Chương 22

Đứa trẻ nhìn ngắm cảnh vật một lúc thì đói bụng, không biết nên ăn gì, lập tức khóc lên.

Cố Tự Bắc nhìn đồng hồ, thấy sớm hơn nửa tiếng so với giờ ăn sữa tiếp theo của bé con. Đứa nhỏ thực sự thích ăn.

Anh đi lấy bình sữa đã được giữ ấm đến, đặt núʍ ѵú giả vào miệng bé con. Sau khi khóc hai lần, nước mắt của bé con lập tức khô đi, ngoan ngoãn như một chú mèo con.

Y tá nghe tiếng đứa bé khóc liền đi đến, vừa thấy người cha đã cho con ăn xong, cảm thấy có chút buồn cười.

Trung tâm của bọn họ phục vụ những người giàu có, hầu hết đều bận rộn với công việc. Ở đây không có nhiều ông bố đi cùng. Có thể nói là hoàn toàn không có ông bố nào như anh Cố đây, đã chăm con gần một tháng rồi.

Trẻ con thích dựa dẫm người nhà, có khi chúng sẵn sàng vâng lời nhưng cũng có khi phải dỗ dành mới bằng lòng đi ngủ, ông bố bận rộn tới khuya. Ngược lại, người mẹ dường như không chăm sóc con, dù ban ngày ở trong phòng thì bố cũng là người cho con bú.

Mẹ thiếu sữa, y tá cho trẻ bú cố giúp người mẹ thông sữa, nhưng cuối cùng vẫn không có sữa, ông bố liền nói quên đi.

Vừa nãy hình như y tá nhìn thấy ông bố đi ra ngoài, nghe tiếng tiếng đứa bé khóc, y tá vội đến xem lại thấy ông bố ở đó. Thực sự, chăm chút từng li từng tí.

Y tá mỉm cười đi ra.

Bé con uống no, lại muốn đi ị. Cố Tự Bắc ở bên cạnh thay tã, lau mông cho bé con, động tác vô cùng thành thạo.

Úc Tinh Ngữ ngồi nhìn, nhớ lại một ít suy nghĩ rất lâu trước đó của mình.

Khi đó, khi còn là một cô gái trẻ, cô muốn có một người bạn trai thật đẹp trai, chiều chuộng cô, bọn họ sẽ có hai đứa con, một đứa mang họ cô, một đứa mang họ anh. Chồng tương lai không cần giàu hơn nhà cô, chỉ cần chiều chuộng cô là được.

Nhưng rồi cô không tìm được người như vậy.

Có rất nhiều trai đẹp theo đuổi cô, nhưng xét về tính cách thì hoặc gia trưởng hoặc là nhòm ngó tài sản nhà cô.

Cô nói chuyện yêu đương với bạn học cũng đầy mâu thuẫn. Cô cảm thấy mình không thích kiểu tình yêu này.

Sau đó, cô độc thân cho đến khi tốt nghiệp đại học.

Lúc trước cô kết hôn với anh là vì cốt truyện, Úc Tinh Ngữ không nghĩ Cố Tự Bắc lại tốt như vậy. Bọn họ giống như hai người lạ, không hề thân thiện, còn anh cũng rất bận rộn.

Họ kết hôn nhưng không có tình cảm.

Tuy vậy vào đêm tân hôn, bọn họ vẫn xảy ra quan hệ.

Lúc đầu cô phản đối, nhưng Cố Tự Bắc ở bên cạnh nói rằng anh không có ý định ly hôn, nói có thể cho cô một tháng để suy nghĩ.

Sau đó cô nghĩ chuyện sớm hay muộn cũng xảy ra, cho nên đồng ý.

Cố Tự Bắc thích tiếp xúc cơ thể với cô, sau tuần trăng mật, anh vẫn thích quấy rầy cô mỗi khi không có việc gì làm. Anh cũng từng nghĩ đến việc bồi đắp tình cảm với cô, nhưng cô lại quá lạnh nhạt.

Úc Tinh Ngữ lắc đầu. Cô không thể nhớ lại những quá khứ kia.

Nghĩ kỹ, cô cảm thấy mình có vẻ hơi có lỗi với anh.

Cố Tự Bắc bây giờ rất tốt, anh chăm con, không tranh cãi về họ của đứa nhỏ. Ngay cả trong khoảng thời gian cô nóng nảy, anh cũng đã cố gắng hết sức để chăm sóc cô.

Nếu anh gặp một người khác, có lẽ anh sẽ không phải cực khổ như vậy, sẽ tiếp tục bận rộn công việc, chỉ tay ở cửa hàng, thuê người đến chăm sóc vợ con, còn mình chỉ cần thỉnh thoảng ôm con, dỗ dành vợ là được. Không cần phải chịu đựng nhiều thế này.

Sau khi thay tã bé con đã ngủ thϊếp đi trong vòng tay của bố, hơi thở đều đặn tràn ngập mùi sữa, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy thỏa mãn.

Trước kia, Cố Tự Bắc không cảm thấy trẻ con dễ thương, nhưng sau khi chăm một thời gian dài, anh cảm thấy Úc Tiểu Mễ vô cùng đáng yêu, ăn no thì ngủ, tỉnh dậy lại khóc, sau đó tiếp tục ăn, tiếp tục ngủ, không cần suy nghĩ gì cả, chỉ cần lớn lên khỏe mạnh là được.