Khi Úc Tinh Ngữ tỉnh dậy, sắc trời bên ngoài đã tối, cảm giác như đêm xuống nhưng cũng giống như trời gần sáng. Khung cảnh xung quanh hỗn loạn đến mức cô không thể biết mình đang ở đâu.
Cô vốn dĩ muốn chết đi như vậy, nhưng hệ thống lừa gạt lại nói cho cô biết, cho dù cô chết thật cũng không thể quay về được.
Cô không có cách nào về lại thế giới cũ, không thể gặp lại cha mẹ mình.
Vốn dĩ lúc đầu khi cô xuyên đến thế giới này, hệ thống đã nói chỉ cần cô hoàn thành cốt chuyện an phận làm người vợ cũ đoản mệnh của nam chính trong tiểu thuyết, chết vì ung thư y như nguyên tác.
Nhưng kết quả bây giờ không phải như thế.
Cô không những không chết mà ông trời còn ban cho cô một cái thai năm tháng. Ba ngày trước, cô rời khỏi viện. Kết quả thu được không phải là ung thư giai đoạn cuối.
Bác sĩ chuyên khoa ung thư còn đề nghị cô đến khoa sản kiểm tra, sau đó kết luận của khoa sản là cô đã có thai năm tháng, còn cho cô ảnh siêu âm của đứa bé. Cô hơi thiếu dinh dưỡng cho nên bác sĩ đã kê đơn bổ sung dưỡng chất cho mẹ bầu.
Cô đang mong chờ cái chết, nhưng ông trời lại ban cho cô một lễ vật lớn như vậy.
Cô không chấp nhận được kết quả này, vì vậy về nhà nằm giả chết suốt ba ngày. Hai ngày qua cô không thấy ngon miệng, liên tục buồn nôn, khó chịu khiến cô cứ muốn phun ra.
Trong những tháng đầu của thai kỳ, ngoại trừ bụng hơi to sau ba tháng, còn lại không có gì bất thường. Lúc đó cô đang mong được về nhà. Bây giờ cô thực sự cảm thấy mình sống không bằng chết.
Vì sao lại thành thế này?
Hệ thống chó đó sao không bị thiên lôi đánh chết đi? Vì để khiến cô hoàn thành nhiệm vụ, lại dám gạt cô.
Không bao lâu thì trời sáng, những tia nắng sớm mai chiếu rọi, xuyên qua khe hở, rơi xuống mặt đất, mang đến một chút ánh sáng cho căn phòng tăm tối. Úc Tinh Ngữ cuộn tròn trên giường, cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều rất khó chịu, bụng đang động đậy dữ dội. Cô cảm thấy có lỗi với bé con của mình, nhưng cô thực sự không còn sức. Đầu đau như muốn vỡ ra, cô sắp phát điên rồi, nhưng dúng là chẳng còn sức đứng dậy nữa. Cô rất rất rất khó chịu, cảm thấy mình vạ vật như một bóng ma, cô nhớ cha mẹ, đồng thời ghét mọi thứ ở đây, ghét tất cả những người ở nơi này, ghét Cố Tự Bắc.
Cô đến đây khi vừa tốt nghiệp đại học, cô luôn coi mọi người ở đây như NPC. Động lực để cô kiên trì là hoàn thành cốt truyện được trở về nhà. Nhưng giờ đây mọi thứ đã tan vỡ, cô không còn lý do tiếp tục sống nữa.
Bên ngoài hình như có người gõ cửa, Úc Tinh Ngữ nằm trên giường như cá chết. Cô không phân biệt được ngày hay đêm, cũng không muốn quan tâm là ai đang gõ cửa.
Sau đó, khi tỉnh dậy, cô thấy mình đang ở bệnh viện.
Người đưa cô đến viện là Lê Tuyền, bạn gái của Trần Kinh Dược. Khi cô tỉnh dậy, Lê Tuyền đặt tay lên trán cô, nói: “Ngoan ngoan, cậu không muốn mạng nữa à? Sốt mấy mươi độ, cậu không ăn mà cứ nằm ở nhà, bộ cậu không muốn sống nữa hả?”
Lê Tuyền trước kia là bạn cùng bàn của Úc Tinh Ngữ, giờ là bạn gái của Trần Kinh Dược - con trai của mẹ nuôi cô.
Thế giới cô đang sống là một thế giới trong tiểu thuyết. Nó bắt đầu không ổn từ khi nào? Có lẽ là từ khi Trần Kinh Dược tốt hơn. Trong tiểu thuyết, vợ cũ của nam chính là thiên kim thật giả ôm sai, tốt nghiệp cấp hai xong thì buộc phải ngừng học. Nhà họ Trần trọng nam khinh nữ, anh trai Trần Kinh Dược là một gã béo thích ăn chơi, cá độ, đàn đúm. Lúc học cấp hai đã cưỡиɠ ɧϊếp con nhà người ta, bị bắt đến trại giam vị thành niên. Khi ra ngoài, lại càng tệ hơn, không làm nổi người tốt.
Nhưng hiện thực, Trần Kinh Dược trước khi vào tiểu học đã béo như quả bóng, sau đó giảm cân thành công, khi không có việc gì làm còn thích bế cô bốn tuổi đi khắp nơi. Bất kể Úc Tinh Ngữ lạnh lùng thế nào, anh đều sẽ khen ngợi cô trước mặt bạn bè: “Em gái tớ quá quá đáng yêu.”