- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Sau Khi Ly Hôn Với Nam Chính, Tôi Có Một Đứa Con!
- Chương 2
Sau Khi Ly Hôn Với Nam Chính, Tôi Có Một Đứa Con!
Chương 2
Uất Tinh Ngữ muốn tìm Cố Tự Bắc vì vậy cô đã gọi cho anh ấy.
Cố Tự Bắc là nam chính trong cuốn sách cô đọc và nữ chính là Trần Dao – cô gái đã huán đổi thân phận với cô.
Bản thân cô bây giờ giống như chiếc thuyền lênh đênh trên biển, đứa bé là con của Cố Tự Bắc và anh có quyền được biết, vì vậy Uất Tinh Ngữ không quan tâm đến nam chính nữ chính gì đó nữa, cô quyết định gọi cho anh.
Nhưng kết quả cuối cùng lại khiến cô thất vọng.
Anh không trả lời.
Tay cầm điện thoại, cô yếu ớt co người lại, bối rối đến mức không biết phải làm sao.
Việc đứa trẻ được sinh ra có phải là điều đã được định trước? Cô định làm như nào? Tự mình sinh con và nuôi con lớn lên sao?
Uất Tinh Ngữ tự hỏi, liệu cô có muốn làm mẹ đơn thân không.
Không hẳn. Cô không thể tự mình gánh một trách nhiệm nặng nề như vậy.
Cô không muốn tự mình gánh lấy trách nhiệm này.
Cô biết tình trạng của mình rất tệ, có lẽ sau này còn tệ hơn nữa, trong tất cả những người cô biết, Cố Tự Bắc có lẽ là người duy nhất cô ghét nhất.
Bởi vì không yêu thì không có gánh nặng về tâm lý.
Vì vậy, sau khi do dự cô vẫn gửi tin nhắn cho anh để nói về việc này.
Sau đó quay về giường nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, bác sĩ muốn cô ở lại mấy ngày nhưng cô không muốn nằm viện liền trực tiếp xuất viện. Sau khi xuất viện cô không muốn về ngôi nhà cũ của mình.
Lê Tuyền biết cô ở đâu, cô không muốn làm phiền cô ấy, vì vậy Uất Tinh Ngữ đã về nhà thu dọn đồ đạc, chọn một nơi ngẫu nhiên, lên tàu cao tốc và đi ra ngoài.
Khi lên tàu, một anh trai phía trước nhìn thấy cô đang mang thai nên đã nhanh chóng nhường chỗ cho cô và nhìn cô.
Ngồi vào chỗ, những âm thanh ồn ào xung quanh khiến cô không thoải mái, cô lấy tai nghe ra, bật một bản nhạc nhẹ nhàng, đội mũ áo hoodie lên, che lông mày và mắt, cố gắng cách ly với mọi thứ xung quanh.
Có mấy bác gái ngồi đối diện vừa cắn hạt dưa vừa trò chuyện, đang nói chuyện phát hiện cô gái đối diện bụng to, lập tức kêu lên: “Cháu gái, đứa nhỏ trong bụng cháu bao nhiêu tháng tuổi rồi? Cái bụng?”
Uất Tinh Ngữ không muốn nói chuyện với bác gái ấy.
Họ cứ xầm xì: “Hình như mới được năm sáu tháng. Con dâu tôi lên cân vù vù sau khi mang thai. Sao cháu gầy thế?”
“Cháu tự đi à? Chồng cháu đâu? Nhà chồng có đối xử tệ bạc với cháu không?”
“Dì thấy quần áo cháu mặc cũng toàn hàng hiệu. Dì nói cháu nghe, mẹ chồng và chồng của cháu đối xử với cháu không tốt, cháu phải tự đối tốt với bản thân. Gầy như này nên nấu thêm canh sườn và hầm gà, hi con dâu dì mang thai, dì ngày nào cũng nấu cho con bé ăn, thằng cháu nhà dì sinh ra bụ bẫm kháu khỉnh lắm.”
Người dì phía dối diện rất nhiệt tình, từ việc bổ sung sinh sưỡng đến việc cách chăm sóc em bé sau khi sinh.
Nhưng Uất Tinh Ngữ lại không muốn nghe, cô chỉ muốn tìm một cái kén để chui vào, không muốn gặp ai.
Thế là đến trạm ga tiếp theo, cô mặc kệ chạy xuống.
Vì cô rời nhà ga trước nên mất một lúc, khi ra khỏi ga đường sắt cao tốc, cô chạy lòng vòng như gà mất đầu.
Cô tải một ứng dụng cho thuê nhà mà cô đã từng sử dụng trước đây, thuê một căn hộ trong một khu trung cư, dự định ở đây một khoảng thời gian.
Căn hộ khá đầy đủ, mở cửa sổ liền có thể nhìn thấy sân chơi của trường tiểu học, có chút ồn ào.
Uất Tinh Ngữ bây giờ chỉ cần tìm một nơi để nghỉ ngơi vì vậy cô không quan tâm nơi đó có được hay không, lập tức nằm xuống giường.
Mặc dù khá đầy đủ nhưng cô vẫn cần phải mua chăn mền và đồ dùng hàng ngày, bây giờ cô không muốn di chuyển vì vậy cô liền nằm xuống và nhắm mắt lại.
Lê Tuyền đã gọi cho cô nhưng cô trực tiếp từ chối và chỉ để lại một tin nhắn.
- Tớ muốn yên tĩnh một thời gian, tớ sẽ tự lo cho mình.
Lúc Cố Tự Bắc tỉnh lại, bên ngoài đang mưa, tiếng mưa đập vào cửa sổ có chút lớn.
Trong phòng vẫn có cảm giác rất ấm áp.
Anh ở bên cửa sổ nhìn mưa rơi bên ngoài, chợt nhớ tới giấc mơ vừa rồi.
Năm tháng sau khi ly hôn, anh chưa từng mơ thấy cô nhưng đêm nay anh lại mơ thấy, thật kì lạ. Giấc mơ là nội dung của lần cuối cùng bọn họ gặp nhau, sau khi anh đi dự tiệc trở về, về đến nhà anh liền nhìn thấy một người mặc quần cộc đứng ngoài ban công ngắm cảnh đêm. Anh ôm cô từ phía sau, rồi họ cùng nhau lăn lên giường, và sự việc phát sinh sau đó. . . Rồi anh ôm cô vào phòng tắm, có lẽ lúc đó cô rất mệt, im lặng như búp bê phó mặc cho anh.
Đêm rất đẹp, thời gian đó anh có một kỳ nghỉ, anh muốn nói đó sẽ đưa cô đi Maldives* chơi, nhưng ngày hôm sau, khi cô tỉnh lại,cô ngồi ở bàn trang điểm trang điểm rồi nói với anh rằng cô muốn ly hôn, cô cũng cho anh biết lí do nhưng anh cảm thấy lí do này thật sáo rỗng.
(*Maldives hay còn gọi là Man-đi-vơ là một quốc đảo ở Nam Á)
Cố Tự Bắc không hỏi nhiều, anh chỉ hỏi cô: “Em chắc chứ?”
Cô nói chắc chắn.
Trong vòng vài ngày hai người họ đã hoàn thành thủ tục li hôn.
Cuộc hôn nhân này kéo dài chưa đến một năm, ngay từ đầu cô thậm chí không phải là đối tượng kết hôn với anh, chỉ có điều cô lại là đại tiểu thư nhà họ Uất, cuộc hôn nhân của họ đơn giản là vì sự sắp đặt của trưởng bối.
Bất kể có là ai Cố Tự Bắc đều sẽ đồng ý.
Trong cuộc hôn nhân đó, cô ấy hầu như rất yên lặng, không nói nhiều, có lúc bạn nói rất nhiều với cô ấy nhưng cô ấy chỉ gật đầu với bạn, quả thực rất gượng gạo và vô vị.
Đối với anh,cô giống như một con búp bê rỗng không có linh hồn. Nếu như không phải anh có cảm xúc với cô khi ở trên giường, Cố Ngữ Bắc có khả năng coi như cô không tồn tại.
Vì vậy nó thực sự rất vô vị.
Nhưng sao hôm nay anh lại nhớ đến cô? Anh thậm chí còn nhớ khuôn mặt lạnh lùng của cô đỏ bừng như thế nào khi anh hôn cô.
Cố Tự Bắc ở bên cửa sổ hút xong một điếu thuốc liền dập tàn thuốc, anh quay đầu đi tìm điện thoại.
Khi cầm điện thoại anh mới biết điện thoại đã tắt từ lâu, hôm qua anh có cuộc họp, họp xong đã rất mệt, anh đi tắm rồi đi ngủ, không nhìn đến điện thoại. Anh nghĩ chắc cũng không có việc gì lớn, có gì tự nhiên sẽ có người thông báo cho trợ lí của anh – trợ lí của anh đang ngủ ở tầng phía dưới của khách sạn.
Điện thoại được kết nối với bộ sạc, một lúc sau màn hình sáng lên.
Có một cuộc điện thoại, anh nhìn dãy số trên đó hơi nhíu mày, một lúc sau cười.
Ngay khi anh chuẩn bị gọi điện lại thì nhìn thấy một dòng tin nhắn.
Mở ra chỉ có bốn chữ.
Cố Tự Bắc bất động.
Không có gì ngạc nhiên vui mừng, chỉ là nghiêm trọng cau mày.
Anh gọi lại cho cô, gọi đến ba cuộc, cuối cùng mới có người nhận, giọng nói có chút yếu ớt: “Alo”
Anh hỏi: “Em đang ở đâu?”
Cô nói: “Tôi gửi vị trí cho anh”
Họ không xóa wechat của nhau nhưng không thường xuyên liên lạc vì vậy Uất Tinh Ngữ thường quên giữa họ còn có wechat.
Vị trí là ở một thành thị nhỏ ở phía bắc thành phố C, cô đến đó bằng cách nào?
Anh nói: “Em đợi tôi vài tiếng nữa, tôi lập tức đến ngay”.
“Ừm”
Rồi cúp máy.
Ở đây đã ba, bốn giờ sáng, Cố Tự Bắc không gọi trợ lý, nhắn tin cho họ bảo họ xử lý công việc ở đây rồi lập tức đi luôn.
Khi anh đến đó trời đã tối, vì căn hộ mà Uất Tinh Ngữ thuê hơi xa, cố Tự Bắc cần phải đi đường vòng. Nửa đường có người gọi điện cho anh, anh bực mình tùy tiện nói có việc, không có thời gian rồi cúp máy.
Đến khu chung cư, anh gọi điện cho cô, gọi mấy cuộc cô mới bắt máy, cô cho anh số nhà, vừa đúng lúc có người đang muốn lên lầu, anh liền đi theo vào.
Tòa nhà này không có thng máy, chỉ có bảy tầng, cô ở tầng thứ sáu. Hành lang nhìn có vẻ đã cũ, còn có mùi hôi, không hiểu sao người thích sạch sẽ như cô lại sống ở đây.
Chắc không phải tiền đều tiêu hết rồi đi.
Sau khi Uất Tinh Ngữ nghe điện thoại, cô lại nằm xuống, một lúc sau cô mới nhớ là mình phải đi mở cửa cho Cố Ngữ Bắc, cô vừa ngồi dậy liền nghe thấy tiêng chuông cửa. Cô đưa tay tìm chỗ bật đèn, phòng sáng lên, cô liếc nhìn đôi giày dưới sàn, trực tiếp đi chân trần ra mở cửa.
Người đàn ông đang đứng trước cửa mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, sống mũi cao, đôi mắt phượng đen láy, các đường nét trên mặt trông cực kì tuấn tú, người cũng rất cao, khi bóng anh chiếu xuống, thân hình gày gò của cô liền bị anh bao lấy.
Cố Ngữ Bắc nhìn thấy dáng vẻ của cô, anh cảm thấy tất cả khí máu đều dồn toàn bộ lên đầu.
Anh sống đến từng này tuổi chưa từng thấy ai mang thai mà lại còn gầy như cô.
Khi chưa ly hôn cô cũng gầy, nhưng ít nhất vẫn còn có da có thịt, còn bây giờ, người khác chỉ cần đưa tay chạm vào, mắt liếc qua đều có thể thấy cô gầy như da bọc xương.
Có phải là cô đi lạc? Nên mới đem bản thân trở thành bộ dạng nhếch nhác như vậy.
Thấy anh không cử động mà cứ nhìn thẳng vào cô, Uất Tinh Ngữ hơi co chân vài cái rồi bước vào trong.
“Vào trong đi.”
Lúc này cả người cô đột nhiên bị nhấc lên cao, Uất Tinh Ngữ nắm lấy bắp tay vạm vỡ của anh, có thể cảm nhận được cánh tay anh run lên.
Tức giận.
“Uất Tinh Ngữ, em có thể đi giày đàng hoàng không?”
Căn hộ nầy không lớn, chủ yếu là tông màu trắng, tuy nhỏ nhưng nội thất đầy đủ, chỉ là sạch sẽ đến khó tin.
Cố Tự Bắc đặt cô lên sofa rồi đi vào phòng lấy giày giúp cô.
Trong phòng vẫn được phủ một lớp màu trắng, phía trước có dấu vết bị ép xuống. Đôi giày của cô ở cạnh giường, một đôi giày cao gót màu trắng, bên cạnh còn có một chiếc vali chưa mở để ở dưới đất.
Rõ ràng là hôm nay cô ấy mới nhận phòng.
Mà bây giờ đã hơn mười giờ rồi.
Anh đi ra ngoài, đặt đôi giày dưới chân cô rồi hỏi: “Em ăn gì chưa?”
Uất Tinh Ngữ thấy sắc mặc anh không tốt, không muốn nói chuyện với anh. Nhưng cô tự mình gọi cho người đó không lên tiếng thì không tốt lắm.
“Chưa….”
“Không phải là cả ngày này em không ăn cơm chứ?” Anh lấy điện thoại, gọi đồ ăn ngoài cho cô. Ở đây trống rỗng, đều không có gì để ăn hay nấu được.
Uất Tinh Ngữ không nói gì, hai chân khép lại, giẫm lên giày cao gót, mái tóc xõa trên vai, nhìn thần sắc cô có chút yếu ớt.
Cô đã ăn sáng rồi nhưng ăn rất ít.
Hơn nữa bây giờ cô không có cảm giác thèm ăn.
Cô không trả lời.
Cố Tự Bắc thấy cô giống như chưa ăn.
Anh cảm thấy người phụ nữ này cũng rất lợi hại, mang thai đứa nhỏ mà một ngày không ăn, cũng không biết cô muốn làm gì.
Anh hỏi: “Em muốn ăn gì?”
Uất Tinh Ngữ: “Tôi không đói bụng.”
Cô Tự Bắc không để ý tới cô, trực tiếp gọi đặt cho cô.
Món ăn mua ngoài là một quán gần đây, có cơm có cháo. Tuy biết đồ ăn ngoài không hợp vệ sinh nhưng hiện tại không còn cách nào làm cơm, Cố Tự Bắc chỉ có thể tạm bợ một đêm.
Ra ngoài lấy đồ về, anh đặt lên bàn nhỏ trước mặt cô, hỏi: “Em ăn gì?”
Cô nhìn đồ ăn mua ngoài trước mặt, không có muốn ăn, chỉ muốn đứng dậy quay về phòng.
“Tôi không đói.”
Cố Tự Bắc ấn cô về quay lại, ép cái thìa vào tay cô: “Không đói em cũng phải ăn cho tôi? Không ăn đồ này em muốn làm cái gì?”
Cô ngẩng đầu nhìn anh , nói: “Tôi không có khẩu vị.”
Giọng rất trầm.
Cố Tự Bắc nói: “ Không có khẩu vị thì đổi cái khác, em không tự mình ăn thì tôi sẽ đút em ăn.”
Uất Tinh Ngữ ngón tay run rẩy, không thể chống lại sức mạnh của anh, cuối cùng ngồi trở lại, cúi đầu chậm rãi ăn cháo.
Ăn được vài miếng, cô cảm thấy bụng khó chịu liền chạy vào trong nhà vệ sinh nôn mửa.
Một ngày không ăn, từ trong bụng cô nôn ra chỉ có axit dạ dày.
Cỗ Tự Bắc nhíu mày sâu.
Mặc dù anh không có kinh nghiệm nhưng anh cũng chưa từng thấy phụ nữ mang thai ốm nghén lâu như vậy, cảm thấy có gì đó không ổn, anh liền cầm điện thoại ra rồi nói: “Tôi bảo người gọi bác sĩ đến đây”.
Uất Tinh Ngữ biết tại sao mình nôn khan như vậy, cô không muốn gọi bác sĩ tới đây, cô lập tức nắm lấy tay ăn ngăn cản động tác của anh.
“Không cần, tôi lát nữa sẽ ổn thôi.”
Cố Tự Bắc nhíu mày nhìn cô, cuối cùng cũng không gọi điện thoại.
Thấy cô quay lại bồn rửa tay, anh lấy khăn giấy bên cạnh cô, sau khi cô rửa miệng xong mới đưa cho cô.
Uất Tinh Ngữ lau miệng rồi quay trở lại tiếp tục ăn, điều này làm cô an phận rồi, ngay cả khi cô buồn nôn, cô vẫn cố gắng tự mình ăn xong.
Cô Tự Bắc ở bên cạnh quan sát động tác của cô, rất nhanh rời tầm mắt sang một bên.
Người con gái này ban đầu từng có một khuôn mặt rất xinh đẹp, kết quả là bây giờ là khuôn mặt trái xoan với chiếc cằm nhọn, thật là có thể chịu khổ.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Sau Khi Ly Hôn Với Nam Chính, Tôi Có Một Đứa Con!
- Chương 2