Chương 6

Sau ngày hôm đó, mối quan hệ giữa hai người dường như đã tốt trở lại, Cố Tự Bắc bảo cô làm gì cô cũng đều nghe theo.

Dưới sự chăm sóc của Cố Tự Bắc, sắc mặt của cô dần trở nên hồng hào, trông cô không còn gầy gò như vậy trước. Nhưng càng nhiều tháng, bụng cũng to dần, cử động của thai nhi ngày càng rõ.

Ngày hôm đó, Cố Tự Bắc đang bôi dầu dưỡng thai cho Uất Tinh Ngữ, cảm giác được đứa bé trong bụng có chút sống động nhúc nhích. Đến nay đã hơn tám tháng, đùi của Uất Tinh Ngữ sưng tấy nghiêm trọng. Trước khi chọn khu chung cư này, vẫn nghĩ rằng trường tiểu học ở ngay ngoài khu chung cư , cô có thể ra ngoài đi dạo, nhưng từ khi sống ở đây, cô chưa bao giờ ra ngoài khu chung cư, khi cô có tâm trạng tốt, cô chỉ đi bộ trong khu vườn ở dưới tầng. Trước đây, cô có thể ngồi vẽ cả ngày, nhưng bây giờ thì không được nữa.

Có khi vào ban đêm khi ngủ cô thậm chí còn bị chuột rút ở. Nhưng có chuyện gì cô cũng không nói ra, Cố Tự Bắc lo lắng cho cô vào ban đêm, đến khi anh đến xem mới biết. Anh tra cứu thông tin trên mạng thấy có thể thiếu canxi một chút nên vội cho cô uống bổ sung canxi, đồng thời chườm nóng, xoa bóp chân cho cô.

Lúc đầu cô có chút cự tuyệt, nhưng sau khi Cố Tự Bắc thuyết phục cô cộng với sau khi xoa bóp xong ngủ rất thoải mái, cô không còn căng thẳng như kia nữa.

Cảm nhận được rõ ràng thai nhi chuyển động, Cố Tự Bắc trong lòng dâng lên một loại cảm giác đặc biệt.

Bỗng nhiên cảm giác được hạnh phúc khi làm cha.

Cuộc sống ngày qua ngày vừa nhanh chậm và nhanh.

Chớp mắt đã là tháng 5, thời tiết vẫn còn hơi lạnh, ngày dự sinh của Uất Tinh Ngữ đang đến gần.

Có một bệnh viện ngay bên ngoài khu chung cư, thêm việc Uất Tinh Ngữ không thích môi trường có nhiều người ngoài, vì vậy cô luôn đeo khẩu trang mỗi khi ra ngoài khám thai, vì vậy trước khi sinh con, Cố Tự Bắc luôn cùng cô ở trong nhà. Nhưng anh sợ cô xảy ra chuyện gì nên cả đêm hầu như đều không ngủ, còn đặt báo thức để đi xem cô.

Trong khoảng thời gian này, công ty gặp phải khó khăn, Lục Cẩm đã mấy lần tìm anh vì không giải quyết được vấn đề, vì vậy Cố Tự Bắc đã tổ chức một cuộc họp video để giúp bọn họ giải quyết vấn đề kia.

Cuộc họp video kéo dài mấy tiếng đồng hồ, trước đây Cố Tự Bắc thường bận rộn cả ngày, thường xuyên đi ra ngoài, hơn nữa gần đây nghỉ ngơi không được tốt, Lục Cẩm không khỏi thắc mắc hỏi: "Em nói, gần đây anh đang làm cái quái gì vậy? thoạt nhìn rất hư nhược, có cần em mua cho anh thuốc bổ thận? Anh xem anh yếu ớt quá”

Cố Tự Bắc: ". . . . Không cần, cậu giữ lại tẩm bổ cho mình đi."

"Gần đây anh làm gì vậy? Công ciệc cũng không làm, ngày này qua ngày khác, chìm đắm trong lòng mỹ nhân ở quê nhà, không thể đến đây sao?" Kỳ thực Cố Tự Bắc cũng không làm gì cả, chẳng hạn như hướng đầu tư của anh trước đây là về khoa học kỹ thuật liền biến thành các loại sản phẩm cho trẻ em.

Thì, bước nhảy vẫn khá lớn. Lục Cẩm vẫn tầm phào, rất muốn biết chuyện gì đã xảy ra ở đó. Ví dụ như vì sao đột nhiên mục tiêu của anh ấy lại kéo dài như vậy, rốt cuộc là bị con yêu tinh nào dụ dỗ, còn có, tiểu yêu tinh bên ngoài có phải đang mang thai con của anh ấy nên anh ấy mới từ bỏ sự nghiệp hay không.

Lục Cẩm vừa mới nói xong, bên ngoài phòng làm việc đột nhiên vang lên một giọng của nữ nhân.

"Cố Tự Bắc, hình như bụng tôi hơi đau."

Lục Cẩm: "! ! !" Chả phải đây là điều hắn vừa nghĩ sao?

Liền thấy Cố Tự Bắc vội vàng đi ra ngoài, thậm chí không có thời gian tắt video. Vẻ căng thẳng này không giống như một cơn đau bụng bình thường!

Lúc Cố Tự Bắc lao ra ngoài, Uất Tinh Ngữ đã dựa vào vách tường ở cửa phòng, trên mặt lộ ra vẻ đau khổ, mồ hôi trên trán lăn từng giọt lớn.



Nước ối đã vỡ.

Cả trái tim của Cố Tự Bắc đều xoắn lại với nhau.

Sau khi bế cô đến băng ghế sau nằm xuống, Cố Tự Bắc nhìn dáng vẻ đau khổ của cô, lấy mu bàn tay lau mồ hôi trên trán cô, an ủi: "Em kiên trì một chút, rất nhanh sẽ đến bệnh viện."

Sớm đã bảo Trần Mộ và những người khác sắp xếp, Cố Tự Bắc đã gọi cho họ trong khi lái xe ra khỏi khu chung cư.

Khi đến cửa bệnh viện, đã có bác sĩ trực tiếp chờ sẵn, anh đặt cô lên xe đẩy, một lúc sau, cô được đưa vào phòng sinh.

Uất Tinh Ngữ đã quen với việc chịu giày vò, nhưng cơn đau không rõ ràng như này, bây giờ cô chỉ cảm thấy rằng bác sĩ đang nói chuyện bên cạnh, và có một bóng đen run rẩy trước mắt, họ bảo cô dùng lực, và cô đã dùng hết sức sinh ra đứa trẻ, đau một hồi, sau đó đứa trẻ "oa" một tiếng. Cô như trút được gánh nặng rồi ngất đi.

/////trans:小花///////

Khi tỉnh lại, Cố Tự Bắc vẫn ở bên cạnh cô.

Đứa trẻ sinh đủ tháng, thoạt nhìn có chút xấu xí, cô nhìn liếc mắt một cái liền không muốn nhìn, quay mặt đi.

Cô y tá biết vì đứa trẻ xấu xí nên cười nói với cô: "Trẻ mới sinh trông như thế này, mấy ngày nữa liền trắng ngần. Hai người xinh đẹp như vậy, đứa trẻ nhất định sẽ rất xinh đẹp, trong tương lai có lẽ cậu bé sẽ đẹp như mẹ nó.”

Khi Uất Tinh Ngữ mang thai, cô cảm thấy buồn chán và thích xem nhiều bộ phim truyền hình và các video hài hước khác nhau, cô ấy cảm thấy mình có một khuôn mặt rầu rĩ, rốt cuộc thì cô ấy cũng không thể cười khi xem những câu chuyện cười.

Bé con không nên giống cô mới phải.

Không đẹp.

Y tá nói xong liền nói cho Cố Tự Bắc cách chăm sóc bọn họ, cô ấy gọi Cố Tự Bắc là cha của đứa bé, gọi cô ấy là mẹ, thống nhất với vợ cậu.

Uất Tinh Ngữ rất khó chịu, không biết xuất phát từ trong lòng cô khó chịu hay cơ thể khó chịu, dù là cái nào cô cũng cực kì không thoải mái.

Sau khi nhập viện vài ngày, đều là Cố Tự Bắc chăm sóc cô, Uất Tinh Ngữ mỗi ngày đều mê man và ngủ. Vài ngày sau, bác sĩ nói rằng đứa trẻ rất đẹp, nhưng Uất Tinh Ngữ chỉ nói "Ồ", liếc nhìn đứa bé rồi lại đưa mắt sang nơi khác.

Bác sĩ đại khái nhìn ra Uất Tinh Ngữ đối với đứa trẻ không quan tâm, lúc rời đi còn khẽ lắc đầu.

Khi Uất Tinh Ngữ sinh con Trình Mộ lúc này mới biết được người phụ nữ mà Cố Tự Bắc bảo vệ gần đây chính là Uất Tinh Ngữ, tuy rằng có chút kinh ngạc, nhưng vẫn biểu hiện như mọi khi, cậu ta liền hỏi Cố Tự Bắc: "Có cần bảo người trong nhà bên kia không?"

Nếu là vợ cũ sao không nói với người trong nhà?

Cố Tự Bắc đứng ở cầu thang bên cạnh, nhìn bầu trời xanh biếc bên ngoài bệnh viện, anh có vẻ hơi trầm mặc, cằm có vài sợi râu đen, hiển nhiên là gần đây anh làm việc rất vất vả, hình như ngủ không được ngon.

"Không cần, tôi sẽ tự nhiên nói khi tôi muốn họ biết."



“Vâng.” Trình Mộ nhìn dáng vẻ tiều tụy của anh hỏi: “Vậy có cần mời người chăm sóc chị dâu hay y tá đến chăm?”

Cố Tự Bắc nhìn sang, lắc đầu: "Không cần, đây là việc tôi nên làm."

Trần Mộ muốn nói, ngài có công việc không tiện làm những thứ này.

Ngay cả y tá và bác sĩ trong bệnh viện cũng nói rằng họ thật kỳ lạ, dường như không thiếu tiền, nhưng lại tự mình làm mọi thứ, điều này có vẻ hơi kỳ lạ. Và mẹ của đứa trẻ hình như không thích đứa trẻ cho lắm.

Uất Tinh Ngữ ít sữa nên bác sĩ kê nhiều đơn thuốc kích sữa, Uất Tinh Ngữ hợp tác uống nhưng đều vô ích nên sau khi đứa trẻ bú sữa mẹ hai lần thì gần như phải cho ăn sữa bột. Ngày nay sữa bột có giá trị dinh dưỡng cao nên không cần lo lắng quá nhiều về khả năng miễn dịch.

Những đứa trẻ trông cũng khỏe mạnh.

"Thiếu gia . . .." Trình Mộ muốn nói cái gì, Cố Tự Bắc hiển nhiên không muốn nghe, nói: "Tôi quay lại đó, cậu đi đi, chuyện của tôi tôi tự có ý của mình." ."

Trần Mộ sau đó giữ im lặng.

Cố Tự Bắc vào phòng tắm rửa mặt, nhìn mình trong gương. Trông không ổn lắm.

Nhưng trên thực tế, mấy ngày sau khi đứa bé chào đời, anh cảm thấy không có việc gì nhiều ngoại trừ đút cô ăn và chăm sóc cô, không nhiều việc lắm. Điều thực sự khiến anh cảm thấy mệt mỏi chính là thái độ của cô, anh luôn có cảm giác hoang mang lo sợ cô có thể một mình xuất viện bất cứ lúc nào.

Cố Tự Bắc rửa mặt, nước mát từ giữa hai lông mày rơi xuống, tỉnh táo hơn, trên đường trở về phòng bệnh, bác sĩ nhắc nhở bọn họ trước khi xuất viện lấy giấy khai sinh của đứa bé, Cố Tự Bắc nói được, cảm ơn y tá và quay trở lại.

Cô y tá nhìn anh trở lại phòng bệnh và lắc đầu thông cảm.

Cô đã nhìn thấy quá nhiều đàn ông vô tâm, bạc tình trong bệnh viện, thậm chí còn không đến đỡ vợ sinh con chứ đừng nói đến đích thân chăm sóc, gặp được một người đàn ông yêu thương và chính trực đã khó, nhưng người phụ nữ đó rõ ràng là có chút lãnh đạm thờ ơ.

Trở lại phòng bệnh, Uất Tinh Ngữ còn chưa tỉnh lại, bảo bảo vừa nhìn thấy cha liền tỉnh lại, mở to đôi mắt to, vui mừng vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé.

Cố Tự Bắc bế thằng bé lên, cầm lấy bình sữa còn giữ ấm ở bên cạnh đút vào miệng đứa trẻ, đứa trẻ lập tức vui vẻ uống.

Lúc này Uất Tinh Ngữ tỉnh lại, Cố Tự Bắc nói cho cô biết: "Đứa bé cần giấy khai sinh, em nghĩ được tên nào chưa?"

Cô hoàn toàn không nghĩ đến tên của đứa trẻ, vì vậy cô nói thẳng với Cố Tự Bắc: "Anh muốn gọi nó là gì cũng được."

Cố Tự Bắc hơi hạ tay xuống, đứa trẻ bị sặc liền khóc lớn.

Cố Tự Bắc vội vàng vỗ vỗ lưng an ủi đứa nhỏ, gọi y tá tới hỗ trợ xem có chuyện gì không.

Thấy đứa trẻ đang khóc, Uất Tinh Ngữ hơi hơi duỗi thẳng thân thể đang ngồi, nhìn thoáng qua, thấy đứa trẻ đã trở nên ngoan ngoãn dưới sự vỗ về của cô y tá, liền quay đầu sang một bên nhìn cây cối xanh tươi ngoài cửa sổ, giống như cái nhìn vừa rồi chỉ sự cố bất ngờ.