Chương 16: Thỏa thuận

Edit : Củ Cải Ngâm Đường

-----------------------------------

Chờ chút!

Đờ cờ mờ !

Không phải chứ? ? ?

Giờ khắc này trong đầu Tạ Ninh có 10 ngàn dòng chữ FUCK YOU MOTHER chạy kịch liệt.

Đợi đến khi đầu óc cậu tỉnh táo lại, ngay lập tức liền nhỏ nhẹ , tiểu tâm dực dực nói: "Ba... Lần này con có thể không đi được không ?"

Tạ tổng nhíu nhíu mày, thấp giọng nói: "Tiểu Ninh, nếu như con thật sự dự định cùng Nguyên Trạm ly hôn, vậy thì nên học cách quản lý công ty Trước kia là bởi vì Nguyên Trạm năng lực tốt, ta nghĩ hai người các các con có thể hỗ trợ nhau, cho nên ba không bắt buộc con phải đến công ty. Nhưng bây giờ nếu con muốn ly hôn, cũng nên độc lập tự mình cố gắng lên, không nên cứ ỷ lại vào ba."

Tạ tổng nói xong, Tạ Ninh liền á khẩu.

Không sai, trước đây Tạ Ninh chẳng làm nên trò trống gì, chỉ có tấm bằng đại học danh tiếng, nhưng cái tấm bằng kia cũng do Tạ tổng "cúng" cho trường một cái thư viện để đổi lấy... Cũng khó trách Nguyên Trạm đều xem thường hắn.

Nhưng hạng mục lần này Nguyên Trạm cùng Tô Lăng cũng có mặt nha... Tạ Ninh thật sự là không muốn đi làm bóng đèn chút nào, còn bị Nguyên Trạm xem thường, cho nên cậu suy tư một chút, thấp giọng nói: "Vậy con có thể đến tổng công ty thực tập không, không đi theo hạng mục được không ba? Con thực sự không muốn đi."

Tạ tổng ấn ấn cái trán, nói: "Đợt tuyển mộ nhân viên của tổng công ty đã qua. Lại nói, tổng công ty cần đều là nhân tài có chuyên môn kỹ thuật, con không muốn đi theo hạng mục, không có kinh nghiệm thực tiễn, ta đem con đi sắp xếp chỗ làm, con cũng không học được ra hồn gì, còn có thể bị người khác gièm pha."

Tạ Ninh:...

Có lý có tính thuyết phục, cũng thật là không có cách nào phản bác mà đúng không?

Trầm ngâm chốc lát, trong đầu Tạ Ninh tư duy luân chuyển,cuối cùng cắn răng nói: "Vậy có phải chỉ cần con đi theo hạng mục lần này, sau đó học được kinh nghiệm, ba sẽ đồng ý cho con và Nguyên Trạm ly hôn."

Tạ tổng nghe vậy, hơi nhíu mày, cuối cùng lại cười nói: "Nếu con thực sự có bản lĩnh, ly hôn hay không đương nhiên là tự con quyết định."

Tạ Ninh nghe thế, trong đầu linh quang lóe lên, cuối cùng là ý thức được cái gì.

Đúng, Tạ Ninh rốt cục phát hiện vấn đề chỗ mấu chốt -- chính là bởi vì trước đây Tạ Ninh là một tên phế vật, cho nên Nguyên Trạm mới không đáp ứng ly hôn, bởi vì cảm thấy Tạ Ninh rời hắn liền không có cách nào độc lập sinh hoạt; Tạ tổng cũng không đồng ý ly hôn, bởi vì cảm thấy Tạ Ninh không có bản lĩnh, người như Nguyên Trạm, tám phần mười muốn tìm lại không được, khả năng sẽ cô độc đến cuối đời.

Cho nên, Tạ Ninh nhất định phải kiếm mặt mũi mình về mới được, dùng năng lực của mình để chứng minh -- cậu ly hôn cũng có thể tìm được cơm ăn, cũng có thể sống rất tốt!

Hô...

Thở dài một hơi, Tạ Ninh như chặt đinh chém sắt mà nói: "Con đi!"

Tạ tổng lúc này nhìn Tạ Ninh kiên quyết liền hơi toả sáng đôi mắt, trong lúc nhất thời lại có chút chấn động cùng cảm khái -- ông luôn cảm thấy, con trai mình hình như đã lớn rồi.

Thật ra lúc Tạ Ninh đưa ra ý muốn ly hôn, cũng nghĩ tới ly hôn thì cũng không có gì, dù sao Tạ gia có gia nghiệp lớn, Tạ Ninh ly hôn coi như không ai thèm lấy, cũng có thể sống sung sướиɠ nhờ vào tài sản gia tộc.

Tuy nhiên vừa nghĩ như thế, Tạ tổng lại cảm thấy việc này không ổn.

Vì vì tài sản gia tộc chỉ đảm bảo kinh tế cho Tạ Ninh, chờ Tạ Tổng trăm tuổi gài, Tạ Ninh phải làm sao bây giờ?

Tạ thị chắp tay dâng cho người Tạ tổng cũng không đau lòng, nhưng lúc đó Tạ Ninh nắm giữ lượng lớn tài sản sẽ trở thành mục tiêu công kích.

Tạ tổng cơ hồ có thể dự kiến được Tạ Ninh sẽ bị những kẻ kia lừa gạt, bộ dáng thê thảm.

Cho nên Tạ tổng không có đồng ý ly hôn, đồng thời cũng sinh ra một chút lòng cảnh giác -- nếu như Tạ Ninh thật sự không trưởng thành, sau khi ông chết Tạ Ninh sẽ bị Nguyên Trạm bắt nạt, sau đó lại ly hôn, chẳng phải là xong đời?

Vì vậy Tạ tổng liền từ bỏ ý nghĩ "Chỉ cần Tạ Ninh trải qua thật tốt, không bản lĩnh cũng không sao", dự định bắt đầu bồi dưỡng Tạ Ninh.

Mà bây giờ thấy bộ dáng kiên định của Tạ Ninh, Tạ tổng thật sự có điểm hối hận lúc trước quá bận tâm di ngôn của người vợ quá cố, quá mức chiều chuộng Tạ Ninh, mà không chuyên tâm bồi dưỡng cậu.

Nhưng, vẫn chưa muộn? Có đúng không?

Nghĩ tới đây, Tạ tổng liền cười hòa ái, cúi đầu từ trong ngăn kéo lấy ra một phần văn kiện đưa cho Tạ Ninh, nói: "A Ninh, đây là một ít tư liệu hạng mục lần này, con cầm xem một chút đi, lúc đến nơi ta sẽ cho người hướng dẫn con."

Tạ Ninh tiếp nhận tư liệu hạng mục, ánh mắt giật giật, bỗng nhiên nói: "Vậy con sẽ cùng nhân viên công tác ở cùng một chỗ đúng không ?"

Tạ tổng sửng sốt một chút, nói: "Đương nhiên."

Dừng một chút, Tạ tổng suy tư một chút, nói: "Con muốn ở cùng Nguyên Trạm? Vậy ta có thể -- "

"Không cần không cần không cần!" Tạ Ninh liên tiếp dùng ba tầng phủ định, kích động đến đòi mạng.

Dưới ánh mắt nghi ngờ của Tạ tổng, Tạ Ninh vội vã nói bổ sung: "Nếu như vậy thì quá đặc thù, phỏng chừng mọi người cũng không dám hướng dẫn con."

Tạ tổng nghe Tạ Ninh nói xong, nhất thời liền an ủi mấy phần, nói: "Được, con có thể nghĩ như vậy cũng rất tốt."

Tạ Ninh yên lặng cười cười, nghĩ thầm phí lời,con cũng không phải tên rác rưởi Tạ Ninh kia.

Lại cùng Tạ tổng trao đổi một chút những điểm chú ý trong hạng mục, Tạ Ninh cầm tư liệu yên lặng về tới phòng của mình.

Sau khi trở về phòng, Tạ Ninh liền nhắn tin cho Nguyên Trạm, nói cậu mấy ngày nay ở trong nhà, Nguyên Trạm có thể thoải mái mấy ngày.

(Truyện chỉ được đăng trên truyenhdt.com Cucaingamduong0308 và Wpress Cucaingamduong38.wordpress.com)

Để điện thoại di động xuống, Tạ Ninh liền mở ra túi giấy Tạ tổng cho cậu, bắt đầu xem những tư liệu kia.

Tạ Ninh mặc dù cũng có bằng đại học chính quy, nhưng đối với một ít mục liên quan đến tính chuyên nghiệp vẫn xme không hiểu, nhưng mà tính cách cậu chăm chỉ, cũng ăn được khổ, xem chỗ không hiểu liền lấy bút làm cái ký hiệu, đi tra baidu, tra zhihu, nếu không nữa thì đi lên các diễn đàn tính phí -- Tạ gia không thiếu tiền..

Mà Nguyên Trạm bên này về đến nhà, dì Trần nhìn thấy Tạ Ninh chưa có trở về liền cho là vợ chồng son còn muốn ở lại Tạ trạch, cũng không có sớm chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.

Kết quả Nguyên Trạm đột nhiên trở về, muốn ăn bữa tối,dì Trần còn chưa làm cái gì, có chút luống cuống tay chân.

Nguyên Trạm về đến nhà, phát hiện Tạ Ninh không ở, sắc mặt liền khó coi, kết quả ngồi ở trước bàn ăn chờ cơm trưa thì nhận được tin nhắn của Tạ Ninh.

Nhất thời, Nguyên Trạm liền yên lặng siết chặt điện thoại di động.

Tạ Ninh thực sự là càng ngày càng được nước làm tới. Hắn oán hận nghĩ.

Đáng trách là ngồi nổi điên một hồi, Nguyên Trạm lại từ đáy lòng tự nhiên bay lên một loại cảm giác vô lực -- thái độ của Tô Lăng lúc trước đã thương tổn đến hắn.

Bây giờ Tạ Ninh cũng tính tình lớn.

Nguyên Trạm trong lúc nhất thời lại có cảm giác bốn bề thọ địch, tứ cố vô thân.

Hắn thậm chí có chút âm thầm hoài niệm khoảng thời gian trước khi hắn về nhà, Tạ Ninh đều sẽ lặng lẽ bưng một tách cà phê nóng thêm sữa đến, tuy rằng Tạ Ninh không nói lời nào, nhưng Nguyên Trạm cũng dần hình thành thói quen uống cà phê nóng.

Nghĩ tới đây, Nguyên Trạm liền thấy đau nửa đầu bên phải ( não phải là nơi điều khiển cảm xúc).

Nguyên Trạm vẫn luôn có chứng đau nửa đầu, là do lúc thi tốt nghiệp trung học căng thẳng tạo thành, khi đó bởi vì trong nhà nghèo, nên không điều trị tốt.

Sau đó chờ Nguyên Trạm có tiền, bác sĩ liền nói cho hắn biết đã muộn, hiện tại chỉ có thể giảm bớt, không thể trị tận gốc trừ phi giảm bớt lượng công việc, nghỉ ngơi nhiều, bằng không rất dễ dàng phát tác, về già có thể bị huyết khối não[1].

[1] Huyết khối não : Cục máu đông hình thành trong não gây ra hiện tượng đột quỵ.

Chứng đau nửa đầu cũng là nguyên do dẫn đến tính khí hay nóng nảy của Nguyên Trạm.

Nguyên Trạm tự xưng là một Alpha ưu tú, hằng ngày đều uống thuốc cao cấp, tự nhiên không đem chứng đau nửa đầu đặt ở đáy mắt, lại cảm thấy chuyện già đi là một việc còn rất xa, một lòng liền muốn chờ sự nghiệp thành công mới cẩn thận trị liệu.

Vì vậy hiện tại chứng đau nửa đầu phát tác, Nguyên Trạm phản ứng đầu tiên chính là đi tìm thuốc, nhưng mà một phen lục cặp công văn, thì động tác liền dừng lại.

Hắn thật giống đem hộp thuốc quên ở Tạ Trạch phòng ngủ trên tủ đầu giường.

Ngày hôm qua Tạ Ninh sốt nhẹ, lại hạ sốt chậm, Nguyên Trạm đem thuốc cho Tạ Ninh uống xong, hộp thuốc liền tiện tay đặt ở kia, không có lấy lại.

Nguyên Trạm nhớ tới liền thấp mắng nhỏ một tiếng "shit", sau đó liền đứng dậy vội vàng đi về phòng của mình tìm thuốc.

Đáng tiếc, trời không chiều lòng người.

Thuốc còn lại không đủ một liều.

Nguyên Trạm:...

Đáng chết hơn chính là, thuốc Nguyên Trạm uống đều là bác sĩ có tay nghề đều phối, hiện tại đi tìm bác sĩ, trong lúc nhất thời cũng chưa chắc đã có thuốc. Cũng là bởi vì hắn khoảng thời gian này quá để ý hạng mục tuyền hình mà Tô Lăng tham gia, không có đúng lúc liên hệ bác sĩ.

Nổi giận đùng đùng đóng lại cửa tủ, Nguyên Trạm liền nhắm mắt lại, lấy điện thoại di động ra, gọi cho Tạ Ninh.

Tạ Ninh đang sắp xếp lại tư liệu, Nguyên Trạm liền gọi tới một cú điện thoại.

Tạ Ninh thấy tên Nguyên Trạm hiện lên trên màn hình, khóe miệng hơi co quắp một chút, nhưng vẫn là yên lặng nhận.

Điện thoại chuyển được, Tạ Ninh liền lẳng lặng "Alo?" một tiếng.

Sau đó hắn liền nghe đến đối diện Nguyên Trạm có chút buồn bực nói: "Cậu giúp tôi nhìn xem trên tủ đầu giường có hộp thuốc nào không?"

Tạ Ninh sững sờ, liền nhớ lại hộp thuốc lúc sáng sớm, lúc này cậu quay đầu lại liếc mắt nhìn, hộp thuốc còn yên lặng đặt ở kia, vì thế cậu nhân tiện nói: "Có."

Nói xong câu này, Tạ Ninh chợt nhớ tới Nguyên Trạm có triệu chứng xuất huyết não, thường hay bị đau nửa đầu, lúc hắc hóa bị Tạ Ninh dùng thuốc dẫn đến bệnh tình phát tác, tinh thần thất thường.

Tạ Ninh giật mình trong lòng, không nhịn được nói: "Chứng đau nửa đầu lại phát tác?"

Nguyên Trạm tại đối diện trầm thấp "Ừ" một tiếng, ngữ khí ẩn nhẫn buồn bực.

Tạ Ninh nghe vậy vội vã liền từ trên giường ngồi xuống, đi lấy hộp thuốc, sau đó nói: "Anh chờ, tôi lập tức đem thuốc mang về."

Nguyên Trạm cơ bản chỉ muốn nhờ quản gia đưa về, không nghĩ tới Tạ Ninh sẽ đích thân đưa trở về, theo bản năng mà muốn từ chối, mà lời nói đến bên môi, Nguyên Trạm rồi lại do dự một chút.

Đã có ý tốt như vậy còn muốn tổn thương cậu ta ?

Thôi, Tạ Ninh nguyện ý trở về, liền để cậu trở về đi.

(Reup làm chó)

Nghĩ tới đây, Nguyên Trạm liền thấp giọng nói: "Ừ, trên đường chú ý an toàn."

Nguyên Trạm đột nhiên dễ nói chuyện như vậy khiến Tạ Ninh đang mặc áo khoác bỗng ngẩn người, nhưng mà cậu cũng cấp tốc nói: "Vậy anh cố chịu một chút, tôi sẽ trở về ngay."

"Ừm."