Trong lúc chờ đèn giao thông, Cố Tự Bắc liếc mắt ra ngoài cửa sổ, vừa vặn nhìn thấy một lão hòa thượng mặc áo Hải Thanh ở công viên đối diện, hai con mèo đang chơi bên cạnh ông ấy chính là hai con mèo vừa đánh nhau ở bệnh viện.
Anh hơi sửng sốt.
Quay đầu nhìn lại, Úc Tinh Ngữ không biết đã ngủ thϊếp đi từ lúc nào, khóe mắt còn đọng nước mắt, lông mi đen dài khẽ rũ xuống, khuôn mặt gầy gò thoạt nhìn yếu ớt, nhưng so với mấy ngày trước đã tốt hơn nhiều.
Khi cô về nhà và lại ngủ. Bởi vì bên cạnh có một trường tiểu học nên sáng sớm rất ồn ào, Cố Tự Bắc không chịu nổi bầu không khí ở đây, sáng hôm sau khi Úc Tinh Ngữ ăn sáng, anh đã cùng cô thảo luận chuyện này.
Anh đưa ra hai lí do.
"Ở đây ồn ào quá, nếu em thích, đến lúc đó có thể tìm khu chung cư gần trường tiểu học."
"Ở đây trang thiết bị y tế không hiện đại, chỉ sợ xảy ra chuyện gì, không cách nào xử lý."
Úc Tinh Ngữ âm thầm bổ sung điểm thứ ba trong lòng: Anh không thể làm việc ở đây.
Nơi này là do cô tùy tiện chọn, cô không phản đối việc đổi chỗ, cô chỉ có một yêu cầu.
"Tôi chỉ có một yêu cầu. Tôi không muốn quay lại thành phố C. Không được nói cho ai biết chỗ tôi đang ở đây. Tiếp đó tôi không cần người giúp việc. Anh có việc bận thì có thể đi."
Cố Tự Bắc không muốn nói với cô chuyện này.
Anh mở bản đồ, chọn một vài thành phố có nền kinh tế tốt hơn và để cô chọn: "Em muốn ở đâu?"
Nhà của Úc Tinh Ngữ ở kiếp trước là ở một thành phố ven biển, vì Cố Tự Bắc đã yêu cầu cô chọn trước, cô liền chọn một thành phố gần biển.
Trong vòng hai ngày, họ đã chuyển đến đó.
Đó là một ngôi nhà nhỏ với một cái vườn trong khu chung cư.
Vào đêm đầu tiên sau khi đến đây, đối tác hợp tác của anh – Lục Cẩm gọi điện thoại, giọng điệu có chút bực mình: "Anh à, anh làm cái quái gì vậy? Anh chạy đi đâu nhiều ngày mà không nói một lời nào. Có phải anh áp lực quá không muốn làm nữa đúng không? Bây giờ mấy cổ đông trong công ty đều bắt em bảo em đem anh về đây!"
Cố Tự Bắc biết cậu ta nói phóng đại, cười nhẹ một tiếng, chống tay trên ban công, nhìn đèn ở ban công bên cạnh đã tắt, nói: "Có lẽ, đại khái mấy tháng nữa không thể đi xa, dự án trong công ty khi đó sẽ bàn giao cho các cậu, mấy tháng tới tôi không thể ra nước ngoài làm hạng mục, phần còn lại các cậu lo liệu đi ."
Lục Cẩm nói lớn: "Anh, anh định xuất gia giống như người con trai thứ sáu của nhà họ Trịnh, trốn vào Phật giáo và trở thành một nhà sư?"
Cố Tự Bắc thấp giọng nói: "Tôi có việc ở đây không thể rời đi"
"Chuyện gì lớn vậy!"
Cố Tự Bắc không nói, chỉ đạo: "Không có tôi thì công ty không thể hoạt động được à, các cậu lo làm cho tốt đi. Việc thực sự cần tôi giải quyết thì tôi sẽ xử lý."
Lục Cẩm to mồm, tâm tình Úc Tinh Ngữ không ổn định, nếu có người từ nhà họ Cố đến, nếu cô ấy xảy ra chuyện gì, người sẽ đau đầu sẽ là anh.
Cố Tự Bắc không muốn mạo hiểm như vậy.
Sau khi kết thúc cuộc điện thoại với Lục Cẩm, Cố Tự Bắc đứng ở ban công, nhìn cảnh đêm bên ngoài.
Vị trí khu này rất tốt, bên ngoài khu có nhà trẻ, trường tiểu học, bệnh viện, cơ sở vật chất các loại đều đầy đủ, Úc Tinh Ngữ nuôi con ở đây, mọi thứ đều thuận tiện.
Sẽ tốt hơn nếu ai đó có thể chăm sóc cô.
Thật không may, người phụ nữ này sẽ không đồng ý.
Bây giờ cô đã trở nên cực kỳ nhạy cảm, chỉ cần có người ngoài vây quanh, toàn thân cô sẽ căng thẳng. Đôi khi nghe thấy trong nhà có tiếng động, nhất thời cô sẽ cảm thấy căng thẳng, nhưng khi quay đầu lại, nhìn thấy là anh, cơ thể cô mới từ từ thả lỏng.
Mặc dù trong tình trạng này anh cảm thấy có chút bất lực, nhưng Cố Tự Bắc vẫn mừng vì ít nhất cô cũng nguyện ý giữ anh ở bên.