Chương 88

Hắn chỉ vừa mới muốn lao vào Lâm Thần, đột nhiên điện thoại di động vang lên. Tiêu Gia Hữu lấy điện thoại liếc nhìn màn hình, thấy là điện thoại cha hắn gọi đến, đợi một lúc mới bắt máy.

Sau khi kết nối, hắn trầm mặc một lúc lâu, không biết phải kể cho cha mình thế nào về chuyện của Phái Phái, mới vừa mở miệng định nói tựa như có một lưỡi dao sắc bén kẹt ở cổ họng.

Tiêu Tiên cũng không đợi hắn nói, chờ hai giây, sau đó hỏi thẳng vào vấn đề chính: “Con đang ở đâu? Có tin tức của Phái Phái rồi."

Ngữ khĩ của anh bình thản, nhưng khó che giấu tiếng khàn khàn phát ra từ cổ họng, đã vài hôm không ngủ. Hai mắt Tiêu Gia Hữu mở lớn, bị tin tức này làm cho chấn động: "Có tin tức của Phái Phái?"

Tin tốt hay tin xấu?

Tiêu Gia Hữu nhất thời nín thở.

"Ừm." Tiêu Tiên nặng nề nói: "Mới vừa nhận điện thoại bọn bắt cóc gọi đến, đòi chuẩn bị hai trăm triệu tiền chuộc."

Nhắc tới tiền chuộc hai trăm triệu, ngữ khí của anh không chần chờ chút nào, hiển nhiên so với số tiền đó, tính mạng của Phái Phái là quan trọng nhất: "Cha đang chuẩn bị tiền chuộc, công ty vừa đầu tư vào một dự án mới, tiền trong tài khoản của cha không đủ, con chuyển tiền cho cha trước."

“Được, được! Con còn... 50 triệu, nếu đem tài sản đi cầm chắc cũng được 60 triệu." Tiêu Gia Hữu vui mừng khôn xiết, vội vã nói, sau đó thấp thỏm hỏi: “Cha, có thật không? Bọn cướp chỉ cần tiền, cha có chắc Phái Phái sẽ không xảy ra chuyện gì không?"

Tiêu Tiên nghe được trong lời nói của hắn xen lẫn lo lắng: "Ừ, Trương Mục đã nói chuyện cùng Phái Phái, không cần quá lo đến tính mạng thằng bé, nhưng vẫn phải cứu thằng bé ra nhanh một chút, cành nhanh càng tốt. Con có phải đã phát hiện chuyện gì không?"

Tiêu Gia Hữu "Vâng" một tiếng, sau đó thâm ý liếc Lâm Thần một cái: "Con có cách tìm được nơi Phái Phái đang giam giữ. Các người ở đang ở đâu, bây giờ con sẽ qua ngay."

Hai người hàn huyên vài câu, Tiêu Gia Hữu cúp điện thoại, tầm mắt chuyển đến lên người Lâm Thần. Lâm Thần hiển nhiên cũng nghe được Tiêu Gia Hữu nói, nụ cười đắc ý trên mặt chợt cứng lại, tràn ngập khϊếp sợ phẫn nộ, lẩm bẩm: "Không thể! Tại sao lại như vậy! Thằng nhóc đó không thể nào còn sống được, tôi đưa tiền cho bọn chúng thủ tiêu nó! Sao thằng nhóc đó còn có thể sống được!?"

"Rất rõ ràng, bọn họ căn bản không nghe theo anh, còn muốn nhân cơ hội này thu về một bút tiền lời cho mình, đáng tiếc, âm mưu của anh không thể thực hiện được." Tiêu Gia Hữu cúi đầu nhìn Lâm Thần mỉa mai: “ Anh nên cảm tạ bọn chúng đã cứu anh một mạng, bằng không, tôi sẽ cho anh biết thế nào là sống không bằng chết."

Sau khi biết Phái Phái vẫn an toàn, tâm trạng rơi xuống đáy vực của hắn tốt hơn một chút.

Khuôn mặt Lâm Thần tối sầm vặn vẹo, tựa như còn chưa chấp nhận sự thật, y vẫn luôn đinh ninh Phái Phái chết rồi, bây giờ lại có người nói cho y là thằng nhóc đó chưa chết? Đám phế vật kia nhận tiền rồi làm ăn kiểu gì vậy!?

"Đi thôi." Tiêu Gia Hữu không quan tâm đến tâm trạng của Lâm Thần, kéo y lên, lạnh giọng: "Đến phiên của anh rồi."

-

Vào chạng vạng bọn cướp gọi điện đến, cuộc gọi này coi như một tin tức tốt cho Trương Mục và những thành viên khác đang trên bờ vực sụp đổ, ít nhất họ biết Phái Phái vẫn còn an toàn, căng thẳng trong lòng cũng giảm bớt phần nào.

Vì chuyện này Tiêu Tiên, Trương Mục cùng gia trưởng hai bên tâm như lửa đốt. Trong mấy ngày ngắn ngủi, Trương Mục đã gầy đi mấy cân, tiều tụy rất nhiều, buổi tối toàn mơ thấy ác mộng, mơ thấy Phái Phái gặp chuyện, thằng nhóc hét lên “Ba ba”, cậu muốn chạy lại cứu thằng bé, nhưng chạy kiểu gì cũng không thể lại gần Phái Phái được, chỉ trơ mắt nhìn thằng bé nhận đau khổ.

Bọn bắt cóc đòi tiền chuộc, vì để đối phương mất cảnh giác, Tiêu Tiên gật đầu đáp ứng ngay lập tức, nói chỉ cần Phái Phái an toàn, bọn họ muốn bao nhiêu cũng được.

Sau khi cúp điện thoại, bọn họ nhanh chóng chuẩn bị tiền. Bọn bắt cóc muốn một khoản tiền rất lớn, Tiêu Tiên cũng có tiền, nhưng đa phần đều là tài sản không thể đổi hoặc dùng để đầu tư, trong một khoảng thời gian ngắn không cách nào huy động được 200 triệu, cũng cần có thời gian để giám định tài sản, bởi vậy số tiền kia do hai nhà góp vào.

Tiền chỉ là phụ, việc cấp bách bây giờ là ưu tiên giải cứu Phái Phái. Chờ Phái Phái trở về an toàn, lưới trời khó thoát, coi như đám bắt cóc lấy được tiền, chỉ sợ bọn chúng cũng không tiêu được số tiền đó.

Đối với đám người dám ra tay với Phái Phái, Tiêu Tiên cùng Trương Mục nhất định không bỏ qua, hiện tại án binh bất động, sợ kinh động đến đám bắt cóc, chúng sẽ gây khó dễ cho Phái Phái.

Dù sao hiện tại bọn họ chưa biết chính xác Phái Phái đang ở chỗ nào.

Sau khi gọi điện thoại cho Tiêu Gia Hữu, Tiêu Tiên quay lại ghế sofa.

"Sao rồi?" Trương Mục hỏi.

Tiêu Tiên cầm tay Trương Mục, cảm thấy đau lòng, trong khoảng thời gian này Trương Mục gầy đi rất nhiều. Bọn bắt cóc đáng chết! Đáy mắt anh dâng lên sát khí, rất nhanh sau đó thu lại, nhẹ giọng: "Gia Hữu có thể góp vào một khoản, ước chừng cũng đủ rồi. Phái Phái sẽ không có chuyện gì, em đừng lo lắng quá, bây giờ chúng ta chờ cuộc gọi từ bọn bắt cóc, đến lúc đó dùng tiền chuộc đổi lấy Phái Phái. Chỉ cần Phái Phái an toàn là được."

Trương Mục gật đầu, suy nghĩ: “Em rất lo, em sợ bọn chúng không tuân theo thỏa thuận ban đầu, lấy được tiền chuộc cũng không thả Phái Phái... Tra được vị trí của bọn chúng chưa?"

Cậu lo lắng cũng có nguyên nhân, nếu Phái Phái biết thông tin của những kẻ bắt cóc, việc thả Phái Phái về chả khác nào để lại một mầm họa lớn.

Tiêu Tiên nheo mắt lắc đầu: "Bọn chúng rất tỉnh táo, thời gian nói chuyện rất ngắn."

Trương Mục hiểu được, chỉ bằng mười mấy giây ngắn gọn của cuộc nói chuyện mà tìm được vị trí của bọn bắt cóc đối với Tiêu Tiên mà nói rất khó, cho dù anh đã cố gắng kéo dài thời gian, bọn chúng cũng rất tỉnh táo, không cho anh bất kì cơ hội nào, nói xong cúp điện thoại, cũng không để lại phương thức liên lạc, chờ đến khi thông báo hẹn địa điểm lấy tiền chuộc mới gọi lại, còn không quên đe dọa không được báo cảnh sát, bằng không giao dịch hết hiệu lực, trực tiếp gϊếŧ con tin.

Bọn họ không dám lấy tính mạng Phái Phái ra đùa giỡn.

Từ trong giọng điệu của đối phương, có thể đoán ra, bọn chúng là những phần tử thấp kém của xã hội, không bao nhiêu người mất mạng dưới tay bọn chúng. Lấy tiền chuộc đổi lấy Phái Phái là biện pháp an toàn nhất, muốn bắt bọn chúng phải chờ đến khi Phái Phái an toàn, điều đáng lo là bọn chúng lấy tiền chuộc xong không giữ lời hứa thả Phái Phái.

Tiêu Tiên cũng rất lo lắng chuyện này.

Hai người không nghĩ đến, nỗi lo của bọn họ rất nhanh sẽ được giải đáp.

Tiêu Gia Hữu trực tiếp kéo theo Lâm Thần cùng về. Mặt Lâm Thần bị đánh bầm dập, y vẫn nở nụ cười quỷ dị.

Tiêu Gia Hữu xách y vào phòng khách, tùy ý ném qua một bên, giải thích qua loa: "Phái Phái là anh ta thuê người bắt cóc, con mang anh ta đến, chắc chắn anh ta biết bọn chúng đang ở đâu."

Trương Mục cùng Tiêu Tiên nhìn Lâm Thần, hai người liếc nhau, đều thấy sự kinh sợ từ ánh mắt đối phương. Bọn họ cũng biết Lâm Thần có vấn đề, nhưng không nghĩ tới, y lại muốn hại Phái Phái. Sao y dám!?

-

Bây giờ là bảy giờ sáng, mặt trời vừa ló dạng.

Đây là một mảnh đất thuộc khu ổ chuột, xung quanh hàng chục dãy chung cư san sát nhau, dây điện cũ đan xen, hai bên đường tràn ngập mùi hôi thối tanh tưởi của rác thải.Những người sống trong khu ổ chuột này đều là công nhân nhập cư từ nơi khác, có bối cảnh hỗn tạp, chỉ cần đăng ký chứng minh nhân dân là có thể tạm trú.

Phòng ở cũng đơn giản, ngoại trừ giường không có bất cứ vật dụng nào, chỉ cung cấp những nhu cầu thiết yếu.

Dưới lầu là âm thanh rao bán đồ ăn ồn ào, vì cuộc sống ép buộc, họ bắt buộc phải dậy từ sáng sớm, khách hàng chủ yếu của họ là những công nhân công trường.

Tôn Cường xuống lầu mua đồ ăn từ sớm, lúc trở về cảnh giác nhìn xung quanh, thấy không có điểm gì đáng ngờ mới tiến vào. Chung cư không có thang máy, hành lang hẹp tối, phủ đầy tro bụi. Gã đi lên tầng sáu, lấy chìa khóa mở cửa, vẫn quan sát kĩ hành lang như trước, sau đó lắc người nhanh chóng vào phòng .

Trong phòng đơn sơ, ngoài giường chỉ có một bàn ăn nhỏ, bên trên là rượu với thức ăn bị vứt lẫn lộn, có thể ngửi được mùi đồ ăn thiu thối.

"Không có động tĩnh gì bên phía thằng nhóc kia hay sao?" Tôn Cường gạt hết đồ trên bàn xuống, để bữa sáng lên, hỏi Cao Đống đang nằm hút thuốc trên giường: "Đừng nói là chết rồi?"

Cao Đống quấn chăn, vảy vảy điếu thuốc ra ngoài nhưng không tránh khỏi một số rớt trên chăn. Vóc người của gã vạm vỡ, làn da ngăm đen, trầm ổn, dưới cằm còn có một nốt ruồi đen, chính là người trước đây Lâm Thần gặp!

“Sao tao biết được." Cao Đống hút thuốc, tiếng nói thô to: "Ném vài miếng đồ ăn cho nó, nó còn có tác dụng, đừng để chết đói."

Tôn Cường gật đầu, có chút bất an, hạ thấp giọng: "Cao ca, sẽ không xảy ra chuyện chứ? Theo em, nên đem thằng nhóc này..." Vừa nói vừa làm động tác minh họa cắt cổ, sau đó lo lắng: "Việc này nếu để Lâm Thần biết rồi khai ra chúng ta thì toi."

"Sợ cái gì, có gì phải sợ? Y dám khai chúng ta ra sao? Nếu khai ra chính y là người gặp xui xẻo đầu tiên! Lại nói người đề ra chuyện này cũng là mày, đừng nói nhảm, mau đi xem thằng nhãi kia đi, còn muốn hai trăm triệu kia nữa không? Chúng ta sẽ rời khỏi đây ngay sau khi nhận được tiền, tao sẽ liên lạc với mày sau."

Tôn Cường nghĩ đến khoản tiền, tâm trạng lo lắng chán nản biến mất. Tiền Lâm Thần thuê chưa đủ, bọn chúng muốn nhiều hơn! Chờ số tiền kia trong tay, gã sẽ xuất cảnh qua nước ngoài, tìm một nơi có cảnh đẹp, cưới vợ sinh con, có một cuộc sống thật tốt. Gã cầm lấy một túi đồ ăn, mở khóa, đẩy cửa nhòm vào.

Đó là một gian phòng rất nhỏ, bên trong chỉ có một cái giường gỗ với một chiếc chăn mỏng được ném đại trên đó. Bên trong phòng rất tối, không có ánh đèn, dựa vào tia sáng mờ nhạt, Tôn Cường nhìn thấy một đứa bé ngồi ôm đầu gối ở dưới chân giường.

Gã đánh tiếng, thấy đứa nhỏ kia kinh sợ co lại chặt hơn, nghĩ thầm còn chưa chết, không chết là tốt rồi, thằng nhãi này có giá trị bằng cả một gia tài.

"Của mày này." Gã đem mấy cái bánh bao ném trên giường, nói một câu rồi đóng cửa lại.

Khi cánh cửa đóng lại, tia sáng lờ mờ duy nhất cũng vụt tắt. Ở chân giường, Phái Phái đang cuộn tròn bỗng dưng di chuyển, ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt nhem nhuốc còn mang theo sợ hãi. Bé vừa đói vừa khát, nhưng sợ hãi nhiều hơn, sợ bọn họ sẽ gϊếŧ mình, cũng sợ sẽ không được gặp lại baba cùng mọi người. Bé không còn chút sức lực nào, qua nửa ngày mới chậm rãi đứng lên, kiên cường đi tới bên giường, duỗi tay cầm bánh bao lên. Bé không muốn chết, bé còn phải sống thật tốt, phải gặp được baba cùng mọi người. Bé tin, nhất định baba cùng mọi người đang rất lo lắng cho bé, cũng cố gắng tìm cách để cứu bé, hiện tại bé không thể giúp được baba, điều duy nhất có thể làm bảo vệ tốt bản thân, bé phải sống để chờ các baba đến.

Phái Phái gặm bánh bao. Bé tin, nhất định baba sẽ tìm được bé, sẽ đến cứu bé ra ngoài. Nghĩ đến baba, bé không còn sợ hãi nữa.