Dịch: Anh Nguyễn
Yến Khâm cuối cùng cũng không ăn bữa sáng Cố Tranh để lại.
Cậu lấy bữa sáng ra khỏi lò và ném chiếc đĩa đi.
Sau đó cậu tự làm một cái mới.
Ăn xong cậu quyết định đi một vòng quanh công ty.
Suy cho cùng, nếu bản thỏa thuận ly hôn không ở nhà thì chỉ có thể ở công ty.
Bởi vì lần trước gặp tai nạn xe cộ, trong lòng Yến Khâm có chút bóng tối, cho nên lần này cậu lựa chọn đi taxi.
Công ty của Cố Tranh cách nhà không xa, không đến nửa giờ là có thể đến được.
Vừa xuống xe, nhìn thấy những tòa nhà cao tầng trước mặt, tâm trí tôi không khỏi nhớ lại tất cả những chuyện đã qua.
Yến Khâm hít sâu vài hơi, đứng dưới lầu công ty một lúc lâu rồi mới bước vào trong.
Bởi vì Yến Khâm thường xuyên đến giao cơm nên hầu hết nhân viên đều biết cậu.
Nhiều người đã chào cậu trên đường đi.
Điều này khiến Yến Khâm có chút hối hận, tại sao lúc tới cậu lại không đeo mặt nạ.
Ở tầng hai mươi hai, Yến Khâm vừa ra khỏi thang máy, tình cờ gặp được trợ lý Tần Ý của Cố Tranh.
Có lẽ đã lâu lắm rồi họ mới nhìn thấy cậu, nên Tần Ý sửng sốt một lát, nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần, đi tới cạnh cậu và cười nói: "Cậu Yến, anh đến rồi, cậu đến gặp anh Cố đúng không?"
Yến Khâm chưa kịp mở miệng đã nghe thấy cô nói tiếp: "Anh Cố đang họp, tôi đoán là cậu sẽ phải đợi một lát. Hay cậu đến văn phòng đợi anh ấy trước nhé?"
Yến Khâm không ngờ rằng ngay cả ông trời cũng giúp đỡ mình nên vội vàng gật đầu nói: “Được.”
Nói xong, cậu đi về phía văn phòng của Cố Tranh.
Khi bước vào văn phòng, cậu không có hành động gì ngay mà chỉ ngồi trên ghế sofa, giống như đang đợi ai đó.
Đợi gần hai phút, Tần Ý gõ cửa, bưng một cốc sữa nóng bước vào.
"Cậu Yến, cậu ngồi đợi một chút nhé. Anh Cố sẽ quay lại sau khoảng một tiếng nữa."
"Được." Yến Khâm gật đầu.
Một tiếng là đủ rồi...
Đúng là ông trời giúp cậu mà.
Còn không phải đi.
Sau khi Tần Ý đi ra ngoài, Yến Khâm đứng dậy đi về phía bàn làm việc của Cố Tranh.
Cố Tranh có chút ám ảnh cưỡng chế, cho nên dù là bàn làm việc ở nhà hay ở đây, đều ngăn nắp như nhau.
Vì thế, Yến Khâm dễ dàng tìm được.
Chỉ là cậu lật lại từ trong ra ngoài nhưng lại không thấy văn bản thỏa thuận ly hôn nào cả.
Lạ lùng....
Yến Khâm không tin và định đi tìm nó lần thứ hai.
Tuy nhiên, vừa mở ngăn kéo ra, cậu đã nghe thấy tiếng bước chân từ xa đến gần ngoài cửa.
Yến Khâm giật mình, vội vàng đứng dậy.
Ngay khi cậu chuẩn bị quay lại ghế sofa, cậu nghe thấy tiếng bước chân đã đến cửa. Rõ ràng là đã quá muộn.
Thế nên cậu chỉ đơn giản ngồi xuống ghế.
Cậu vừa ngồi xuống, cửa liền bị đẩy ra, Cố Tranh bước vào.
Yến Khâm vừa ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người chạm nhau.
Yến Khâm lúc này vẫn đang ngồi ở chỗ ngồi của Cố Tranh, nhìn Cố Tranh với ánh mắt có chút dò xét, bình tĩnh đứng dậy, vỗ vỗ ghế nói: "Cái ghế này tốt, rất thoải mái."
Nghe vậy, trong mắt Cố Tranh hiện lên một nụ cười đầy ẩn ý: "Em đến chỉ để xem ghế của tôi có thoải mái không à?"
"Đương nhiên là không." Yến Khâm lập tức phản bác.
Lý do này nghe có vẻ chậm phát triển, nhưng cậu không thể nghĩ ra lý do nào không chậm phát triển nữa.
"Tôi...chỉ đến hỏi anh..."
Khi cậu không nói nên lời, cậu chợt nhìn thấy chiếc đồng hồ treo tường trên tường đã gần điểm mười hai giờ.
Thế là một lý do khó có thể gọi là bình thường được đưa ra một cách suôn sẻ: "Buổi trưa có muốn ăn cùng nhau không?"
Cố Tranh nhìn cậu, tựa hồ có chút kinh ngạc, nhưng lập tức gật đầu đáp: "Được."
Anh dường như còn có việc chưa làm xong, giơ tay lên nhìn đồng hồ rồi nói: "Đợi tôi ở đây một lát."
Nói xong anh bước ra ngoài.
Yến Khâm thở phào nhẹ nhõm khi thấy anh đi ra ngoài.
Xét tình hình hiện tại, Cố Tranh tùy thời sẽ tới, trong lúc nhất thời cậu không dám hành động thiếu suy nghĩ, liền đi tới ngồi xuống trên ghế sô pha, yên lặng chờ Cố Tranh quay lại.
Cổ Trạch đã giữ lời hứa và sớm quay lại tìm cậu.
"Em muốn ăn cái gì?" Cố Tranh hỏi cậu.
Yến Khâm vừa mới ăn cơm xong, cũng không có đói bụng, chiếu lệ nói: "Sao cũng được."
Cố Tranh không nói gì, chỉ đáp: "Được."
Nói xong, hai người cùng nhau bước ra ngoài.
Yến Khâm không ngờ sự tình lại thay đổi nhanh như vậy, vốn dĩ cậu chỉ đến đây để lấy giấy ly hôn, nhưng không ngờ cuối cùng lại đi ăn cùng nhau.
Nhưng mọi chuyện đã đến mức này và họ chỉ có thể làm hòa và đi cùng nhau thôi.
Dù sao chỉ là một bữa ăn thôi, cậu sẽ không chết đâu.
Nghĩ tới đây, Yến Khâm bình tĩnh lại, cùng anh đi xuống lầu.
Lên xe, Yến Khâm cũng không hỏi anh đi đâu, chỉ cúi đầu nghịch điện thoại.
Dường như giữa họ chưa bao giờ có điều gì để nói nên họ im lặng suốt chặng đường như thường lệ.
Yến Khâm sợ nhất bầu không khí khó xử này nên đeo tai nghe vào, ngẫu nhiên xem một bộ phim truyền hình.
Khi cậu vừa xem xong một tập phim truyền hình thì chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại.
Yến Khâm ngước lên và thấy chiếc ô tô đang đậu trước một nhà hàng Quảng Đông.
Đây là cửa hàng mà Yến Khâm rất thích.
Trước đây cậu rất tốt bụng, luôn muốn cùng Cố Tranh đi ăn cùng nhau.
Nhưng lần nào anh cũng xin lỗi bằng cách nói rằng anh bận.
Sau này cậu nói nhiều như vậy, Yến Khâm cảm thấy anh có chút khó chịu nên không bao giờ nói lại với anh nữa.
Cậu không mong đợi nó sẽ đến bây giờ.
Yến Khâm cảm thấy trong lòng có cảm giác lẫn lộn, nhưng không thể giải thích được, chỉ dùng giọng điệu trung lập hỏi: “Anh cũng thích nhà hàng này à?”
Cố Tranh nghe vậy, ngón tay đang rút chìa khóa của anh dừng lại, không ngẩng đầu lên, bình tĩnh đáp: "Trước đây có một người bạn giới thiệu cho tôi, tôi đã đến đây mấy lần, vị rất ngon."
"À, vậy sao."
Yến Khâm không nói gì và xuống xe trước.
Rõ ràng là cậu đã không còn cảm xúc nữa, nhưng Yến Khâm vẫn cảm thấy hơi buồn sau khi nghe những gì Cố Tranh vừa nói.
Cậu còn mong đợi gì? Cậu còn muốn vô liêm sỉ đến mức nào nữa?
Hơn nữa, trước đó cậu đã nói với Cố Tranh rất nhiều lần nhưng anh không chịu đến, vậy tại sao sau này anh lại đến? Anh đã đến với ai?
Khi Yến Khâm nghĩ về nhà hàng yêu thích của mình, có lẽ Cố Tranh đã ở đó với một kẻ mờ ám nào đó.
Cậu tức giận đến mức gan đau luôn.
Lúc đầu cậu đã không có cảm giác thèm ăn và bây giờ cậu thậm chí còn không muốn vào nữa.
Nhưng bây giờ cậu vẫn còn “mất trí nhớ”, không thể hiện được gì nên đành phải chịu đựng.
Hai người lần lượt bước vào nhà hàng.
Yến Khâm từng là khách hàng thân quen nên mọi người trong nhà hàng về cơ bản đều biết cậu.
Vừa nhìn thấy cậu, một người phục vụ đã đến chào hỏi: "Cậu Yến, cậu vẫn ngồi chỗ cũ đúng không?"
Yến Khâm gật đầu, sau đó cùng cậu đi đến chỗ ngồi gần cửa sổ phía bên phải.
Vừa ngồi xuống, người phục vụ đã đưa thực đơn cho họ.
Yến Khâm xua tay, ý bảo đưa thực đơn cho Cố Tranh, lơ đãng nói: “Để anh ấy gọi món.”
"Được." Người phục vụ nói rồi lập tức đưa thực đơn ra.
Cố Tranh không khách khí, cầm thực đơn lên bắt đầu gọi: "Gà ba chỉ, ngỗng nướng nửa con..."
Cuối cùng, cậu gọi món tráng miệng, về cơ bản là món mà Yến Khâm thường gọi.
Sau khi gọi món xong, anh hỏi Yến Khâm có muốn gọi món gì nữa không.
Yến Khâm lắc đầu nói: “Chỉ vậy thôi, tôi không đói lắm.”
"Được." Cố Tranh nói, đưa thực đơn cho người phục vụ, sau đó đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.
Yến Khâm chán nản dựa vào ghế nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đang lúc cậu đang ngơ ngác, bỗng nhiên bên tai truyền đến một thanh âm không rõ ràng: "Yến Khâm?"
Đề cử và theo dõi truyện nha mọi người:3