Chương 4

Uất Tinh Ngữ kiếp trước học nghệ thuật và vẽ tranh rất đẹp. Cô là cô con gái duy nhất trong gia đình và rất được yêu thương.

Cô rất yêu gia đình mình, nếu cô ấy thực sự chết trong vụ tai nạn xe hơi đó cũng không sao, nhưng sự việc lại không phải như vậy.

Cô tỉnh dậy trong bệnh viện và phát hiện ra mình là một đứa trẻ. Cô đã tận mắt chứng kiến mình bị tráo đổi với Trần Dao bởi người y tá bị kẻ thù của nhà họ Uất mua chuộc tại bệnh viện vào thời điểm đó.

Sau đó lúc này hệ thống ảo não nói với cô, cô nhập vào còn quá sớm, nên nhập vào ngày trước khi kết hôn.

Hệ thống bảo cô, chỉ cần cô hoàn thành nhiệm vụ, liền có thể trở về thế giới ban đầu.

Vì vậy, cô ấy luôn đem mọi người ở đây coi thành bìa giấy.

Nhà họ Trần coi trọng con trai hơn con gái, Trần Kinh Dược khi còn nhỏ thích bắt nạt cô, Uất Tinh Ngữ phớt lờ anh ta, nhưng đứa trẻ này thiếu thốn rất nhiều, anh ta luôn tìm mọi cách bắt nạt cô.

Mặc dù đây là thế giới hư cấu, nhưng cảm giác đau vẫn tồn tại. Một lần Trần Kinh Dược đã đẩy cô ngã xuống trước mặt bọn trẻ, vào ban đêm, Uất Tinh Ngữ đã chạy vào phòng của hắn và đánh hắn vài cái khi hắn khi hắn đang ngủ.

Kể từ đó, Trần Kinh Dươc thấy cô liền đi đường vòng.

Lúc đầu, anh gọi cô là một con quái vật nhỏ, nhưng chỉ cần anh nói nhiều, ngày hôm sau anh sẽ phát hiện ra rằng đồ chơi của mình đã bị hỏng mà không có lý do.

Anh ta đã cáo trạng với ông bà Trần Đằng .

Trần Đằng tát cô bé hai tuổi, mặt Uất Tinh Ngữ bị tát sưng tấy nhưng vẫn ngoan cố nắm chặt tay, ngậm miệng không nói, điều này khiến Tần Kinh DƯợc bên cạnh sợ đến ngây người.

Cậu nhóc còn nhỏ, tính tình cũng không hoàn toàn xấu, biết mình kêu oan sẽ khiến cô bé này bị thương nặng như vậy, trong lòng có chút sợ hãi. Hắn cảm thấy rằng nếu lúc đó mẹ hắn không ngăn cha hắn lại, cha hắn sẽ đánh chết cô.

Trần Kinh Dược di di giữa lông mày, ngồi dậy, cảm thấy hơi đau đầu. Anh liếc nhìn chiếc máy tính trước mặt, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười.

Anh vậy mà đã mơ về những chuyện hồi nhỏ.

Anh lớn hơn Uất Tinh Ngữ ba tuổi và lúc đó mới năm tuổi. Khi anh còn nhỏ, anh được cả nhà cưng chiều, ông bà nội coi anh như bảo bối, cho rằng anh là ông chủ trong gia đình. Đương nhiên, anh thích bắt nạt Uất Tinh Ngữ, người yếu hơn anh.

Nhưng cô đã hung dữ và lạnh lùng từ khi còn nhỏ.

Cô không thích giao tiếp với người khác, nhưng cô sẽ không lịch sự nếu người khác dám khıêυ khí©h cô.

Cô có nhiều cách để trả thù người ta.

Ngay từ đầu, Trần Kinh Dược đã bị cô đánh lại và không dám nói chuyện với cô, nhưng dần dần cảm thấy cô dễ thương, và sau đó, anh phát hiện có một cô em gái mạnh mẽ rất tốt nên bắt đầu thu hút sự chú ý của cô.

Nhưng cô đến thế giới này là có mục đích vàluôn phớt lờ anh ta. Cô càng phớt lờ anh, anh càng hướng về người em gái này.

Đáng tiếc……

Nghĩ đến chuyện trước kia, Trần Kinh Dược vừa hổ thẹn vừa luyến tiếc, nhìn lịch trên bàn, cô đã đi được năm sáu ngày, anh cũng không biết cô có ổn hay không.

Lê Tuyền đã mất ăn mất ngủ mấy ngày nay vì không tìm thấy cô, sợ rằng cô có thể xảy ra chuyện gì đó. Cô nói nhìn cô ấy gày đi rất nhiều, nếu không phải do bụng cô ấy to ra thực sự không giống người đang mang bầu.

Trần Kinh Dược cũng đầy lo lắng.

Anh chưa bao giờ liên lạc với Cố Tự Bắc, nhưng hai ngày qua anh vẫn đi tìm số điện thoại của anh ta, nghĩ anh ta đã tìm thấy Uất Tinh Ngữ.

Trên thực tế, anh nên đến nhà họ Uất.

Nhưng khi Uất Tinh Ngữ lần đầu tiên trở về nhà của Uất, bà Uất không nỡ chia xa với Trần Dao, liền muốn coi hai nhà là thân thích, nhưng bà không biết liệu Uất Tinh Ngữ có cảm thấy gì hay không, sau đó cô cũng không quay lại về nhà họ Uất.

Việc Trần Dao ra vào nhà họ Uất bây giờ cũng giống như khi cô ấy còn là tiểu thư nhà họ Uất trước đây.

Nhà họ Uất có lẽ không biết tình hình của Uất Tinh Ngữ.

Vì vậy, vẫn là nên tìm Cố Tự Bắc.

Dù hai người đã ly hôn nhưng đứa trẻ gần như là của anh ta.

Mặc dù công ty riêng của Trần Kinh Dược đang hoạt động rất tốt, nhưng về phía tìm người, vẫn là của Cố Tự Bắc hơn.

Có người vào tìm anh bàn chuyện, anh không cho vào, sau đó bấm số điện thoại gọi cho Cố Tự Bắc.

Ngay khi điện thoại được bắt máy, anh nói: "Xin chào, tôi là Trần Kinh Dược."

Hôm nay Cố Tự Bắc cuối cùng cũng lừa được Uất Tinh Ngữ ra ngoài, cô mặc một chiếc áo hoodie màu hồng, che kín người.

Vừa rồi sau khi ra khỏi phòng khám của bệnh viên, bên cạnh cái chòi có một con mèo lông dài màu trắng đang đánh lộn với một con mèo to màu cam, lông mèo bay tứ tung, cô ấy nhìn rất chăm chú.

Cô ấy hình như rất thích mèo, trước đây mèo hoang hay chạy vào khu vườn biệt thự của họ, cô ấy tắm cho những con mèo bẩn thỉu và cho chúng ăn thức ăn dành cho mèo mỗi ngày. Sau đó, mèo được cô cho ăn cho đến khi nó trở nên mập mạp và được cô mang theo bầu bạn.



Nhưng nhóm mèo đột nhiên không đến nữa.

Nghe nói rằng khi đó người quản lí của khu chung cư đã đến kiểm tra và những con mèo hoang trong khu chung cư đều bị mang đi hết.

Sau đó người quản lí ồn ào đã được đổi.

Không biết sau này cô ấy có biết không.

Chuông điện thoại vang lên, là một số lạ ở thành phố C. Anh đi ra một bên nghe điện thoại.

Uất Tinh Ngữ ngồi trên ghế dài và xem những con mèo đang đánh lộn.

Hai con mèo giống muốn gϊếŧ nhau, con này đánh con kia rất tàn bạo.

Uất Tinh Ngữ sợ sau đó chúng sẽ bị thương nên bẻ cành cây bên cạnh ném qua, hai con mèo ngẩng đầu nhìn cô lập tức bỏ chạy.

Phía sau có người, Uất Tinh Ngữ còn tưởng rằng là Cố Tự Bắc, quay đầu nhìn lại, mới phát hiện là một vị lão hòa thượng mặc áo Hải Thanh*.

(*Hải Thanh là một loại áo tràng tay rộng, sáu vạt, hai chúng tại gia và xuất gia Trung Quốc thường mặc khi lễ phật giáo, áo hậu hay còn gọi là áo tràng tay rộng của chư tăng Việt Nam cũng chính là Hải Thanh.)

Ông ấy trông rất già, trên cổ còn đeo một chuỗi hạt.

Uất Tinh Ngữ theo bản năng đi quay ra nhìn Cố Tự Bắc, người đang nghe điện thoại và không để ý về phía này.

"Thí chủ có hình như đang lo âu điều gì đó."

Nhìn thấy vị sư già mỉm cười, Uất Tinh Ngữ nhất thời hoảng sợ, muốn gọi Cố Tự Bắc, lại không thể phát ra âm thanh.

"Ngài……"

Vị sư già nói tiếp: "Thí chủ kiếp trước và kiếp này có quan hệ, quá khứ là quá khứ, thí chủ vẫn nên sống thật tốt!"

"Thí chủ nên chăm sóc bản thân để có thể gặp những người bản thân muốn gặp."

Giọng nói của vị sư già khàn khàn.

Uất Tinh Ngữ kích động muốn hỏi: "Ý ngài là?"

Vị sư già không trả lời quay lưng rời đi.

Cô muốn đuổi theo, nhưng chân cô không thể di chuyển.

Cô muốn hỏi ông ấy như vậy có nghĩa là gì, nhưng ông ấy nói cái gì cũng không rõ ràng, cũng không nói cho cô biết kết quả.

Uất Tinh Ngữ bật khóc.

"Ngài đứng lại, hãy nói cho tôi biết như vậy là ý gì?"

"Có phải ngài đang lừa tôi đúng không!"

Cố Tự Bắc nghe thấy tiếng liền quay lại, nắm lấy tay cô, hỏi: "có chuyện gì vậy?"

Uất Tinh Ngữ nước mắt dàn dụa, đôi mắt khẩn cầu, bảo anh: "Anh giúp tôi đuổi đuổi vị sư già kia, hỏi ông ấy nói vậy là có ý gì?"

Cố Tự Bắc nhìn về phía trước và cau mày.

Không có ai ở phía trước cả.

Đây là, cô đang bị ảo giác?

Anh nói, "Phía trước không có ai như vậy."

"Người xuất gia không bao giờ nói dối."

"Cô gái, hãy sống tốt và chăm sóc bản thân thật tốt."

Có một giọng nói vang lên, Uất Tinh Ngữ hốc mắt đầy nước, nhìn về phía trước, vị sư già đã biến mất.

Cố Tự Bắc bắt đầu suy nghĩ xem có nên hẹn gặp bác sĩ tâm lý hay không, tình trạng của cô hình như càng ngày càng nặng.

Người con gái trong vòng tay của anh đang khóc nức nở, những giọt nước mắt lăn dài trên má.

Cố Tự Bắc vòng tay qua eo cô, nhìn sắc mặt cô so với mấy ngày trước tốt hơn nhiều, nói: "Vừa rồi Trần Kinh Dược gọi điện thoại."



Uất Tinh Ngữ không nói lời nào, nước mắt không ngừng rơi xuống, hai tay cô vô thức ôm lấy eo anh, nước mắt nóng hổi rơi xuống mu bàn tay Cố Tự Bắc.

Trong điện thoại, Trần Kinh Dược hỏi anh có biết về việc Uất Tinh Ngữ mang thai không, anh nói rằng cô ấy ở bên anh, người ở đầu bên kia mới thả lỏng ngữ khí.

Cố Tự Bắc chưa bao giờ tiếp xúc với Trần Kinh Dược, nhưng anh biết cô ấy có một người anh trai không cùng huyết thống.

Nghe tin cô ở đây, Trần Kinh Dược thở phào nhẹ nhõm, nhờ anh chăm sóc cô thật tốt, có cần gì thì cứ bảo.

Cố Tự Bắc không thiếu tiền, hiển nhiên không cần giúp đỡ, nhưng vẫn đồng ý.

Sau khi Uất Tinh Ngữ khóc, tâm trạng cô vẫn không tốt, cô ngồi ở ghế ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ, giọt nước mắt vừa rồi Cố Tự Bắc lau trên khóe mắt cô giờ lại xuất hiện.

Tâm trạng của anh cũng rối loạn, hôm nay có kết quả khám thai, đứa trẻ khỏe mạnh, bác sĩ kê một số thuốc bổ sung dinh dưỡng.

Vì Uất Tinh Ngữ quá gầy nên anh đã bị bác sĩ mắng, nói anh đối xử tệ với vợ mình.

Cố Tự Bắc chỉ có thể ngoan ngoãn nghe mắng.

Anh cảm thấy tình trạng của cô hơi nghiêm trọng.

Khi xe chạy về phía trước, đầu óc anh rối bời, hai ngày nay thấy cô chịu ăn, anh còn tưởng rằng tình trạng của cô đã khá hơn, nhưng tình trạng của Uất Tinh ngữ lại càng ngày càng xấu đi.

////trans: 小花. Truyện đăng tài trên truyenhdt.com. Cảm ơn mọi người đã đọc truyện////

Cô ấy quả thực không thích hợp mang thai.

Nhưng giờ đứa trẻ đã nhiều tháng.

Cần phải làm sao để cô chịu đi gặp bác sĩ tâm lí?

Trong lúc chờ đèn giao thông, Cố Tự Bắc liếc mắt ra ngoài cửa sổ, vừa vặn nhìn thấy một lão hòa thượng mặc áo Hải Thanh ở công viên đối diện, hai con mèo đang chơi bên cạnh ông ây chính là hai con mèo vừa đánh nhau ở bệnh viện.

Anh hơi sửng sốt.

Quay đầu nhìn lại, Uất Tinh Ngữ không biết đã ngủ thϊếp đi từ lúc nào, khóe mắt còn đọng nước mắt, lông mi đen dài khẽ rũ xuống, khuôn mặt gầy gò thoạt nhìn yếu ớt, nhưng so với mấy ngày trước đã tốt hơn nhiều.

Khi cô về nhà và lại ngủ. Bởi vì bên cạnh có một trường tiểu học nên sáng sớm rất ồn ào, Cố Tự Bắc không chịu nổi bầu không khí ở đây, sáng hôm sau khi Uất Tinh Ngữ ăn sáng, anh đã cùng cô thảo luận chuyện này.

Anh đưa ra hai lí do.

"Ở đây ồn ào quá, nếu em thích, đến lúc đó có thể tìm khu chung cư gần trường tiểu học."

"Ở đây trang thiết bị y tế không hiện đại, chỉ sợ xảy ra chuyện gì, không cách nào xử lý."

Uất Tinh Ngữ âm thầm bổ sung điểm thứ ba trong lòng: Anh không thể làm việc ở đây.

Nơi này là do cô tùy tiện chọn, cô không phản đối việc đổi chỗ, cô chỉ có một yêu cầu.

"Tôi chỉ có một yêu cầu. Tôi không muốn quay lại thành phố C. Không được nói cho ai biết chỗ tôi đang ở. Tiếp đó tôi không cần người giúp việc. Anh có việc bận thì có thể đi."

Cố Tự Bắc không muốn nói với cô chuyện này.

Mở bản đồ, chọn một vài thành phố có nền kinh tế tốt hơn và để cô ấy chọn: "Em muốn ở đâu?"

Nhà của Uất Tinh Ngữ ở kiếp trước là ở một thành phố ven biển, vì Cố Tự Bắc đã yêu cầu cô chọn trước, cô liền chọn chọn một thành phố gần biển.

Trong vòng hai ngày, họ đã chuyển đến đó.

Đó là một ngôi nhà nhỏ với một cái vườn trong khu chung cư.

Vào đêm đầu tiên sau khi đến đây, đối tác hợp tác của anh – Lục Cẩm gọi điện thoại, giọng điệu có chút bực mình: "Anh à, anh làm cái quái gì vậy? Anh chạy đi đâu nhiều ngày mà không nói một lời nào. Có phải anh áp lực quá không muốn làm nữa đúng không? Bây giờ mấy cổ đông trong công ty đều bắt em bảo em đem anh về đây!"

Cố Tự Bắc biết cậu ta nói phóng đại, cười nhẹ một tiếng, chống tay trên ban công, nhìn đèn ở ban công bên cạnh đã tắt, nói: "Có lẽ, đại khái mấy tháng nữa không thể đi xa, dự án trong công ty khi đó sẽ bàn giao cho các cậu, mấy tháng tới tôi không thể ra nước ngoài làm hạng mục, phần còn lại các cậu lo liệu đi ."

Lục Cẩm nói lớn: "Anh ơi, anh định xuất gia giống như người con trai thứ sáu của nhà họ Trịnh, trốn vào Phật giáo và trở thành một nhà sư?"

Cố Tự Bắc thấp giọng nói: "Tôi có việc ở đây không thể rời đi"

"Chuyện gì lớn vậy!"

Cố Tự Bắc không nói, chỉ đạo: "Không có tôi thì công ty không thể hoạt động được à, các cậu lo làm cho tốt đi. Việc thực sự cần tôi giải quyết thì tôi sẽ xử lý."

Lục Cẩm to mồm, tâm tình Uất Tinh Ngữ không ổn định, nếu có người từ nhà họ Cố đến, nếu cô ấy xảy ra chuyện gì, người sẽ đau đầu sẽ là anh.

Cố Tự Bắc không muốn mạo hiểm như vậy.