người mua đồ chơi thích hợp cho bé con, đưa cho Úc Tinh Ngữ một con cá ngựa, nói: “Nếu bé không ngủ, em có thể chơi với bé.”

“Ồ, được thôi!” Úc Tinh Ngữ cầm lấy đồ chơi, lắc lư trước mặt bé, hơi bối rối không biết nên chọc cười bé thế nào, một lúc sau mới mở miệng nói với bé: “Bé yêu nhìn xem đây là gì.”

Cô cảm thấy mình trông thật ngốc, nhất là khi Cố Tự Bắc vẫn đang đứng sau lưng nhìn.

“Đây là cá ngựa! Con có thích không?”

Cách cô tự hỏi tự trả lời trông thật ngốc nghếch.

Không biết Cố Tự Bắc phía sau có cười nhạo cô không.

Bé con dường như thực sự hứng thú, đưa tay nhỏ ra muốn nắm lấy, cười rất vui vẻ, tay không nắm được, chân nhỏ cũng đưa lên.

Úc Tinh Ngữ liền đặt luôn đồ chơi vào lòng bé.

Bé con muốn nắm lấy cá ngựa, nhưng tay nhỏ không vững, chỉ có thể chạm vào nó, nhưng chỉ thế thôi mà bé cũng rất vui.

Chơi một lúc, bé lại ngủ tiếp.

Cố Tự Bắc hỏi cô: “Em có muốn nghỉ ngơi một chút không?”

Úc Tinh Ngữ hơi luyến tiếc rời đi, nhưng thực sự rất mệt, ngáp một cái, cô dụi mắt rồi đứng dậy nói: “Được, vậy tôi đi ngủ đây.”

Trước khi ra ngoài, cô dựa vào cửa, quay đầu nói với Cố Tự Bắc: “Thực ra anh có thể nhờ người đến chăm sóc bé cùng.”