Chương 7

Dịch: Anh Nguyễn

Cố Tranh tựa hồ rất bận rộn, vừa thả cậu ở nhà liền đến công ty.

Yến Khâm đã quen, cũng không nói gì gật đầu với anh, tự mình đi vào biệt thự.

Cả cậu và Cố Tranh đều không thích có người ngoài ở nhà, nên ngoại trừ việc dọn dẹp thường xuyên hàng tuần, họ là những người duy nhất ở nhà vào những thời điểm khác.

Điều này chỉ giúp cậu đi lại dễ dàng hơn thôi.

Yến Khâm ở trong phòng khách suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng quyết định bắt đầu vào thư phòng của Cố Tranh.

Phòng làm việc là nơi Cố Tranh thường ngày hay lui tới.

Đôi khi Yến Khâm cảm thấy anh dành nhiều thời gian trong phòng làm việc hơn là trong phòng ngủ.

Hơn nữa, cậu nghĩ sẽ thích hợp hơn nếu đặt một thứ như bản thỏa thuận ly hôn trong phòng làm việc.

Nghĩ tới đây, Yến Khâm đi về phía tầng hai.

Phòng làm việc của Cố Tranh ở trong phòng đầu tiên bên phải tầng hai nên Yến Khâm rất nhanh đã đến nơi.

Tuy nhiên, khi thực sự đứng trước cửa, cậu lại do dự.

Cậu giơ tay mấy lần nhưng vẫn chưa chạm vào tay nắm cửa.

Trên thực tế, đó chỉ là một cánh cửa nhưng Yến Khâm thực sự không dám chạm vào nó.

Buồn cười là cậu đã sống ở đây bảy năm nhưng chưa từng bước vào căn phòng này.

Bởi vì Cố Tranh nói, anh không thích người khác quấy rầy anh lúc đang làm việc.

Cậu vẫn còn nhớ lúc mới kết hôn, Yến Khâm đã muốn gần gũi anh hơn.

Buổi tối, thấy anh còn làm việc trong phòng sau giờ làm nên vào bếp gọi điện cho mẹ và học cách làm món bánh bao nhân rượu thơm ngọt ngào.

Sau đó, cậu bê nó nó một cách cẩn thận.

Nhưng khi ra ngoài thư phòng, cậu gõ cửa rất lâu Cố Tranh mới mở ra.

Cố Tranh mặc bộ đồ mặc ở nhà màu trắng, đứng trước cửa, ánh mắt rơi vào món tráng miệng trong tay cậu, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn cậu."

Nhưng anh không đưa tay ra để cầm lấy nó.

Yến Khâm có chút ngơ ngác, đang định hỏi xem anh có thích không? Sau đó cậu nghe anh ấy nói: "Nhưng tôi không thích đồ ngọt."

Yến Khâm nghe vậy, trên mặt cười khổ không nhịn được, nhưng vẫn ân cần đáp: "Vậy anh đi ngủ sớm đi, em..."

Lời còn chưa dứt, Cố Tranh đã gọn gàng trả lời: "Được."

Nói xong, anh đang định đóng cửa lại, nhưng lại nghĩ đến điều gì đó đột nhiên dừng lại: “Nhân tiện, tôi không thích người khác quấy rầy lúc tôi đang làm việc."

Yến Khâm chưa kịp phản ứng thì cửa đã đóng lại.

Có vẻ như kể từ đó cậu chưa bao giờ lên tầng hai.

Đó chỉ là một cánh cửa nhưng cậu đã không vượt qua nó suốt bảy năm.

Yến Khâm lắc đầu, cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ lộn xộn trong đầu.

Chẳng có gì để nhớ lại, nhưng tất cả đều là những điều buồn bã.

Yến Khâm điều chỉnh tâm trạng, cuối cùng giơ tay ấn vào tay nắm cửa, nhưng lúc này cậu mới nhận ra cửa đã khóa, cần phải có dấu vân tay mới có thể mở được cửa.

Lần đầu tiên cậu đến mà không tìm kỹ, sau này cũng không tới nữa, cho nên cũng không tìm được.

Yến Khâm nhìn ổ khóa vân tay trước mặt, nhẹ nhàng mỉm cười, nhưng nụ cười càng ngày càng cay đắng.

Ở nhà chỉ có hai người bọn họ, anh đang đề phòng ai chứ?

Dù nghĩ rằng mình không còn quan tâm nữa nhưng anh vẫn không thể không bị chích lần nữa.

Vì thế Yến Khâm nắm lấy tay nắm cửa kéo hai lần, có chút khó chịu.

Cậu chỉ muốn trút giận nhưng không ngờ chỉ nghe thấy tiếng “cạch” và cửa mở ra.

Yến Khâm sửng sốt một lát.

Cậu giơ tay lên với vẻ hoài nghi và nhìn vào ngón tay cái của mình.

Tại sao dấu vân tay của cậu có thể mở được ổ khóa thư phòng của Cố Tranh?

Anh đã thiết lập nó khi nào?

Tại sao cậu không biết?

Yến Khâm không biết phải đối mặt với tình huống này như thế nào, nhưng bây giờ không phải là lúc để suy nghĩ về nó.

Yến Khâm hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại rồi bước vào.

Đây là lần đầu tiên Yến Khâm tiến vào nơi này, cậu khó tránh khỏi tò mò. Trước khi tìm kiếm thứ gì đó, cậu không thể không nhìn quanh đây trước.

Phòng học rất rộng, ba mặt bao quanh là những giá sách khổng lồ bằng gỗ, phía trước giá sách là một chiếc bàn, chỉ có một cuốn sổ và tài liệu rải rác đặt trên bàn, được cất gọn gàng vào nhau.

Trên bức tường trống chỉ có một bức ảnh duy nhất được chụp vào ngày cưới của họ.

Trong thư phòng khổng lồ chỉ có bấy nhiêu thứ, đơn giản lạnh lùng, mang theo khí chất có chút lạnh lùng giống như con người hắn.

Yến Khâm tiếp tục tiến về phía trước.

Bên phòng làm việc hướng ra cửa là một cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn rất lớn, có tấm rèm gạc màu trắng sữa đung đưa nhè nhẹ trong gió, che khuất ánh nắng bên ngoài.

Yến Khâm đi đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lúc đó cậu mới nhận ra chiếc xích đu trong vườn nằm gọn trong tầm nhìn của cái cửa sổ này.

Nơi ẩn náu yêu thích của cậu khi cậu buồn.

Yến Khâm tiến thêm một bước, tựa đầu vào kính, lặng lẽ nhìn chiếc xích đu đung đưa trong gió trên bệ hoa phía dưới.

Cậu đột nhiên muốn biết, Cố Tranh có thấy cậu lúc cậu ngồi ở đó không?

Yến Khâm nhớ tới lúc nhìn ra ngoài vườn đã nhìn thấy cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn này, nhưng cậu không biết đó là phòng làm việc của Cố Tranh.

Kể cả sau bảy năm sống ở đây, cậu vẫn không biết rõ về ngôi nhà cũng như chủ nhân của nó.

Yến Khâm buộc mình phải xua đi những suy nghĩ hỗn loạn này, sau đó quay lại bàn làm việc và bắt đầu tìm tờ thỏa thuận ly hôn.

Trên bàn làm việc của Cố Tranh phần lớn đều chứa đầy tài liệu của công ty, được chia thành các loại, nhìn thoáng qua có thể thấy rõ.

Vì vậy cậu nhanh chóng xem qua, nhưng bên trong lại không tìm thấy bất kỳ bản thỏa thuận ly hôn nào.

Yến Khâm suy nghĩ một lúc rồi đứng dậy lục lọi giá sách.

Trên thực tế, giá sách dễ tìm hơn và cậu có thể biết ngay liệu có thêm món đồ nào không.

Vì thế cậu đã vượt qua nó một cách nhanh chóng.

Nhưng vẫn chưa tìm được thứ mình muốn.

Nó không ở đây à?

Vậy anh sẽ để giấy ly hôn ở đâu? Phòng ngủ sao?

Yến Khâm suy nghĩ một chút, nhận ra điều đó có thể xảy ra nên cậu bước ra khỏi cửa thư phòng, đi về phía phòng ngủ.

Họ luôn ngủ riêng phòng, chưa từng có ai cố ý nhắc đến chuyện này, nhưng đây dường như là điều họ đã ngầm hiểu kể từ khi kết hôn.

Phòng ngủ và phòng làm việc của Cố Tranh được trang trí theo cùng một phong cách.

Đơn giản lạnh lùng, cũng không có nhiều đồ vật, Yến Khâm vội vàng xem qua, nhưng vẫn không phát hiện được gì.

Sau khi Yến Khâm ra khỏi phòng ngủ, cậu ngồi ở phòng khách, bình tĩnh lại hồi lâu.

Cậu thật sự không nghĩ ra được nơi nào khác trong căn nhà này để Cố Tranh giấu đồ ngoài phòng ngủ và phòng làm việc.

Cuối cùng, sau khi suy nghĩ lại, vì không có ai ở nhà nên chỉ còn lại một nơi.

Đó là công ty.

Nhưng Yến Khâm không xác định, cho nên cậu cho rằng nếu có cơ hội, có thể từ Cố Tranh tìm được manh mối.

Đang suy nghĩ, bên ngoài đột nhiên có tiếng xe cộ.

Yến Khâm ngước mắt nhìn ra ngoài, mới phát hiện ra là Cố Tranh đã trở về.

Nếu là trước đây, lúc này chắc chắn cậu đã đứng dậy đi ra ngoài đón anh.

Nhưng bây giờ, cậu chỉ là lẳng lặng ngồi ở trên sô pha, nhìn Cố Tranh đỗ xe, sau đó từng bước từng bước đi vào.

Chẳng mấy chốc, từ trong cửa vang lên tiếng đóng mở cửa. Sau đó Cố Tranh ở cửa thay giày, đi vào.

Nhìn thấy Yến Khâm đang ngồi trên ghế sô pha, anh không trực tiếp quay lại thư phòng như thường lệ mà đi tới ngồi xuống đối diện cậu.

Nhân vật hiện tại của Yến Khâm chỉ là người mất trí nhớ nên khó có thể bỏ qua cậu.

Vì vậy cậu chỉ có thể nói một cách thờ ơ, tùy tiện đưa ra một chủ đề: “Sao anh về sớm thế?”

Cố Tranh tựa hồ có chút kinh ngạc nói: "Tôi có gửi tin nhắn cho em rồi mà."

Yến Khâm nghe vậy sửng sốt, sau đó nhớ ra vừa rồi mình bị ám ảnh bởi việc tìm kiếm thứ gì đó, đến nỗi không thèm nhìn vào điện thoại.

Vì thế cậu lấy điện thoại di động ra, mở ra xem xét.

Mở nó ra và sẽ có tin nhắn WeChat.

[Hôm nay tôi sẽ về sớm.]

Yến Khâm nhìn tin nhắn ba giây, không biết mình đang nghĩ gì, tùy ý lướt lên.

Tất cả hồ sơ trò chuyện của họ trong nhiều năm hiện ra trước mắt họ.

Trong đoạn ghi trò chuyện giữa hai người, ngoại trừ câu nói ngắn ngủi đáng thương này, Yến Khâm cơ bản là đang nói chuyện, tựa như đang tự mình đặt câu hỏi và trả lời câu hỏi.

Ngày 12 tháng 10 lúc 20:00

[Bên kia đã từ chối]

Ngày 13 tháng 10, 15:50 chiều

[Thời lượng trò chuyện 03:51]

Ngày 14 tháng 10 lúc 19:00

[Tối nay anh có về nhà ăn tối không?]

[Tôi bận việc.]

Ngày 15 tháng 10, 10 giờ sáng

[Bên kia đã từ chối]

Ngày 16 tháng 10, 15:20 chiều

[Mẹ nói tối nay mẹ muốn cùng nhau ăn tối nên mẹ đã đến công ty tìm anh.]

Ngày 11 tháng 11, 9 giờ sáng

[Tối nay anh có thể về sớm được không? Chỉ hôm nay thôi.]

Đây là tin nhắn cuối cùng trước khi họ ly hôn.

Rồi đến ngày cậu bị tai nạn xe cộ.

Ngày 15 tháng 11 lúc 21:37 chiều

[Không nhận.]

Cậu vẫn không biết tại sao ngày đó Cố Tranh không nghe điện thoại, nhưng hiện tại cậu mắc chứng "mất trí nhớ", cậu không còn thích hợp để nêu ra vấn đề này nữa.

Tất nhiên là không cần thiết.

Yến Khâm tùy ý nhét điện thoại vào túi, chiếu lệ nói: “Vừa rồi tôi không có xem điện thoại.”

Nói xong, cậu đứng dậy và đi lên lầu.

Không ngờ vừa tới cầu thang đã bị Cố Tranh chặn lại: “Chúng ta cùng ăn tối đi.”

Nghe vậy, Yến Khâm dừng bước, quay đầu nhìn anh, lười biếng ngáp một cái, từ chối: “Tôi mệt, tôi đi ngủ trước.”

Nói xong cậu bước lên lầu.

Nhắc mới nhớ, đây dường như là lần đầu tiên cậu từ chối Cố Tranh.

Phải nói rằng, cảm giác từ chối một ai đó thực sự rất... phấn khích!

Yến Khâm vừa về phòng liền nằm xuống giường.

Cậu vừa mới khỏi bệnh nặng, đã gần một ngày tìm kiếm thỏa thuận ly hôn. Cậu thực sự rất mệt mỏi.

Cậu muốn đợi một lúc để lấy lại sức mới đứng dậy đi tắm, nhưng lần này cậu đã trực tiếp ngủ quên.

Đang mơ màng ngủ, Yến Khâm đột nhiên nghe thấy bên tai có người gọi mình.

Cậu quay người lại một chút và cáu kỉnh, nhưng âm thanh vẫn tồn tại và ngày càng to hơn.

"Yến Khâm, dậy đi."

Yến Khâm bị tiếng ồn làm khó chịu, có chút tức giận miễn cưỡng mở mắt.

Sau đó cậu nhìn thấy Cố Tranh ngồi ở bên cạnh cậu, trên tay cầm một bát cháo kê bí ngô.

Thấy vậy, cơn tức giận của cậu lập tức biến mất.

Yến Khâm thích súp hơn cháo, nhưng cháo kê bí ngô là ngoại lệ duy nhất.

Kê vàng hầm chung với bí mềm dẻo, sau khi lấy ra khỏi nồi rắc thêm một thìa đường.

Mỗi lần Yến Khâm bị bệnh, mẹ Yến đều nấu một bát cháo kê bí ngô cho cậu ăn.

Nhưng sau khi lấy nhau, cậu cũng hiếm khi uống rượu nữa.

Chỉ một lần đó thôi.

Chiều hôm đó, cậu và Cố Tranh cãi nhau rồi một mình chạy về từ công ty, không ngờ trên đường bỗng đổ mưa.

Cậu không biết lúc đó mình đang nghĩ gì, nhưng cậu không bắt taxi mà chỉ đi bộ trong mưa.

Cuối cùng, đúng như dự đoán, cơn sốt bùng phát vào đêm hôm đó, toàn thân cậu nóng như lửa đốt và cậu cảm thấy vô cùng khó chịu.

Cổ họng cậu bỏng rát và cậu cực kỳ khát nước, nhưng cậu thậm chí còn không còn sức để đứng dậy và bật đèn.

May mắn thay, chiếc điện thoại ở ngay bên cạnh cậu.

Vì vậy, Yến Khâm trong bóng tối cầm điện thoại lên, mở sổ địa chỉ, gọi cho mẹ Yến trước.

Điện thoại vừa kết nối, cậu liền không nhịn được, mũi đau nhức, ủy khuất nói: “Mẹ, con thấy khó chịu, con muốn ăn cháo kê bí đỏ.”

Đối phương hồi lâu không nói chuyện, Yến Khâm sốt đến choáng váng, không mở mắt được nên không biết mình gọi nhầm.

Chỉ cần nghe giọng nói bận rộn từ bên kia, mũi cậu đã đau nhức không chịu nổi.

Cho dù Cố Tranh có phớt lờ anh thì tại sao mẹ cậu lại không phớt lờ cậu chứ?

Yến Khâm không thể ngồi dậy, không thể ngủ được, toàn thân như bị nhúng vào nước sôi bỏng rát, mỗi cử động của cậu đều là tra tấn.

Ngay lúc cậu tưởng mình sắp chết thì đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa.

Cậu miễn cưỡng mở mắt ra, trong sương mù, cậu dường như nhìn thấy bóng dáng Cố Tranh.

Tại sao cậu lại bắt đầu mơ khi rõ ràng cậu vẫn còn thức rồi?

Yến Khâm thở dài, lại nhắm mắt lại.

Nhưng giây tiếp theo, cậu thực sự cảm thấy có người ngồi bên cạnh, giơ tay từ từ nâng cậu lên, rồi đưa chiếc cốc lên môi cậu.

Yến Khâm rất khát nước và ngay lập tức uống rất nhiều.

Cậu uống quá nhanh, vô tình bị sặc. Người đàn ông vỗ lưng giúp cậu bình tĩnh lại, thì thầm: “Uống từ từ, đừng vội.”

Uống nước xong, Yến Khâm được đưa rất nhiều thuốc.

Không biết có phải do thuốc hay không, mà đầu óc choáng váng vì nóng của Yến Khâm cuối cùng cũng tỉnh lại trong giây lát.

Cậu ngẩng đầu nhìn sang một bên, quả nhiên là Cố Tranh.

Không biết có phải vì ban đêm hai người vừa cãi nhau không, không giữ được thể diện nên nhất thời không nói chuyện.

Đang lúc Yến Khâm đang muốn quên đi chuyện buổi chiều thì thấy Cố Tranh đang bưng cháo kê bí đỏ trên bàn đầu giường, múc một thìa thổi cho nguội rồi đưa lên môi.

Yến Khâm ngơ ngác nhìn anh, sau đó nghe Cố Tranh thản nhiên nói: “Không uống rượu được, đúng không?”

Lúc này Yến Khâm mới ý thức được, cuộc gọi vừa rồi vốn là gọi cho anh.

Nghĩ đến bộ dáng vừa rồi ủy khuất, ủy khuất của cậu, mặt cậu đỏ bừng, muốn đào một cái hố dưới đất.

Nhưng nhìn bát cháo trước mặt, cậu cảm thấy sự xấu hổ đó chẳng là gì cả, thật đáng giá.

Vì vậy cậu cúi đầu cúi người, há miệng húp cháo từ thìa, sau đó chân thành đáp: “Ngon lắm.”

Kỳ thật sau này nhớ lại khoảnh khắc này, Yến Khâm vẫn cảm thấy trong miệng có chút ngọt ngào.

Nhưng sau đó cậu nhận ra rằng những chiếc kẹo này chỉ là đường được phủ một lớp thạch tín/sương giá. Dù biết cuối cùng sẽ rất đau lòng nhưng cậu vẫn sẵn lòng nuốt nó vì lớp đường nông trên bề mặt.

Vì thế cậu càng ngày càng lún sâu, cuối cùng không cách nào thoát ra được.

Đề cử và theo dõi truyện nha mọi người:3