Chương 24

Cúp điện thoại, Tiêu Tiên liền gọi cho Sở Nhĩ Sâm. Sở Nhĩ Sâm kinh ngạc nhìn cuộc gọi đến của Boss. Vị này chính là không có chuyện gì thì không lên điện tam bảo(*), đồng thời hắn cũng có chút sốt sắng, dù sao được Boss giao việc, còn là tự thân Boss gọi tới chắc cũng không phải việc nhỏ.

... Chờ Tiêu Tiên nói xong, biểu tình của hắn nhất thời liền trở nên phong phú. Ở một mặt nào đó, Tiêu Tiên là một người cứng nhắc bướng bỉnh, anh rất coi trọng nguyên tắc, đương nhiên, đây cũng chính là nguyên nhân chủ yếu để anh có được thành tựu như bây giờ. Nhưng mà người lúc nào cũng tuân theo nguyên tắc bây giờ lại làm việc thiên về ý cá nhân? Sở Nhĩ Sâm quả thật giật mình.

Ít khi Boss cần hắn hỗ trợ, hắn tất nhiên phải xử lí thật tốt.

Thời điểm Trương Mục nhận được lời đề nghị của Tiêu Đằng, cậu vô cùng kích động khϊếp sợ, đầu tiên là gọi điện cho Tiêu Tiên báo tin vui: "Em không nghĩ mình có thể thông qua, lúc đi phỏng vấn em còn rất do dự, dù sao những người cùng đi phỏng vấn với em đều rất ưu tú.." ngữ khí của Trương Mục tràn đầy phấn khởi, kích động đến sắp nhảy cẫng lên.

Tiêu Tiên cũng bị cảm giác vui sướиɠ của Trương Mục lây nhiễm, cười nói: "Tôi nói rồi, em nhất định được tuyển, em phải có lòng tin với chính mình."

"Vâng." Trương Mục vội vội vã vã gật đầu, tự tin đều được tăng cao: "Vậy sau này chúng ta chính là đồng nghiệp rồi?"

Tiêu Tiên cười "Ừ" một tiếng, có chút muốn nói rồi lại thôi, Trương Mục hoàn toàn chìm đắm trong sự hưng phấn, không nhận ra: "Bận rộn lâu như vậy, cuối cùng cũng coi như có tin tức tốt. Anh thì sao? Công việc thế nào? Khi nào trở về? Em đã một tuần không gặp anh, rất nhớ anh." Trương Mục mềm mại nói.

"Tôi cũng rất nhớ em." Tiêu Tiên ôn hòa nói: "Bên này sắp xong rồi, tôi đặt trước vé máy bay trở về."

Trương Mục tràn đầy phấn khởi: "Vậy lúc nào thì đến? Em đi đón anh."

"Tối ngày mốt lúc bảy giờ. Em bây giờ phải đi làm, tới đón tôi sẽ rất mệt, lúc đó tôi tự trở về là được rồi."

"Như vậy sao được?" Trương Mục không đồng ý, đầy mặt đều là ý cười: "Đón anh sao mà mệt? Em nhớ anh muốn chết, nhất định phải gặp anh càng sớm càng tốt."

Tiêu Tiên đầu hàng, cười: "Được rồi, vậy tôi chờ em tới đón. Em cũng phải chú ý nghỉ ngơi, đừng thức đêm."

Hai người trò chuyện vui vẻ, tình ý kéo dài.

Ở một nơi khác, Tiêu Gia Hữu nổi trận lôi đình, hắn không nghĩ tới tình huống Trương Mục bị mình tạo áp lực như vậy y vẫn có thể tìm được công việc, hơn nữa lại là ở Tiêu Đằng! Hắn chờ đợi Trương Mục không chống đỡ nổi, chủ động tới cầu xin, không ngờ kế hoạch lại thất bại thảm hại, sao hắn không tức giận cho được? Tiêu Gia Hữu định gọi điện thoại cho Sở Nhĩ Sâm nhưng lại sợ kinh động đến cha mình, cuối cùng liền gọi cho giám đốc phụ trách tuyển.

Giám đốc nơm nớp lo sợ nghe điện thoại, thời điểm vừa bắt máy đã bị Tiêu Gia Hữu chửi mắng đầy đầu: "Các người làm việc kiểu gì vậy hả? Tôi không phải đã nói là không nhận người tên Trương Mục à? Một chút chuyện nhỏ như vậy cũng làm không xong, các người cuốn gói rời đi được rồi đó!"

Giám đốc mặt vô tội, một bên lau mồ hôi lạnh trên trán, một bên cười kêu oan: "Ngài Tiêu, việc này không thể trách chúng tôi được, chúng tôi không còn cách nào khác."

Tiêu Gia Hữu nghe vậy, càng giận không nhịn nổi: "Không thể trách các người, vậy thì trách tôi sao? Không có cách nào? Cái gì gọi là không có cách nào? Tiêu Đằng nuôi các người chính là để các người ngồi không lấy tiền? Tôi không quản, các người nhanh chóng nghĩ biện pháp sa thải anh ta, không giải quyết được thì các người cũng cút đi!"

Giám đốc bị làm khó đến sắp khóc: "Ngài Tiêu, không phải tôi không làm, là thật sự không thể làm! Chuyện của Trương Mục là Sở tổng tự mình sắp xếp, chúng tôi nào dám làm trái lời?"

Tiêu Gia Hữu ngẩn người —— Sở thúc thúc sắp xếp? Trương Mục lúc nào quen biết Sở thúc thúc? Cơn thịnh nộ của hắn thoáng mất một chút, dù sao hắn vẫn muốn giữ lại mặt mũi cho cậu của mình liền hỏi lại: "Sở thúc thúc ở công ty sao?"

Giám đốc cười theo: "Sở tổng đi công tác, qua mấy ngày nữa mới trở về."

Tiêu Gia Hữu hùng hùng hổ hổ cúp điện thoại, cân nhắc chờ cậu mình trở về thì sẽ cẩn thận nói chuyện một chút. Sở thúc thúc rất thương hắn, cái loại chuyện nhỏ như sa thải Trương Mục này, y nhất định sẽ giúp hắn. Nghĩ như thế, cơn thịnh nộ của Tiêu Gia Hữu cuối cùng cũng coi như tốt hơn một chút, hắn lại nhớ tới việc cha sẽ sớm về nước. Hắn thật sự không nghĩ tới, cha đi xuất ngoại một chuyến lại có thể đem về một người mẹ kế, còn muốn mang đối phương tới gặp ông bà nội.

Tiêu Gia Hữu nhớ tới đây liền nổi nóng, không biết là người nào lại có thể mê hoặc cha hắn? Chẳng qua... Muốn làm mẹ kế của hắn cũng chẳng phải chuyện dễ!

Tiêu Gia Hữu không dám nói cha hắn, nhưng với người khác, hắn chính là thích gây phiền phức. Hắn ngược lại muốn xem xem, đến tột cùng là tiểu yêu tinh không biết xấu hổ nào có thể câu dẫn cha hắn, lại câu đến thần hồn điên đảo.

.......

Ngày thứ hai Tiêu Tiên về nước, Trương Mục liền theo anh chuẩn bị đi gặp gia trưởng. Lúc đầu Trương Mục muốn chờ thêm, dù sao thời gian vội vàng, cũng chưa chuẩn bị đầy đủ. Cậu đã nghe Tiêu Tiên kể qua người nhà anh, cũng đã bỏ rất nhiều công sức chuẩn bị lễ vật ra mắt. Mà cha mẹ Tiêu Tiên so với cậu còn gấp hơn, nói muốn gặp gỡ cậu sớm một chút, Trương Mục sao có thể cự tuyệt?

Ngày xuất phát, Trương Mục bởi vì căng thẳng nên thức dậy rất sớm, mặc quần áo tử tế, đứng trước gương soi đi soi lại nhiều lần, xác định mình chuẩn bị thật tốt, chắc chắn không có chỗ nào không ổn mới cất bước rời đi. Cậu mặc áo sơ mi trắng phối hợp quần dài đã ủi sạch sẽ, không nửa điểm nhăn nhúm. Đây đều vì cuộc gặp mặt mà cố ý mua, rất hợp. Trương Mục vóc người tốt, cậu vốn là trắng nõn đẹp đẽ, lúc này nhìn vào khiến người kinh diễm.

Thời điểm Tiêu Tiên thấy Trương Mục mắt cũng sáng lên, không nhịn được cúi xuống hôn tóc cậu một cái. Trương Mục ôm cổ Tiêu Tiên hôn, hôn xong mới hỏi: "Có đẹp không?"

Tiêu Tiên tràn đầy ý cười: "Rất đẹp."

Trương Mục vẫn rất căng thẳng, nhưng rồi cũng bị Tiêu Tiên nắm tay lôi lên xe. Chiếc xe kia bỗng gợi lên hồi ức của Trương Mục, tới giờ cậu mới phát hiện, thì ra đêm đó ở ngoài quán bar chiếc xe Rolls Royce chính là của Tiêu Tiên! Nghĩ đến lúc mình tràn đầy tự tin kêu Tiêu Tiên lên chiếc Toyota của mình, cậu không khỏi có chút ngượng đến hoảng loạn.

Xe Rolls Royce một đường lái thẳng đến khu nhà giàu. Nơi đây mỗi căn nhà đều là biệt thự, có thể nói tấc đất tấc vàng, người sống ở đây đều là phú hào hoặc quan chức, người bình thường căn bản không có cách đặt chân.

Trương Mục biết Tiêu Tiên có tiền, nhưng không nghĩ tới anh có tiền tới như vậy: "Em vậy mà được gả vào nhà hào môn." Trương Mục nhìn ngoài cửa sổ, tràn đầy ý cười trêu chọc. Nói xong mới phát hiện dùng từ "gả" không thích hợp lắm, nhưng có muốn đổi cũng đã chậm, không thể làm gì khác hơn là không đề cập tới nữa.

Tiêu Tiên ý cười càng sâu, trực tiếp lái xe vào biệt thự, sau đó xuống xe lấy lễ vật để ra bên ngoài.

Trương Mục nhấc theo lễ vật càng khẩn trương hơn: "Em mua đồ vật đều không đáng giá cha mẹ anh có để ý không?"

Đối với cậu mà nói, những lễ vật này đều có giá trị không nhỏ, nhưng đối với cha mẹ Tiêu Tiên, e rằng chúng không tính là cái gì.

"Lễ vật quý ở tấm lòng." Tiêu Tiên vừa đi vừa nói: "Em có tâm chuẩn bị như thế, bọn họ nhất định sẽ thích."

Hai người nói chuyện xong thì đã đi xuyên qua hành lang, tới phòng khách ở ngoài biệt thự. Tiêu Tiên xoa bóp tay của Trương Mục, ra hiệu cậu chớ sốt sắng, phải thả lỏng. Cậu hướng Tiêu Tiên cười cười, cùng anh đi vào phòng khách.

Trong phòng khách rộng rãi hào hoa phú quý, một nam một nữ ngồi trên ghế salông, là cha mẹ của Tiêu Tiên. Cha anh tinh thần rất tốt, biểu tình nghiêm túc, thận trọng. Mẹ Tiêu Tiên thì hòa ái, bà mặc quần dài, mang thêm chút đồ trang sức làm tăng lên nét trang nhã, trên môi nở nụ cười, diện mạo nhìn rất trẻ trung.

Nghe thấy tiếng bước chân, hai người cùng quay đầu về hướng Tiêu Tiên cùng Trương Mục đang bước tới. Tiêu Tiên lên tiếng hô "Cha, mẹ", như muốn giới thiệu bọn họ với Trương Mục.

Trương Mục nhìn người trong phòng khách mà chớp mắt, bỗng nhiên bị kinh sợ như sét đánh trúng. Đầu óc cậu trong chớp mắt trống rỗng, hồi hộp, hoảng loạn, sợ hãi tới cực điểm, cứ thế tê cả da đầu, người cũng không yên, cơ thể đều phát run.