Chương 22: ĐẤU TAY ĐÔI

Edit : Củ Cải Ngâm Đường

Vừa nghĩ đến chuyện này, Nguyên Trạm liền hiểu ngay những chuyện lúc trước, chẳng trách Tạ Ninh bảo hắn ra ngoài hẹn bắn pháo, chẳng trách Tạ Ninh gặp hắn thì tỏ ra lạnh nhạt.

Chẳng trách...

A,Tạ Ninh cùng hắn đã kết hôn rồi, cho nên bây giờ cậu ta đang nɠɵạı ŧìиɧ sao ?

Nghĩ tới đây, Nguyên Trạm lạnh lùng bỏ tài liệu trong tay xuống, đứng dậy đi vào trong phòng.

Tạ Ninh đang sung sướиɠ bắn tung đầu đội bạn, còn không ngừng mà gọi đồng đội: "Ây ca, bên này rớt mất mấy cái mũ sắt cấp 3 kìa, anh mau tới nhặt, em giúp anh canh chừng."

Bất thình lình, một cánh tay thon dài từ sau lưng thò ra, yên lặng đè xuống màn hình của Tạ Ninh.

Tạ Ninh lúc này: "Đậu mòe, anh làm cái gì vậy ? ! Sắp chết a a a a a!"

Đùng một cái một cái tát bỏ tay Nguyên Trạm, Tạ Ninh vội vàng trở lại game, đuổi theo một tên bị bắn trúng đầu, sau đó tung giò chạy như điên ——

Bỗng nhiên, sau lưng cậu mát lạnh.

Từ từ...

Vừa nãy là Nguyên Trạm?

Tạ Ninh sửng sốt hai giây, vội vàng lấy điện thoại che, sau đó ngẩng đầu lên.

Đúng như dự đoán, cậu liền đối diện với gương mặt tức giận của Nguyên Trạm.

Trầm mặc hai giây, Tạ Ninh cười gượng hai tiếng, nhấc tay đầu hàng nói: "Tui hong cố ý chọc anh đâu à nha."

Nguyên Trạm vẫn bình tĩnh nhìn Tạ Ninh, ánh mắt lạnh lùng, tựa hồ là muốn từ trong vẻ mặt cậu tìm ra được ra điểm gì.

Mà Tạ Ninh hoàn toàn không biết Nguyên Trạm đã kết luận cậu "nɠɵạı ŧìиɧ", cho nên chần chờ một chút, Tạ Ninh lại nói: "Anh có chuyện gì hả?"

Nguyên Trạm cười lạnh một tiếng: "Cậu yêu đương trên mạng?"

Tạ Ninh: ? ? ?

Tạ Ninh:...

Khóe miệng hơi co quắp một chút, Tạ Ninh nói: "Cái gì vậy hả? Tôi chỉ chơi trò chơi thôi, sao thành yêu đương trên mạng rồi ?"

"Tôi thấy cậu khi nãy gọi người ta đến là thân thiết." Nguyên Trạm tự nhiên không tin lời Tạ Ninh giải thích.

Tạ Ninh nghe thế, sửng sốt một giây, bỗng nhiên buồn cười nói: "Anh ghen ?"

Nguyên Trạm nhíu lông mày, lạnh lùng nói: "Đừng có đánh trống lảng !"

"Ừa cũng phải anh cũng sẽ không ghe đâu." Tạ Ninh nhún nhún vai.

Cuối cùng Tạ Ninh lại có chút tâm tư cười nói: "Mà nếu như tôi thật sự đi nɠɵạı ŧìиɧ, thì gạt anh làm gì cho mệt khi đó chúng ta cũng dễ dàng ly hôn."

Nếu như là trước đây, Nguyên Trạm ước gì Tạ Ninh đề đơn ly hôn, nhưng bây giờ hắn nghe hai chữ "Ly hôn" này luôn cảm thấy đặc biệt chói tai, thậm chí cảm thấy là Tạ Ninh cố ý trào phúng hắn. Trào phúng hắn không nên quản việc không đâu.

Cho dù là vậy ! Tạ Ninh cũng không thể quang minh chính đại nɠɵạı ŧìиɧ !

Vì vậy Nguyên Trạm cười lạnh một tiếng nói: "Nhưng chúng ta bây giờ vẫn chưa ly hôn, cậu tốt nhất nên tự trọng, nếu như bị người khác biết cậu lén phén, tôi cũng không cho người che giấu đâu."

Tạ Ninh vốn đang mang tâm lý vui vẻ, nhưng lúc này nghe Nguyên Trạm nói vậy, không nhịn được tức giận nhưng vẫn lạnh lùng nói: "Ồ."

Vốn Nguyên Trạm muốn tiếp tục chất vấn, nhưng bị chữ "Ồ" làm cho cứng họng.

Trong phòng yên tĩnh chốc lát, Tạ Ninh nhàn nhạt mở miệng, mang theo một nụ cười trào phúng nói: "Vậy nếu như anh nghĩ tôi đang yêu đương trên mạng, tôi cũng không thèm giải thích nữa. Bây giờ anh bấm nút được chưa ? Tôi muốn chơi game."

Nguyên Trạm: !

Hắn cắn chặt quai hàm, kéo ca-ra-vat trên cổ, nghiêng người tiến lên, từng chữ từng câu nói: "Cậu nói câu này nhẹ nhàng nhỉ."

Tạ Ninh theo bản năng mà lui về sau, xù lông tức giận nói: "Nguyên Trạm anh nói chuyện cho cẩn thận ! Đừng có hể một chút là bắt nạt một Omega yếu đuối như tôi ! Anh còn là đàn ông hay không ? !"

"Tôi không phải đàn ông?!" Nguyên Trạm không những không giận mà còn cười.

Tạ Ninh:...

Xong phim.

Mình nói sai cái gì rồi ?

Ngay lúc Tạ Ninh chuẩn bị lập tức đẩy Nguyên Trạm ra chạy trốn, cậu nghe Nguyên Trạm mang theo một chút tự giễu cười khẽ một tiếng.

"Xem ra là tôi quá ngu."

Tạ Ninh hơi run run.

"Tôi với cậu kết hôn hai năm, chưa bao giờ cùng người nào phát sinh quan hệ quá bổn phận ! Còn chịu đựng mấy lần phát bệnh. Còn cậu thì sao? Lúc trước rõ ràng là cậu cầu xin tôi, uy hϊếp tôi, bức tôi kết hôn với cậu. Bây giờ cậu lại nɠɵạı ŧìиɧ ? Còn nói muốn ly hôn, cậu thực sự coi Nguyên Trạm tôi là kẻ coi tiền như rác ? !"

Tạ Ninh hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

Cậu không nghĩ Nguyên Trạm chua chát, thế xoắn xuýt,...... Một lời khó nói hết.

Trong lúc nhất thời, Tạ Ninh cũng không biết nên nói cái gì.

Đầu óc nhanh chóng chuyển động, Tạ Ninh suy nghĩ kỹ một hồi cũng không nghĩ ra lời gì tốt, cuối cùng chỉ có thể nhìn Nguyên Trạm hơi đỏ đôi mắt, miễn cưỡng cười khan nói: "Cái mà... A Trạm anh trước tiên bình tĩnh một chút. Tôi thật sự không có yêu đương trên mạng, cái mà anh—— "

Tạ Ninh lời còn chưa nói hết, Nguyên Trạm cũng đã ở trên cao nhìn xuống lui ra một bước.

Tạ Ninh trong lòng khó giải thích được chợt lạnh.

Hai người đối diện vài giây, Tạ Ninh từ trong ánh mắt Nguyên Trạm nhìn thấu như sự phẫn nộ, thê lương chứa đựng cảm xúc phức tạp.

...

"A Trạm?" Tạ Ninh sờ sờ mũi, thấp giọng thăm dò.

Nguyên Trạm đột nhiên lấy lại tinh thần, sau đó hắn vẫn lạnh lùng nhìn Tạ Ninh liếc mắt một cái, nghiến răng cười nói: "Coi như tôi bị coi thường!"

Nói xong, hắn hất tay liền đi.

Tạ Ninh nhất thời có chút sôi máu —— cậu cũng chả biết mình giận cái gì, nhưng cậu có một loại dự cảm mãnh liệt, bây giờ không thể thả Nguyên Trạm đi!

Vì thế cậu hai ba bước liền đuổi theo, cản trước người Nguyên Trạm.

Hai người đối diện một giây, bầu không khí quỷ dị.

Tạ Ninh bị ánh mắt lạnh lùng của Nguyên Trạm đánh gục, theo bản năng mà liền bật thốt lên: "Anh có thể dừng dùng đầu ngón chân mà não bổ được hong hả? Nghe tôi giải thích đã cái đồ ngốc này !"

Nguyên Trạm: ? ? ?

Tạ Ninh:...

"A không phải!" Tạ Ninh lúng túng giải thích: "Tôi không phải nói anh ngu ngốc, chỉ là câu cửa miệng của tôi không—— "

"Đúng, tôi ngu ngốc." Nguyên Trạm không những không giận mà còn cười, tsau đó đẩy Tạ Ninh ra, cất bước đi đến cửa.

Tạ Ninh bị đẩy ra, mắt thấy Nguyên Trạm muốn đi đến trước cửa, nếu lần này cứ như vậy kết thúc phỏng chừng sau đó nhảy vào Hoàng Hà cũng tẩy không sạch.

Cho nên Tạ Ninh trong lòng quýnh lên, cũng không biết là dây thần kinh nào bị chập, xông lên liền đạp Nguyên Trạm một cái.

Một tiếng ầm vang lên, Nguyên Trạm không hề phòng bị liền bị Tạ Ninh đạp ngã sấp mặt.

...

Yên lặng như tờ.

"Tạ, ninh, cậu, muốn chết,." Nguyên Trạm từng chữ nghiến răng mà nói, mang theo ba phần cảm giác lạnh lẽo, bảy phần sát khí, Tạ Ninh nghe xong run rẩy.

Mắt thấy Nguyên Trạm định ngồi dậy, Tạ Ninh giật mình một cái, quyết tâm, xông lên liền quỳ ngồi ở trên eo Nguyên Trạm.

Nguyên Trạm: !

"Tạ Ninh!" Bị mạnh ngồi lên, Nguyên Trạm còn phát điên hơn.

Tạ Ninh cắn môi, yên lặng nhìn trời nói: "A Trạm anh nghe tôi giải thích."

Nguyên Trạm:...

Tạ Ninh không nhúc nhích, có thể do da thịt tiếp xúc, Nguyên Trạm có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Tạ Ninh cách hai tầng vải vóc .

Tiếp theo, trong đầu Nguyên Trạm liền ầm ầm hồi tưởng hình ảnh Tạ Ninh mặc áo tắm, lộ ra vòng eo trăng nõm...

Trong lúc nhất thời, Nguyên Trạm lại có chút bối rối...

"Cậu, trước tiên, ngồi dậy đã." Nguyên Trạm hơi đỏ mặt, run giọng nói.

"Không được, anh không nghe tôi giải thích thì tôi không đứng lên." Chết thì chết đi, ít nhất trước khi chết mình được trong sạch.

Tạ Ninh lúc này cũng hoàn toàn không cảm thấy được khí tức đe dọa trên người Nguyên Trạm.

Nguyên Trạm:...

Lại yên lặng như tờ.

Sau đó, Tạ Ninh dùng tay cấu eo Nguyên Trạm.

Nguyên Trạm: !

Cuối cùng, Nguyên Trạm cúi đầu phát ra một tiếng nghẹn ngào cổ quái.

Tạ Ninh sửng sốt một chút, sau đó liền nghe Nguyên Trạm run giọng cả giận nói: "Có rắm mau thả!"

Tạ Ninh nghe vậy, cũng không kịp nghĩ nhiều, lấy điện thoại di động ra, mở game cho Nguyên Trạm nhìn tổ đội, sau đó cũng mở ra mấy tin nhắn quấy rầy lúc trước khi bị biết là Omega.

"Anh xem, tôi chính là vì không bị làm phiền mới giả thành alpha, nhưng bởi vì giọng không giống, tôi cũng chỉ có ngụy trang thành sinh viên mới vừa thành niên. Gọi ca cũng là thân thiết một chút mà, nếu không đại thần làm sao chịu mang theo con gà bệnh như tôi."

Nguyên Trạm nhìn màn hình điện thoại di động, sắc mặt biến đổi đa dạng, nhưng vẫn luôn im lặng không nói, cắn răng cũng không biết đang ẩn nhẫn cái gì.

Tạ Ninh cũng không biết Nguyên Trạm tin hay không, bản thân trầm ngâm chốc lát, nhẹ giọng nói: "Yên tâm đi, toi khoogn có đi nɠɵạı ŧìиɧ đâu. Còn chưa ly hôn, Tôi cũng không thể đội nón xanh cho anh? Thật sự chỉ là trò chơi mà thôi."

Nguyên Trạm nghe thế, nhắm mắt lại, bỗng nhiên phun ra một hơi, nói: "Vậy sao cậu bảo tôi đi tìm người khác ?"

Tạ Ninh sửng sốt một giây, lập tức nghiêm túc nói: "Anh bệnh mà, không cùng một chuyện." Bệnh tâm thần của anh ai dám đυ.ng, đúng hay không?

Nguyên Trạm đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt rét buốt tiếp tục mài răng.

Tạ Ninh lập tức cười khan nói: "Ấy cha... Tôi nói bậy đó, anh đừng để ý, coi như tôi chưa từng nói cũng được."

Nửa ngày sau, Nguyên Trạm quay mặt đi, lạnh lùng nói: "Để tôi ngồii dậy."

Tạ Ninh trầm mặc một chút, lẳng lặng nghiêng đầu, nhìn vẻ mặt Nguyên Trạm.

Sau đó, Tạ Ninh yên lặng từ trên người đứng lên Nguyên Trạm, lui lại.

Nguyên Trạm bị Tạ Ninh ngồi ở trên eo, chỉ cảm thấy eo sắp bị ngồi đứt đoạn mất, hắn cắn răng, yên lặng vươn mình ngồi dậy, nhìn Tạ Ninh bày vẻ vô tội, hận nghiến răng.

"Tới đây." Nguyên Trạm bỗng nhiên nói.

Tạ Ninh:...

"Khà khà khà...", Tạ Ninh lắc đầu cười gượng 3 tiếng.

"Tới đây, tôi không đánh cậu." Nguyên Trạm lập lại.

Tạ Ninh tiếp tục lắc đầu.

"Tôi đau lưng, dìu tôi lên." Nguyên Trạm nghiến răng nói.

Tạ Ninh sửng sốt một giây, nhìn Nguyên Trạm đỡ eo, bộ dạng nghiến răng nghiến lợi nhịn đau, cảm thấy khả năng đúng là có chút vấn đề, suy nghĩ một chút, liền đi qua.

Tạ Ninh đi lên phía trước, yên lặng ngồi xổm người xuống, dùng tay nhẹ nhàng ấn xuống một cái trên eo Nguyên Trạm: "Nghiêm trọng không?"

Vừa dứt lời, Tạ Ninh liền thấy Nguyên Trạm sầm mặt lại, giơ nấm đấm lên với cậu.

Tạ Ninh: !

Ngay cái miệng, chạy hết được rồi, Tạ Ninh chỉ có cắn răng nhắm mắt lại.

Nhưng mà...

Nhưng nấm đấm như dựn đoán không rơi xuống.

Tạ Ninh sửng sốt hai giây, mở mắt ra, liền thấy Nguyên Trạm lẳng lặng giơ nắm đấm, mang theo một chút ý cười trào phúng nhìn cậu.

Hai người ánh chạm mắt, nhìn trong mắt Tạ Ninh còn ẩn một chút sợ sệt, Nguyên Trạm cười nhạo một tiếng nói: "Yên tâm, tôi cũng khoogn đến nổi phải đánh một Omega để hả giận. Bây giờ đã biết sợ ?"

Tạ Ninh:...

Cuối cùng Nguyên Trạm lạnh lùng thu tay về, động tác có chút cổ quái đứng lên nói: "Vì mấy chuyện lần trước cậu làm, tôi trừng phạt nho nhỏ một chút, tuy nhiên không đánh cậu. Cậu không cần phải ấm ức."

Tạ Ninh:...

Sau đó Nguyên Trạm cười lạnh một tiếng, cũng không giáo huấn Tạ Ninh, mà là bước nhanh xoay người đi phòng vệ sinh.

Một lát sau, Tạ Ninh liền nghe tiếng đóng cửa.

Tạ Ninh trầm mặc hai giây, vội vàng ôm di động chạy về giường.

Đúng là đồ xấu xa !

Qua tầm mười phút, Nguyên Trạm đi ra, môi mỏng mím lại, gương mặt tuấn mỹ hơi mang theo một tia ửng hồng, thần sắc còn có vài phần không tự nhiên, cũng khoogn biết là do di chứng tức giận hay là vì cái gì.

Tạ Ninh nhìn thấy Nguyên Trạm đi ra, cũng khoogn rảnh để ý, chỉ là theo bản năng muốn lui binh.

Ai biết Nguyên Trạm lại bước đến, yên lặng đưa tay ra với Tạ Ninh nói: "Điện thoại di động đưa tôi."

Tạ Ninh cảnh giác cau mày nói: "Anh muốn làm gì?"

Nguyên Trạm nhàn nhạt nói: "Đưa tôi."

"Không đưa !"

Nguyên Trạm mí mắt nhảy một cái: "Cậu lặp lại lần nữa?"

Tạ Ninh:...

Chần chờ một chút, Tạ Ninh nghĩ thầm cậu cũng không có bí mặt gì, bên trong có, ngoại trừ game, còn lại toàn là đồ của Tạ Ninh nguyên bản lưu trữ, cũng không thể làm Nguyên Trạm tức giận, nen liền nhẫn nhịn uất ức mà đưa điện thoại qua.

Nguyên Trạm tiếp nhận điện thoại di động của Tạ Ninh, mở game, sau đó mở ra nhân vật.

Tạ Ninh vừa thấy, trong lòng vội vã hoảng hốt, theo bản năng mà nhảy cỡn lên nói: "Đừng có xóa của tôi !"

Nguyên Trạm liếc Tạ Ninh một cái nói: "Ai nói tôi muốn xóa cậu?"

Tạ Ninh không tin: "Anh không xóa thì muốn làm gì?"

Nguyên Trạm không để ý Tạ Ninh, ngón tay thon dài yên lặng mở ra mục thêm bạn tốt ,động tác thuần thục nhập một cái ID, sau đó điểm tuần tra tăng thêm.

Tạ Ninh: ? ? ?

Tên người sử dụng: Trạm?

Còn là là cấp kim cương? ? ?

Trong đầu Tạ Ninh lập tức bốc lên một ý nghĩ lớn mật và kí©h thí©ɧ, sau đó cậu thăm dò hỏi: "Đại thần? Là anh hả?"

Nguyên Trạm tiện tay đem điện thoại di động ném về cho Tạ Ninh, nói: "Một hồi nữa tôi bảo trợ lý Trần thêm cậu làm bạn tốt, nếu cậu chán, để anh ta chơi với cậu, đừng có tối ngày lên mạng cũng mấy người đó nói vớ va vớ vẩn."

Tạ Ninh: ! ! !

"Oa! Trợ lý Trần cũng chơi cái này a? Anh ta cấp mấy, Một người thoạt nhìn tao nhã như vậy lại chơi trò này ? Đỉnh của chóp —— "

Nguyên Trạm bị Tạ Ninh nói liến hoắng mệt cả não, nhưng lúc này vẫn là nhẫn nhịn buồn bực giải thích: "Cái trò chơi này đang rất hot, rất nhiều diễn viên và đạo diễn cũng chơi, chúng tôi chỉ là xã giao mà thôi."

Tạ Ninh trừng mắt nhìn —— thì ra là như vậy?

Nguyên Trạm nhìn thấy bộ dạng này của Tạ Ninh, liền biết cậu chả biết gì về hoàn cảnh trước mắt.

Cắn răng chỉ tiếc mài sắt không nên kim nói: "ChỈ là một trò chơi mà thôi, cậu tốt nhất là đừng có quá mê muội, nếu không đến lúc bị người ta lừa cũng không biết."

Nói chuyện lẳиɠ ɭơ như vậy, chắc chắn là những người kia dụ Tạ Ninh nói, Tạn Ninh trước đây là một người cẩn thận, chắc chắn sẽ không nói mấy lời dung tục như vậy.

Ngoài ra Nguyên Trạm còn thấy đơn hàng của Tạn Ninh có ghi chép tặng trang phục cho đồng đội.

Thực sự là dễ bị lừa.

Nguyên Trạm tức giận nghĩ.

Nhìn người trước mặt chỉ có một khuôn mặt đẹp, đầu ốc thi ngốc nghếch thế kia, Nguyên Trạm có chút nghi ngờ là sau khi ly hôn, Tạ Ninh sẽ bị đám người xấu xa trong game này gạt đi mất...

Nghĩ tới đây, Nguyên Trạm còn cảm thấy có chút... Lo lắng?

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Nguyên Trạm hơi nhướng mày, nhanh chóng đem luồng cảm xúc này ép xuống.

Nếu như có bị gạt , đó cũng là do Tạ Ninh tự tìm!

Tạ Ninh nghe Nguyên Trạm nói, càng cảm thấy Nguyên Trạm là nói năng chua ngoa nhưng mềm lòng, tính tình biệt nữu, nhưng bản chất cũng không tính là tệ , vì thế cậu liền đảo mắt nói: "Yên tâm đi, sau này có các anh mang tôi đi, tôi chắc chắn sẽ không tìm người khác —— "

"Không có chuyện gì thì đừng làm phiền tôi." Nguyên Trạm tức giận nói.

Tạ Ninh:...

"Ồ!"

Chuyện này cứ như vậy mà kết thúc.

Nguyên Trạm trở lại bàn làm việc ở phòng khách, nhìn màn hình máy tính tản ra ánh xanh lam, cảm thấy tâm tình cáu gắt của mình bị quấy nhiễu thật sự.

Nhưng cứ nhớ tới chuyện Tạ Ninh ở trong game gọi mấy người kia "Ca ca", rồi lại luôn mồm "Moah ", Nguyên Trạm bắt đầu nghi ngờ, Tạ Ninh trước kia thực sự thích hắn ?

Không sai, trước đây Tạ Ninh rụt rè mà siết góc áo nói một câu "A Trạm, em yêu anh".

Bây giờ nghĩ kỹ lại, Nguyên Trạm cảm thấy, này e không phải là ngại ngùng, mà là không tình nguyện thì có ?

Tạ Ninh từ đầu tới cuối e cũng chỉ là nhìn trúng năng lực của mình, hi vọng cùng sau khi kết hôn có thể đến giúp Tạ tổng, câu nói yêu kia sợ cũng chỉ là lừa gạt !

Chẳng trách trước đó vài ngày Tạ Ninh mấy lần muốn dụ dỗ mình, rồi lại giữa chừng tự ngừng, e là muốn mượn chuyện sinh con, mà quấn mình không buông ——

Xoạt xoạt.

Một tiếng vang trầm thấp.

Nguyên Trạm yên lặng đấm một đấm trên bàn.

Tạ Ninh vừa nãy cùng Nguyên Trạm ầm ĩ một trận, cũng khoogn còn hứng chơi game, nghe bên ngaoif có tiếng động, cậu liền ngồi ngay ngắn lại: "A Trạm?"

Nguyên Trạm nghe giọng Tạ Ninh, ánh mắt giật giật, lạnh lùng nói: "Cái gì?"

Tạ Ninh "A" một tiếng, "Không có gì a, anh không sao chứ? Tôi nghe có có âm thanh."

Nguyên Trạm định trả lời "Không có chuyện gì", nhưng trong đầu không biết nghĩ gì lại đứng lên, đi vào trong phòng.

Tạ Ninh ở trong này không biết Nguyên Trạm vừa nãy cho não bay đến tận cung trăng, tuje mình soạn ra một vở kịch máu chó đầm đìa, nhưng khi nhìn thấy Nguyên Trạm tiến vào, cậu liền rõ...

Trúng số rồi, người nào đó lại sắp phát bệnh rồi.

Run thiệt đó.

Tư duy lộn cầu vồng, Tạ Ninh suy nghĩ từng phương pháp để chạy trốn.

Bỗng nhiên, trong đầu keng một tiếng, cậu sáng mắt lên, giơ lên điện thoại di động nói: "Tâm trạng không tốt ? Chơi game hong?"

Nguyên Trạm:...

Nguyên Trạm lẳng lặng nhìn trước mắt Tạ Ninh một mặt vui vẻ, sóng to gió lớn trong đầu bùm, tắt đài.

Hắn vốn muốn chất vấn Tạ Ninh —— tại sao cậu không thích tôi còn ép tôi cưới cậu? Tại sao không thích tôi mà còn lừa gạt nói là thích tôi ? (:v mệt quá trời, cái đồ não máu chóa )

Nhưng lời còn chưa kịp ra khỏi miệng, liền thấy đôi mắt vô tội của Tạ Ninh, thế là lại khoogn hỏi được.

Bởi vì, Nguyên Trạm cảm thấy, nếu như thật sự hỏi ra, cũng là tự rước lấy nhục.

Chuyện gì đến cũng đến...

Sau mười phút.

Nguyên Trạm ngồi ở cuối giường, Tạ Ninh khoanh chân ngồi ở đầu giường, hai người cầm điện thoại di động trong tay, cùng nhau chơi "ăn gà" *.

(*)Một thuật ngữ trong game PUGB ý chỉ chiến thắng do khi bạn thắng sẽ có dòng chữ ăn mừng "WINNER WINNER CHICKEN DINNER"

"Chúng ta đi hải đảo có được hay không? Sa mạc tôi không quen, sẽ ngỏm." Tạ Ninh nghiêm túc nhìn chằm chằm màn hình nói.

"Im miệng." Nguyên Trạm trên trán nổi lên ba cái gân xanh.

"Ai, mới vừa có một cái người lạ thêm tôi nè, ghi chú là trợ lý Trần —— Nhĩ Đông Trần? Cái tên này cũng quá..."

"Cậu cho là ai cũng như cậu?" Nguyên Trạm nói.

Tạ Ninh cúi đầu liếc nick name của mình, có chút xấu hổ mà cười hắc hắc một tiếng.

"Đại ca liếʍ em !"

Không sai, đây chính là nick name của Tạ Ninh.

Trợ lý Trần sau khi vào đội ngũ, trầm mặc một giây, Tạ Ninh nhìn thấy anh ta cũng là hạng kim cương.

Sau đó, trợ lý Trần liền yếu đuối mỏe miệng hỏi : "Nguyên tổng, đây là người mới của đoàn phim sao?"

Lông mày Tạ Ninh nhảy một cái —— người mới của đoàn phim? Có biến.

Nguyên Trạm nghe vậy, trên mặt tối sầm lại, nói: "Đây là Tạ Ninh, cậu đừng đoán mò."

Trợ lý Trần run sợ.

"Chào phu, phu nhân !" Chờ trợ lý Trần phản ứng lại, lập tức một mực cung kính nói.

"Chuẩn bị đi, sắp vào trận." Nguyên Trạm nhàn nhạt nói.

Trợ lý Trần đang còn hết hồn và Tạ Ninh bên cạnh vội vã chuẩn bị.

Ngay lúc này, màn hình điện thoại của Nguyên Trạm nhảy ra ngoài một yêu cầu tổ đội.

Người yêu cầu là...

Tô Lăng.

Nguyên Trạm đang muốn từ chối, liền nghe Tạ Ninh nói: "A Trạm card mạng của anh bị gì hả? Sao còn chưa vào ?"

Nguyên Trạm hơi sững sờ, vô thức tay trượt một cái..

Sau đó...

Hắn chấp nhận yêu cầu của Tô Lăng!

Hắn vậy mà chấp nhận !

Tác giả có lời muốn nói: ây da thật là đấu tay đôi