Cố Tự Bắc nói: "Tôi có thể không làm như vậy, nhưng nếu em làm tôi tức giận, tôi sẽ cho người đến chăm sóc em, bên trong bên ngoài đều cho người giám sát."
Cô nói: “Tùy anh."
Tùy tiện, như nào cũng được.
Cố Tự Bắc luôn cảm thấy sự nhẫn lại của anh rất tốt, nhưng bây giờ lại bị cô làm cho tức giận. Anh cũng không lý trí, đóng sầm cửa bỏ đi.
Úc Tinh Ngữ lẳng lặng nhìn anh rời đi, trong lòng không khỏi có chút xao động.
Cô nằm xuống tiếp tục ngủ, lúc gần như ngủ say, hình như cô nghe thấy tiếng xe bên ngoài. Cô có chút bối rối, thầm nghĩ, dù sao anh cũng nên đi, cô là một người phiền phức như vậy. Có lẽ tốt nhất là để ai đó chăm sóc cô.
Nhưng khi nghĩ đến tiếng bước chân người qua lại, tiếng người xa lạ xung quanh, cô lại cảm thấy da đầu tê dại, hai cánh tay vô thức run lên.
Cô không biết mình đã ngủ bao lâu, nhưng cô cảm thấy lưng mình ướt đẫm mồ hôi.
Cố Tự Bắc đương nhiên không đi ra ngoài, tiếng xe cộ là bởi vì Trình Mộ mang cho anh thứ gì đó.
Anh không để bọn họ ở lại quá lâu, giao đồ xong bảo bọn họ rời đi, điều này khiến Trình Mộ rất tò mò.
Ai đang sống ở đây vậy? Nó khiến anh phải chú ý rất nhiều. Hơn nữa so với ban đầu còn khoa trương hơn, buổi chiều người phụ trách quét dọn nhất định phải hai giờ mới đến, quét dọn xong, ngày hôm sau mới tiếp tục đến. Họ chỉ dọn dẹp tầng một. Không được phép đi lên lầu.
Tuy rằng cho rằng không có khả năng, nhưng Trình Mộ vẫn cảm thấy, việc quét dọn trên lầu có thể là do thiếu gia cao quý của bọn họ đảm nhiệm.
Dựa vào ý muốn của thiếu gia, anh ta phán đoán trên lầu là một phụ nữ đang mang thai.
Trần Mộ cực kỳ tò mò, liệu người trên lầu có phải đang mang thai đứa con của thiếu gia hay không và cô ấy là ai.
Vì sao thiếu gia không tiết lộ? Có phải không muốn cưới?
Trình Mộ thăm dò hỏi: "Thiếu gia, người phía trên, không phải định nhờ người chăm sóc sao? Ngài là đàn ông không biết ……..."
Cố Tự Bắc ngẩng đầu nhìn anh ta nói: "Cậu có thể trở về, cái gì không nên hỏi đừng hỏi, không nên nói đừng nói."
Trần Mộ đã nhận được lời cảnh báo của Cố Tự Bắc, đối với người ở đây liền có nhận thức mới.
Dù sao Cố Tự Bắc cũng chưa từng nghiêm túc nói chuyện vớ anh ta như vậy.
“Vâng.” Anh ta ngẩng đầu nhìn căn phòng trên lầu, nơi đây cũng kéo rèm kín mít.
Sau khi Trần Mộ rời đi, Cố Tự Bắc lên lầu.
Anh đi đến phòng cô trước, phát hiện người đã ngủ. Cố Tự Bắc muốn nhân lúc cô đang ngủ bôi dầu dưỡng cho cô, nhưng khi anh đến gần, mới phát hiện trên người cô đầy mồ hôi lạnh.
Anh dừng lại, đi lấy khăn lau mồ hôi cho cô.
Khăn tắm vừa chạm vào trán, cô lập tức tỉnh lại, lạnh lùng nhìn anh, một lúc sau anh thấy cô ôm đầu, yếu ớt nói: “Anh đi đi, anh không cần bảo người khác chăm sóc cho tôi, tôi tự làm được!”
Cô thật sự không muốn người khác thấy mình như thế này! Cô biết mình tệ như thế nào, nhưng cô thực sự không có sức lực để chỉnh lý bản thân. Không thể về nhà, cô không hy vọng và mong đợi, không muốn gặp người, không muốn cùng người khác nói chuyện! Không muốn nói chuyện với ai! Sở dĩ cô nguyện ý nói chuyện với Cố Tự Bắc, là bởi vì anh được chính mình gọi tới.
Đôi mắt cô đã đỏ hoe, khuôn mặt tái nhợt và mái tóc ướt đẫm mồ hôi rối bù bết vào trán.
Cố Tự Bắc không ngờ lời nói của mình thật sự dọa cô, im lặng một lúc mới nói: "Xin lỗi."
Cổ họng anh hơi chuyện động, một lúc sau mới khàn giọng nói: “Anh sẽ mãi ở đây.”