Trần Mộ sau đó giữ im lặng.
Cố Tự Bắc vào phòng tắm rửa mặt, nhìn mình trong gương. Trông không ổn lắm.
Nhưng trên thực tế, mấy ngày sau khi đứa bé chào đời, anh cảm thấy không có việc gì nhiều ngoại trừ đút cô ăn và chăm sóc cô, không nhiều việc lắm. Điều thực sự khiến anh cảm thấy mệt mỏi chính là thái độ của cô, anh luôn có cảm giác hoang mang lo sợ cô có thể một mình xuất viện bất cứ lúc nào.
Cố Tự Bắc rửa mặt, nước mát từ giữa hai lông mày rơi xuống, tỉnh táo hơn, trên đường trở về phòng bệnh, bác sĩ nhắc nhở bọn họ trước khi xuất viện lấy giấy khai sinh của đứa bé, Cố Tự Bắc nói được, cảm ơn y tá và quay trở lại.
Cô y tá nhìn anh trở lại phòng bệnh và lắc đầu thông cảm.
Cô đã nhìn thấy quá nhiều đàn ông vô tâm, bạc tình trong bệnh viện, thậm chí còn không đến đỡ vợ sinh con chứ đừng nói đến đích thân chăm sóc, gặp được một người đàn ông yêu thương và chính trực đã khó, nhưng người phụ nữ đó rõ ràng là có chút lãnh đạm thờ ơ.
Trở lại phòng bệnh, Úc Tinh Ngữ còn chưa tỉnh lại, bé con vừa nhìn thấy cha liền tỉnh lại, mở to đôi mắt to, vui mừng quơ quơ bàn tay nhỏ bé.
Cố Tự Bắc bế bé lên, cầm lấy bình sữa còn giữ ấm ở bên cạnh đút vào miệng đứa trẻ, đứa trẻ lập tức vui vẻ uống.
Lúc này Úc Tinh Ngữ tỉnh lại, Cố Tự Bắc nói cho cô biết: "Đứa bé cần giấy khai sinh, em nghĩ được tên nào chưa?"
Cô hoàn toàn không nghĩ đến tên của đứa trẻ, vì vậy cô nói thẳng với Cố Tự Bắc: "Anh muốn gọi nó là gì cũng được."
Cố Tự Bắc hơi hạ tay xuống, đứa trẻ bị sặc liền khóc lớn.
Cố Tự Bắc vội vàng vỗ vỗ lưng an ủi đứa nhỏ, gọi y tá tới hỗ trợ xem có chuyện gì không.
Thấy đứa trẻ đang khóc, Úc Tinh Ngữ hơi hơi duỗi thẳng thân thể đang ngồi, nhìn thoáng qua, thấy đứa trẻ đã trở nên ngoan ngoãn dưới sự vỗ về của y tá thì quay đầu sang một bên nhìn cây cối xanh tươi ngoài cửa sổ, giống như cái nhìn vừa rồi chỉ sự cố bất ngờ.
Tên của đứa bé Cố Tự Bắc không hỏi lại ý kiến của cô, trực tiếp đặt là Úc Tiểu Mễ, bởi vì đứa trẻ rất trắng và sạch sẽ, giống như một hạt gạo. Quả thật là rất tùy ý.
Cố Tự Bắc nghĩ, nếu sau này lớn lên, không thích thì có thể đổi tên hay hơn, nhưng hiện tại trong lòng anh tâm tư bấn loạn, cũng không biết tên nào nghe tốt hơn.
Sau khi làm xong giấy khai sinh, Úc Tinh Ngữ không quan tâm tên đứa bé là gì, mỗi ngày cô đều ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc nào chán thì lướt điện thoại, khi Cố Tự Bắc nói chuyện với cô, cô có thể sẽ nói vài câu, khi không nói chuyện cô sẽ cúi đầu và đắm chìm vào thế giới của riêng mình.
Trước khi xuất viện, Cố Tự Bắc hỏi cô: "Em định đi trung tâm Nguyệt Tử* hay để anh ở nhà chăm sóc hai người?"
(*Nguyệt Tử hay còn gọi là ở cữ)
Về cách chăm sóc đứa bé, Cố Tự Bắc đã học được từ y tá cách tắm cho em bé và cách xử lý các tình huống khác nhau, nếu ở nhà có việc gì, bất cứ lúc nào cũng có người biết cách xử lý, chỉ là người đó sống bên cạnh căn hộ bên cạnh.
Nhưng Úc Tinh Ngữ nói: "Vậy thì hãy đến trung tâm Nguyệt Tử."
Trung tâm Nguyệt Tử phong cảnh rất đẹp, là biệt thự có sân vườn, được làm chuyên nghiệp và tỉ mỉ, buổi tối mọi đứa bé đều được người ở đó chăm sóc, ăn những bữa đủ dinh dưỡng, cũng có các chuyên gia trị liệu tiết sữa nhưng cố gắng đến mấy cô cũng không có một giọt sữa.
Cố Tự Bắc cũng sẽ ở đây vào ban đêm.
Mọi chuyện có vẻ ổn, nhưng Úc Tinh Ngữ ngủ không ngon vào ban đêm, cô trằn trọc cả đêm và tóc rụng rất nhiều.
Sau khi Cố Tự Bắc bắt đầu chăm sóc cô, cô dần dần tăng cân, trước khi sinh, cánh tay của cô có nhiều thịt, nhưng trong nửa tháng đầu tiên ở trong khu Nguyệt Tử, cô gầy đi rất nhanh.