Chương 1

Khi Uất Tinh Ngữ tỉnh dậy, bên ngoài đã là buổi tối, có cảm giác như đã nửa đêm. Xung quanh thật hỗn loạn, cô không biết mình đang ở đâu nữa.

Cô muốn chết như vậy nhưng hệ thống đã lừa dối cô, nói với cô rằng ngay cả khi thực sự chết cô cũng không thể quay lại.

Cô không có cách nào trở về thế giới ban đầu của mình để gặp lại cha mẹ.

Vốn dĩ khi xuyên không đến thế giới này, hệ thống đã nói với cô chỉ cần cô hoàn thành câu chuyện với vai diễn trở thành vợ cũ mất sớm của nam chính trong tiểu thuyết, cô sẽ chết vì ung thư và được quay trở về.

Kết quả không phải trường hợp như vậy.

Cô không những không chết mà ông trời còn ban cho cô một đứa con trai năm tháng tuổi. Ba ngày trước, cô xuất viện. Kết quả nhận được không phải là ung thư giai đoạn cuối.

Bác sĩ khoa u biếu khuyên cô đi đi khám phụ khoa. Sau đó, cô phát hiện mình có thai năm tháng, là một bé trai. Cô bị suy dinh dưỡng và bác sĩ đã kê một số loại thuốc bổ sung dinh dưỡng cho cô ấy.

Cô ấy mong được chết nhưng ông trời lại tặng cô ấy một một món quà lớn như vậy.

Cô không chấp nhận được cái kết như này, khi về nhà liền nằm trên giường ba ngày, hai ngày này không ăn uống cô không ngừng nôn mửa, khó chịu đến mức sắp nôn cả axit trong dạ dày ra ngoài.

Những tháng đầu mang thai, mọi thứ đều ổn, chỉ là bụng cô to hơn một chút sau ba tháng. Trước đây cô chỉ mong được về nhà. Bây giờ cô cảm thấy mình chi bằng chết còn hơn sống.

Tại sao lại thành ra như thế này?

Cẩu hệ thống sao không bị sét đánh chết đi, vì để cho cô thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, nó đã nói dối cô.

Không bao lâu sau, trời đã sáng, ánh nắng ban mai chui vào, xuyên qua khe hở, rơi xuống mặt đất, mang đến một chút ánh sáng cho căn phòng tối tăm. Uất Tinh Ngữ cuộn tròn trên giường, toàn bộ lục phủ ngũ tạng đều thấy khó chịu, bụng cô dường như đang di chuyển, cô cảm thấy mình có lỗi với đứa con của mình nhưng cô không còn sức lực để đứng dậy, đầu cô đau muốn nứt ra gần như muốn phát điên lên rồi, cô thật sự rất khó chịu nhưng không còn một chút sức lực nào để đứng dậy. Bây giờ cô cảm thấy mình như một hồn ma, cô nhớ cha mẹ, cô ghét những gì ở đây, ghét tất cả mọi người, ghét Cố Tự Bắc.

Khi xuyên không cô vừa mới tốt nghiệp đại học, luôn coi mọi người ở đây là NPC, động lực để cô tiếp tục kiên trì chính là về nhà, nhưng bấy giờ mọi thứ đã đổ nát, cô không hiểu tại sao mình vẫn còn sống ở đây.

Hình như bên ngoài có người gõ cửa, Uất Tinh Ngữ nằm ở trên giường như cá chết, không phân biệt được ngày hay đêm, cũng không muốn quan tâm ai gõ cửa.

Rồi cô tỉnh dậy và phát hiện mình đang ở trong bệnh viện.

Là Lê Tuyền bạn gái của Trần Kinh Dược đưa cô đến bệnh viện, khi cô tỉnh lại, Lê Tuyền đặt tay lên trán cô nói: “Aiya, cậu không muốn sống nữa phải không? Sốt cao như vậy, cậu còn nằm ở nhà không ăn không uống, không muốn mạng của mình nữa à?”

Lê Tuyền là bạn cùng bàn trước đấy của Uất Tinh Ngữ, cũng là bạn gái của Trần Kinh Dược – anh trai, con của mẹ nuôi cũ của cô.

Thế giới cô đang sống là một thế giới trong tiểu thuyết. Mọi việc xảy ra khi nào ư? Có lẽ là khi Trần Kinh Dược trở lên tốt hơn. Trong tiểu thuyết, vợ cũ nam chính là con gái thật và giả của nhầm người*, cô ấy bị buộc thôi học khi tốt nghiệp trung học cơ sở. Nhà họ Trần trọng nam khinh nữ, người anh trai trong gia đình mẹ nuôi – Trần Kinh Dược trong nguyên tác là một người đàn ông béo ú, ăn nhậu, gái điếm và cờ bạc, anh ta cưỡng TruyenHDếp những nữ sinh trung học cơ sở sau đó anh ta bị bắt vào trại giam vị thành niên. Khi anh ta ra tù, anh ta thậm chí còn trở lên tồi tệ hơn.

(*thân phận của vợ cũ nam chính (cũng là nu9 của truyện này) là con gái giả của nhà họ Trần nhưng là con gái thật của nhà khác (chắc chị bị bế nhầm á))

Nhưng thực tế là, Trần Kinh Dược trước khi vào tiểu học đã béo như quả bóng, sau đó thì giảm cân, khi không có việc gì anh ấy vẫn thích bế cô lúc cô 4 5 tuổi đi khắp nơi, cho dù Uất Tinh Ngữ có lạnh lùng với anh ấy đến đâu thì anh ấy và bạn bè của anh ấy đều sẽ khen ngợi cô: “em gái thật dễ thương”

Khi cô học trung học cơ sở, ba mẹ Trần cũng không cho cô đi học, giống như trong tiểu thuyết gốc, Trần Kinh Dược đã tranh cãi gay gắt, nói rằng nếu em gái anh không đi học thì anh cũng không đi học, và cuối cùng Uất Tinh Ngữ cũng thuận lợi học đến tận đại học.

Điều này so với bản gốc cũng không quá khác biệt.

Lúc đó cô chỉ muốn mau chóng hoàn thành cốt truyện, dốc hết tâm sức vào cuốn sách, đối xử với những người trong thế giới này như không khí, cô nghe hệ thống dỗ dành, dù có cảm thấy sai sai cũng không sao, miễn cốt truyện chính đúng là được.

Sau đó cô trở lại nhà họ Uất, mọi thứ dường như vẫn bình thường. Cô kết hôn với Cố Tự Bắc, một thời gian sau, cô đề nghị ly hôn. Cố Tự Bắc không thèm để ý, chỉ hỏi: “ Cô chắc chứ”

Cô nói chắc chắn, và sau đó họ trải qua các thủ tục ly hôn mà không gặp bất cứ trở ngại nào.

Cố Tự Bắc rất phóng khoáng với cô, anh đã cho cô một nửa số tiền anh kiếm được trong một năm sau khi kết hôn. Nhưng cô toàn tâm toàn ý muốn về nhà, những của cải đó đối với cô không có ích lợi gì, thậm chí cô còn sớm khuyên góp cho mấy cô nhi viện.



Bởi vì Lê Tuyền xuất thân từ trại trẻ mồ côi, khi lần đầu tiên gặp Lê Tuyền cô vẫn thờ ơ, sau đó không biết chuyện gì đã xảy ra, Lê Tuyền luôn quấn lấy cô. Ngay cả khi cô rời nhà họ Trần, Lê Tuyền vẫn đối xử với cô rất tốt. Cho dù khi cô được nhà họ Uất nhận về, cô đã thay đổi sắc mặt rõ rệt và không muốn nói chuyện với Trần Kinh Dược nữa.

Thậm chí vài ngày trước, Lê Tuyền muốn rủ cô đi chơi sau đó và cô đã đồng ý.

Buổi hẹn ấy cô đã không đến. Cô cảm thấy mình có chút tàn nhẫn, nhưng nghĩ lại mục đích của mình ở thế giới này, một chút trái hẹn cũng không có gì to tát. Trên thực tế, cô ấy cố tình lạnh nhạt với Lê Tuyền, nhưng cô gái này dường như không hề hay biết về sự lạnh lùng của cô, và cô ấy luôn rất ấm áp với cô.

Có lẽ chính vì tình yêu đặc biệt dành cho cô nhi viện mà ông trời đã ban cho cô một đứa con lớn.

Cô hỏi bác sĩ, bác sĩ bảo rằng, đứa bé trong bụng cô đã hơn năm tháng rồi, trừ khi đứa trẻ có vấn gì mới đến bộ phận có liên quan cấp giấy chứng nhận, ngoài ra bệnh viện sẽ không phá bỏ đứa con của cô.

Và con của cô thực sự khá khỏe mạnh.

Khoảng thời gian này, Uất Tinh Ngữ không chăm sóc tốt cho bản thân, ăn cũng rất ít nhưng em bé vẫn rất khỏe mạnh.

Trái tim của Lê Tuyền run lên khi Uất Tinh Ngữ mở mắt ra và nhìn lên trần nhà mà không nói gì, cô ấy nói: “ Cậu làm tớ sợ chết mất. Tớ gọi cho cậu mà không thấy cậu trả lời. Tớ gõ cửa mà cậu cũng không ra mở cửa, tớ đã hỏi dì bên cạnh nhà cậu, dì ấy bảo mấy hôm nay cậu không ra khỏi nhà vì vậy tớ đã gọi người trực tiếp đến nhà cậu phá cửa. Bác sĩ nói cậu thật may mắn, nếu cậu đến bệnh viện muộn hơn một chút sẽ có hậu quả rất lớn”

“Tiểu Ngữ, bé con rất khỏe, cậu chăm sóc bản thân tốt một chút được không?

Lê Tuyền cảm thấy hơi bất lực với cô.

Tính cách của Uất Tinh Ngữ không quá ấm áp, Lê Tuyền cảm thấy đôi khi cô rất vui vẻ nhưng có lúc lại rất lạnh lùng và u sầu, sau khi trở về nhà họ Uất, trạng thái của cô không được tốt lắm.

Còn bây giờ, cô luôn tỏa ra một bầu không khí chết chóc, chán nản và mất tinh thần như thể không tìm thấy mục đích sống nữa.

Lê Tuyền hi vọng rằng khi có đứa trẻ cô sẽ vui lên.

Uất Tinh Ngữ nằm trên giường sững sờ nhìn trần nhà và bức tường trắng, ngay khi Lê Tuyền đang do dự có nên gọi cho Trần Kinh Dược hay không Uất Tinh Ngữ đã lên tiếng, cổ họng cô hơi nghẹn ngào giọng nói hơi khàn khàn .

“Lê Tuyền, cảm ơn cậu”

Lê Tuyền nói: “Hai ngày này tớ cũng rảnh, nên vừa lúc có thể đến thăm cậu. Cậu có muốn tớ gọi cho anh trai cậu nhờ anh ấy sắp xếp người đến chăm sóc cho cậu không?”

“Không cần”. Uất Tinh Ngữ không muốn nhìn thấy Trần Kinh Dược.

Lê Tuyền có chút mệt mỏi đưa tay sờ trán cô, thấy nó không nóng nữa mới thở phào nhẹ nhõm, hết sức thuyết phục cô: “Tiểu Ngữ, tuy cậu không phải là con gái ruột của nhà họ Trần nhưng anh trai cậu vẫn luôn coi cậu như em gái của mình.”

Mặc dù Uất Tinh Ngữ không phải là con gái nhà họ Trần mà là con gái nhà họ Uất nhưng trong tim Trần Kinh Dược đứa em gái anh yêu quý luôn là Uất Tinh Ngữ.

Lê Tuyền luôn nhớ cách Trần Kinh Dược chạy khắp nơi đuổi theo Uất Tinh Ngữ khi cô ấy còn nhỏ, cô ấy có tính cách lạnh lùng, làm mọi thứ theo cách riêng của mình và luôn phớt lờ những câu nói của Trần Kinh Dược. Nhưng Trần Kinh Dược lại rất thích em gái của mình, khi những đứa trẻ khác bắt nạt cô ấy, Trần Kinh Dược đã lao vào đánh những đứa trẻ đó. Khi còn học trung học cơ sở, cô và Tiểu Ngữ ra ngoài chơi và buổi tối ở nhà một người bạn cùng lớp, Trần Kinh Dược đã tìm người mượn xe máy và đi tìm họ. Sau này khi học cấp ba trong thành phố, bất kì chàng trai nào nào làm phiền hay có ý tiếp cận Uất Tinh Ngữ, anh ấy sẽ đánh cậu ta.

Trần Kinh Dược là người anh kì quặc nhất mà Lê Tuyền nhìn thấy. Điểm số của anh ấy ở trường cấp hai không tốt và anh ấy lo rằng mình sẽ không thể bảo vệ em gái mình khi lên cấp ba. Trong học kì cuối cùng của năm cấp hai, anh ấy đã học tập chăm chỉ và cuối cùng cũng đã vượt qua kì thi chuyển cấp với điểm số thấp.

Đáng tiếc là cuối cùng số mệnh trêu người.

Uất Tinh Ngữ không phải em gái ruột của Trần Kinh Dược.

Quên đi, Trần Kinh Dược đã điều chỉnh lại tâm trạng của mình và vẫn coi Uất Tinh Ngữ là em gái yêu quý của mình. Nhưng Uất Tinh Ngữ thì không……….

Không lâu sau bác sĩ lại tới kiểm tra tình trạng của Uất Tinh Ngữ, khuyên nhủ: “Con của cô rất khỏe, cô đã nhiều ngày không ăn uống như vậy, may mắn là cô không sao, đứa trẻ không có vấn đề gì, sau này hãy chăm sóc tốt cho cơ thể của mình.”

Uất Tinh Ngữ nằm ở trên giường, hai mắt kịp xuống không nói, cũng không biết cô đang suy nghĩ điều gì.



Bác sĩ bất đắc dĩ thở dài, xác nhận không có gì nghiêm trọng liền xoay người rời khỏi phòng bệnh.

Lê Tuyền ở lại đây rất muộn, thấy cô vẫn còn ngơ ngác, biết tính tình của cô cũng biết nói nhiều cũng vô ích nên chỉ dặn dò vài câu rồi quay về. Nhưng cũng sắp xếp một y tá đặc biệt để chăm sóc cho cô.

Dì y tá rất dịu dàng, nhìn Uất Tinh Ngữ và kể cho cô nghe hai đứa cháu của mình và chúng rất dễ thương.

Uất Tinh ngữ không cảm nhận được điều đó, cô lật người và trả vờ ngủ.

Lúc này ngoài trời đang mưa, sau khi Lê Tuyền đợi ở dưới tầng một lúc, một chiếc Mercedes-Benz màu đen đỗ trước mặt cô.

Cô cảm thấy bên ngoài hơi lạnh cô liền lên xe ngay và thở phào. Người đàn ông mặc áo sơ mi màu xám đưa cho cô một chiếc khăn nhẹ nhàng lau đi vết ướt trên người cô, hỏi: “Em ấy đỡ chưa”

Người đàn ông rất đẹp trai, ngũ quan nổi bật, đôi mắt đào hoa, cử chỉ ôn nhu, ánh sáng bên ngoài hắt vào một bên mặt càng tô lên sự đẹp trai của anh ấy.

Đây là Trần Kinh Dược.

“Bác sĩ đã cho cô ấy uống nước đường glucozơ, cho cô ấy uống một ít thuốc đông y và làm mát vật lý, hiện tại không còn vấn đề gì.”

Nói đến đây, cô có chút lo lắng: “Đứa bé đã được năm tháng, bây giờ phải làm sao đây! Cũng tại em, gần đây bận quá, không có thời gian quan tâm đến cậu ấy”

Trần Kinh Dược hôn lên đôi môi đỏ mọng của người con gái bên cạnh, an ủi cô ấy: “Không liên quan đến em, là vấn đề của em ấy, hai ngày nay em đã vất vả rồi.”

Lê Tuyền lắc đầu: “Ngoài việc là em gái của anh, cậu ấy còn là bạn tốt của em”

Lê Tuyền không cha không mẹ, từ nhỏ đã tự ti, chính lòng tốt của Uất Tinh Ngữ đã khiến cô trở lên tốt hơn.

Điều cô không hiểu là người xung quanh cô ấy vì cô ấy mà trở lên tốt hơn, còn bản thân cô ấy lại càng ngày càng tệ đi.

Lê Tuyền hỏi Trần Kinh Dược: “Anh có muốn đi lên gặp cậu ấy không?” Anh buồn bã lắc đầu: “Không, tình trạng sức khỏe của em ấy không ổn định, anh đi lên chỉ kí©h thí©ɧ em ấy. Anh sẽ sắp xếp sau nếu em ấy có cần gì.”

Anh tự cười nhạo bản thân: “Cũng không biết có phải anh quá tốt với Trần Dao hay không nên em ấy mới ghét anh đến như vậy.”

Nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của Trần Kinh Dược, Lê Tuyền cảm thấy hơi đau lòng.

Trần Kinh Dược không có đối xử quá tốt với Trần Dao – em gái ruột của mình, ngoại trừ việc đón cô ấy trở về họ Trần, sau đó về cơ bản cô ấy bị coi như một người xa lạ.

Trên thực tế, bọn họ đểu biết, Uất Tinh Ngữ không phải vì ghen tị, cô chỉ muốn gạt bỏ hết mọi thứ, bao gồm tất cả mọi người xuất hiện trong cuộc sống của cô ấy.

Bất kể làm việc gì, cô ấy đều không có cảm xúc, dường như cô ấy không thuộc về thế giới này.

Nửa đêm, trời mưa nhỏ, nghe rất ồn ào.

Cô bị tiếng mưa đánh thức nên ra ngoài hành lang ngắm mưa.

Dì y tá tỉnh lại, vội vàng nhắc nhở: “Đừng đứng ngoài nữa, kẻo cảm lạnh.”

Cô không nghe dì ấy nói vẫn đứng ở ngoài.

Người dì y tá không còn cách nào khác lấy quần áo mặc vào cho cô.

Có lẽ mưa đã làm ướt trái tim bồng bột của cô, Uất Tinh Ngữ nhìn nước mưa làm ướt đẫm ghế và dụng cụ thể dục ở bệnh viện dưới lầu, ngón tay cầm điện thoại di chuyển.

Cô không muốn nhận sự giúp đỡ của Trần Kinh Dược, nhưng cô không có nghị lực để sinh đứa bé này một mình, cô cứ nghĩ mãi, cuối cùng cô quyết định gọi cho chồng cũ.