Chương 23

Anh sửa lại chiếc chăn hồng đắp cho bé con, đặt đứa nhỏ vào nôi rồi đắp kín chăn cho nó.

Lại nhìn thấy bàn tay bé xíu chui ra ngoài chăn, anh đẩy tay nhỏ vào, cúi đầu nhìn xuống bé con, lúc này mới đứng dậy.

Vừa quay lại, đã thấy Úc Tinh Ngữ đang nhìn đứa bé.

Thấy anh nhìn qua, cô lập tức quay đi.

Cố Tự Bắc nói: “Muốn nhìn cục cưng thì cứ thoải mái đi, không cần che che giấu giấu.”

Úc Tinh Ngữ bị nói trúng, có hơi bối rối. Cô cãi lại: “Con tôi, tôi muốn xem lúc nào chẳng được.”

Cố Tự Bắc cười xác nhận lời cô nói: “Ừ, đúng rồi, con của em, nếu muốn em có thể xem.”

Úc Tinh Ngữ không hiểu anh cười cái gì, cô muốn hỏi, nhưng cuối cùng lại không làm.

Một lúc lâu sau, mới cúi đầu thấp giọng hỏi: “Vừa rồi anh đứng ở cửa bao lâu?”

Giọng của cô cực kỳ nhỏ, nếu Cố Tự Bắc không có thính lực tốt, lại ở khá gần thì chắc anh sẽ không thể nghe được cô đang nói gì.

Anh nhướng mày, dạo này hiếm khi tâm trạng tốt như vậy.

“Rất lâu.”

Rất lâu là bao lâu?

Úc Tinh Ngữ muốn hỏi rõ ràng, nhưng dường như không cần thiết.

Cô ngồi xuống cạnh giường, nhìn ra ngoài cửa sổ, mới nhận ra trời đã tối. Các nhân viên ở đây mang bữa tối đến cho họ.

Cố Tự Bắc đi lấy cơm đặt lên bàn ăn tròn bên cạnh.

Khi cúi đầu mở hộp cơm, anh cười khẽ nói: “Lúc em bắt đầu khóc, tôi đã ở đó rồi.”

Úc Tinh Ngữ hơi bất an, liếc thoáng qua anh.

Người đàn ông đang cúi người tháo đôi đũa dùng một lần. Ngoại hình của anh hoàn toàn đẹp như người trời. Ngoài vẻ điển trai thì dáng người cũng rất tốt, mơ hồ có thể nhìn thấy cơ bắp trên cánh tay. Không uổng là nam chính được tác giả yêu thích nhất trong tiểu thuyết.

Cảnh thân thể hơi khom lưng này cũng rất đẹp, vừa có chút thanh nhã lại có phần gợi cảm.

Úc Tinh Ngữ hơi bất an vì anh đã nhìn thấy mình khóc thút thít, càng lo lắng Cố Tự Bắc có biết tại sao cô khóc hay không.

Cô muốn anh chủ động nói, nhưng người đàn ông này lại không nói gì, hình như coi như không có chuyện gì xảy ra mà gọi cô đến ăn cơm.

“Tới ăn đi.”

Úc Tinh Ngữ không đi qua, vẫn lo lắng ngồi ở bên giường. Cô cảm thấy người thông minh như Cố Tự Bắc không thể không biết cô đang nghĩ gì.

Nếu anh không thảo luận với cô chuyện này, cô sẽ không biết anh đang nghĩ gì, sẽ rất khẩn trương.

“Không muốn ăn à?” Thấy cô không nhúc nhích, anh giục: “Tôi mang qua cho em nhé?”

Úc Tinh Ngữ cắm móng tay vào thịt một ngón tay khác, hít thở sâu một hơi, do dự hồi lâu mới lấy hết can đảm hỏi: “Anh không hỏi tại sao tôi khóc à?”

Anh rất hợp tác: “Tại sao?”

Nhưng anh lại rất bình tĩnh, đặt hộp cơm vào tay cô, thái độ ấm áp.

“Ăn đi.”

Anh quá bình tĩnh khiến Úc Tinh Ngữ không biết nên mở miệng thế nào.

Cô cầm đũa nhìn anh không nhúc nhích.

Đối diện với đôi mắt đen láy của cô, Cố Tự Bắc cảm thấy có chút buồn cười. Cô cũng sẽ có lúc bất an như vậy sao?

Anh muốn cô ăn đúng giờ nên trả lời thuận theo lời cô: “Tôi biết, em muốn rời đi.”

Anh ấy biết! Quả nhiên đã biết! Nhưng biết lại không nói ra!

Úc Tinh Ngữ hơi bực mình.

Nhưng mà có vẻ như việc cô ấy tức giận không có tác dụng gì.

Cô nhìn cơm trên tay không buồn ăn, cứ cầm mãi như vậy.

Nhìn thấy cô không ăn, Cố Tự Bắc biết cô đang chờ câu trả lời của mình, anh miễn cưỡng mím môi, kiên quyết nói: “Em không thể rời đi. Em đi thì Úc Tiểu Mễ sẽ đi theo. Dù em có muốn hay không, em cũng sẽ thấy chúng tôi.”

Anh dừng một chút, lời nói mang theo vài phần hàm ý: “Về phần làm sao tôi tìm được em, em tự nghĩ đi.”

“Tôi đã trả lời câu hỏi của em, giờ em có thể ăn được không?” Giọng điệu của anh có chút bất đắc dĩ, nhưng lại rất ôn hòa.

Những gì anh nói với cô bây giờ đều vô cùng nhẹ nhàng. Trước kia không như thế này.