Chương 4

Dịch: Anh Nguyễn

Cố Tranh tự tay bóc cam cho cậu là việc mà trước đây cậu chưa bao giờ dám nghĩ tới. Nếu không phải giữa họ có quá nhiều sự xa cách, Yến Khâm nhất định sẽ ăn nó mà kìm lại vị chua mà mình không thích.

Nhưng bây giờ, điều đó không còn quan trọng nữa.

Huống chi, cậu hiện tại bị thương, rất nhanh không nhịn được nữa, lại ngủ say.

Vì lý do nào đó, cậu chợt mơ về quá khứ.

Cha mẹ của Yến gia luôn cảm thấy con mình bị nhầm lẫn về tính cách.

Mặc dù chênh lệch tuổi tác giữa hai chị em chỉ là hai tuổi nhưng Yến Trúc khi ở trong bụng mẹ đã hay di chuyển lăn lộn, lúc sinh ra ước chừng được 8 cân trọng. Lúc sinh cô ra thì mẹ bị hành cho đến khổ.

Sau khi cô chào đời, cha mẹ Yến gia cảm thấy cô quá mạnh mẽ nên đã đặt tên cho cô là Trúc, mong cô vừa kiên trì vừa trầm tính, tao nhã.

Kết quả là ông trời đã không thực hiện được ước nguyện của họ.

Khi Yến Trúc lớn lên, cô đánh nhau, trèo câu không thiếu cái nào. Khi còn đi học, mẹ Yến được mời đến trường làm việc với giao viên suốt, bà tức đến mức suýt chút nữa cắt đứt quan hệ mẹ con với Yến Trúc.

Cha mẹ Yến gia từng nghĩ rằng cô sẽ không bao giờ có thể vào đại học. Khi cô học năm thứ ba trung học cơ sở, họ đã lên kế hoạch làm thế nào để xoa dịu mối quan hệ của họ và tìm một trường đại học để gửi cô tới.

Không ngờ, Yến Trúc đột ngột thay đổi tính khi còn học trung học. Cô không chỉ cắt đứt mối quan hệ với nhóm bạn mà còn bắt đầu học hành chăm chỉ.

Cuối cùng tôi đã được nhận vào trường Đại học 211 khá tốt.

Vào ngày nhận được thông báo nhập học, Yến gia đã bật khóc và gần như đóng khung thông báo rồi gửi về công ty để lưu hành cho toàn thể nhân viên.

Cuối cùng lại bị Yến Trúc ngăn lại.

Sau đó, Yến Trúc dường như bùng nổ năng lực.

Cô đã thể hiện tài năng kinh doanh tuyệt vời của mình khi còn học đại học và gia nhập công ty ngay sau khi tốt nghiệp.

Bây giờ cô có thể đứng một mình.

Yến Khâm thì hoàn toàn trái ngược với cô.

Khi mẹ Yến mang thai cậu, bà không những không vui mừng khôn xiết, thậm chí nhiều lần còn không cảm nhận được chuyển động của thai nhi nên lo lắng cậu chết non không biết bao nhiêu lần.

Dù việc sinh nở của cậu sau này diễn ra rất suôn sẻ nhưng vẫn là một cuộc sinh nở tự nhiên.

Nhưng khi sinh ra cậu chỉ nặng có 5 lạng.

Cậu chỉ đủ nằm gọn trong vòng tay của cha Yến.

Có lẽ do bẩm sinh nên chiều cao và cân nặng của Yến Khâm không tăng bình thường theo tuổi tác.

Cậu luôn là người thấp nhất và nhẹ nhất trong lớp.

Phải đến khi cậu vào cấp hai thì mọi chuyện mới khá hơn.

Nhưng nó không tốt hơn nhiều.

Vì lớn lên chậm nên cậu luôn gầy gò, nhỏ nhắn. Hơn nữa, cậu sinh ra đã xinh xắn, xinh xắn nên từ nhỏ cậu thường bị nhầm là con gái.

Đây chắc chắn không phải là điều tốt cho một cậu bé.

Đặc biệt là sau khi bước vào cấp hai, giữa một nhóm thanh thiếu niên nổi loạn dường như đặc biệt “bất thường”.

Hơn nữa, vì sức khỏe kém nên cậu luôn có “đặc quyền” ở trường. Cậu chưa bao giờ phải tham gia các lớp giáo dục thể chất, cũng như không phải tham gia các cuộc thi thể thao.

Cậu có tính tình trầm lặng và hiếm khi giao lưu với nhóm nam sinh trong lớp suốt ngày nói chuyện rôm rả, điều này khiến hoàn cảnh của cậu càng khó khăn hơn.

Đặc biệt, hình như lớp nào cũng có một người tinh nghịch nhất và thích bắt nạt người khác.

Người này trong lớp họ tên là Trịnh Đô Võ.

Yến Khâm không hiểu tại sao lại trở thành thù địch với hắn?

Có vẻ như vào ngày đầu tiên đến trường, Yến Khâm đi vệ sinh và gặp Trịnh Đô Võ, người đến muộn trước cửa nhà vệ sinh.

Trịnh Đô Võ đã thích cậu ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Hắn tỏ tình với cậu ngay tại cửa nhà vệ sinh.

Sau đó hắn nhìn thấy Yến Khâm lạnh lùng nhìn hắn, liền đi thẳng qua hắn, đi vào phòng vệ sinh nam.

Trịnh Đô Võ nhìn thấy, vội vàng đi theo nhắc nhở: "Cậu đi nhầm chỗ rồi, nhà vệ sinh nữ ở bên…”

Sau đó một giây tiếp theo, hắn nhìn thấy Yến Khâm đang đứng cởi cúc quần.

Trịnh Đô Võ: "..."

Yến Khâm: "..."

Hai người nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng Yến Khâm phá vỡ sự im lặng: "Cậu muốn nhìn tôi đi vệ sinh à?”

Trịnh Đô Võ vẫn còn vẻ mặt hỗn loạn, nhưng hắn vẫn rút lui.

Sau khi Yến Khâm rời khỏi nhà vệ sinh, cậu cảm thấy vui hơn rất nhiều khi thấy Trịnh Đô Võ không còn ở đó nữa.

Mặc dù vì cậu trông giống một cô gái vì ngoại hình quá thanh tú và cũng cực kỳ gầy nhưng đây là lần thứ N cậu bị nhận nhầm giới tính rồi.

Nhưng điều đó không có nghĩa là cậu có thể quen với nó.

Mỗi lần nghe người khác coi cậu như con gái, trong lòng tôi lại trào lên một cơn tức giận không thể kiềm chế được.

Ban đầu cậu nghĩ chuyện sẽ kết thúc ở đây.

Không ngờ vừa bước vào lớp đã nhìn thấy hắn ngồi trên chiếc ghế trống ở hàng cuối cùng ôm cặp. Trông giống như quả cà tím vậy.

Yến Khâm: "..."

Số phận chó má gì thế này.

Hắn cũng nhìn thấy cậu, đôi mắt trợn trừng trong giây lát như bị sét đánh, sau đó vứt cặp sách đi, che mặt nằm xuống.

Thực ra đến thời điểm này câu chuyện vẫn ổn nhưng đó chỉ là do nhận nhầm thôi.

Nhưng không biết hắn có tật xấu gì, từ ngày thứ hai trở đi thì giằng co với cậu, hắn tìm cách khi dễ cậu.

Trong khi ngủ, hắn buộc tóc cậu bằng dây chun nhiều màu sắc và cười nhạo cậu, bảo cậu trông giống cậu. Trong buổi biểu diễn nghệ thuật có một vở kịch, cả lớp bị buộc phải viết tên cậu vào cột nhân vật chính khi bình chọn. Cuối cùng, Yến Khâm bị buộc phải đóng vai Bạch Tuyết vì số phiếu cao.

Yến Khâm khó chịu trước hành vi trẻ trâu này, không có hại gì nhưng cực kỳ xúc phạm cậu nên cậu đã cố gắng hết sức để tìm cách.

Cậu đã mách với giáo viên, mời phụ huynh và thậm chí còn bắt đầu đánh nhau. Mặc dù cuối cùng Yến Khâm không thể đánh bại hắn do tình trạng thể chất của cậu vào thời điểm đó, nhưng điều đó đã khiến Trịnh Đô Võ không quấy rầy cậu trong vài ngày.

Nhưng chỉ trong một vài ngày.

Sau này còn tệ hơn nữa.

Cho đến ngày đó...

Yến Khâm đi vệ sinh trở về, vừa vào lớp liền nhìn thấy Trịnh Đô Võ ngồi bên cạnh, vẻ mặt đầy ác ý.

Yến Khâm cau mày ngay lập tức khi nhìn thấy điều này.

Nhưng cậu vẫn bước tới.

Vẻ mặt của Trịnh Đô Võ chắc chắn không có gì tốt đẹp nên cậu bước đi một cách thận trọng.

Nhưng không có "khủng hoảng" nào được phát hiện trên đường đi.

Khi cậu đang chuẩn bị đi tới chỗ ngồi, Trịnh Đô Võ đột nhiên đứng dậy, ngồi ra sau.

Yến Khâm chỉ ngồi trên ghế một cách vô tư.

Cậu giật mình, nhưng điều khiến cậu sốc hơn nữa là có thứ gì đó được rắc lên ghế. Ngay khi cậu ngồi lên, mông anh lập tức ướt đẫm.

Yến Khâm vội vàng đứng dậy quay đầu nhìn lại, sau đó quần của cậu đã dính rất nhiều mực đỏ.

"Cậu!"

Yến Khâm chưa kịp tức giận đã nghe thấy Trịnh Đô Võ chỉ vào mình, vừa cười lớn vừa hét với những người khác: "Tới xem! Đến xem! Yến Khâm có kinh! Tôi nói rồi, cậu ta nhất định là nữ!"

"Mày bị bệnh à?" Yến Khâm lần đầu tiên bị buộc phải chửi thề.

Nói xong cậu đứng dậy bước ra ngoài.

Không ngờ, Trịnh Đô Võ lại đi theo cậu, trong tay cầm một thứ gì đó: "Này, cậu có quần áo nào để thay không? Sao không mặc cái này vào đi."

Nói xong, hắn nhét quần áo vào trong ngực Yến Khâm.

Yến Khâm thậm chí không thèm nhìn, ném nó xuống đất.

Không ngờ, khi mở đồ vật ra, cậu phát hiện ra đó là một chiếc váy.

“Cút ngay!” Yến Khâm không nhịn được nữa, quát hắn.

Tuy nhiên, Trịnh Đô Võ vẫn không coi trọng điều đó, hắn nhặt chiếc váy trên mặt đất lên nhét vào trong lòng: “Mặc thử đi, tôi đã chọn rất kỹ đấu, nhất định sẽ hợp với cậu, vết mực không thể giặt được đâu. Nếu cậu không muốn mặc chiếc váy này thì cứ cởi chuồng đi."

Yến Khâm biết rằng tức giận và khóc trong tình huống này sẽ chỉ khiến cậu xấu hổ hơn.

Nhưng từ nhỏ hắn chưa bao giờ bị sỉ nhục như thế này, mắng hắn cũng vô ích, sự bất bình và tức giận gần như lấn át cậu. Cậu muốn kìm lại, nhưng càng cố gắng kìm nén lại càng không nhịn được, hốc mắt có chút đỏ lên.

Không ngờ sau khi nhìn thấy cảnh này, Trịnh Đô Võ lại càng hưng phấn hơn, nắm lấy cánh tay cậu không chịu buông ra, buộc cậu phải mặc váy vào.

Ngay khi ý nghĩ muốn chết cùng với Trịnh Đô Võ xuất hiện trong đầu Yến Khâm, một giọng nói lười biếng đột nhiên vang lên sau lưng cậu.

"Tiểu tử, buông tay ra."

Yến Khâm sửng sốt khi nghe điều này và quay lại.

Lúc đó là đầu hè, ánh nắng chói chang và ấm áp, khúc xạ qua những ô cửa kính trong suốt ở hành lang, đổ bóng tối xuống mặt đất.

Hai người bước ra khỏi đám đông, có lẽ là do mặt trời quá chói nên trong chốc lát Yến Khâm không thể nhìn rõ mặt họ.

Chỉ có thể thấy bọn họ rất cao, có thể với tới ba người trong số họ cũng không thành vấn đề.

Đôi mắt của cậu cuối cùng cũng thích ứng với ánh sáng trước mặt và Yến Khâm cuối cùng cũng nhìn rõ người trước mặt.

Anh mặc một bộ đồng phục cấp ba, cài khuy trên cùng một cách tỉ mỉ, với đôi mắt dài màu đỏ lạnh lùng, khuôn mặt vô cảm, cả người toát ra một vẻ uy nghiêm khó có thể tiếp cận.

Bên cạnh anh còn có một người khác, thấp hơn anh một chút, đôi mắt hoa đào đầy ý cười, tựa như đang xem kịch hay.

Trịnh Đô Võ cũng là một đứa con hoang, luôn là vua trong số những người cùng lứa với mình. Khi nhìn thấy người cao hơn mình một cái đầu trước mặt, hấn lập tức sợ hãi và buông tay Yến Khâm ra.

Yến Khâm thấy thế, lập tức lùi lại.

Khi ngẩng đầu lên, không biết vì sao mà ánh mắt của thiếu niên đang nhìn mình, cậu lập tức nhớ ra sau mông có một vết mực lớn, vội vàng lùi lại vài bước.

Cả người gục đầu vào tường, không dám cử động.

Khi cậu đang bối rối, một đôi giày thể thao màu trắng đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt cậu.

Yến Khâm ngẩng đầu lên, không biết từ lúc nào đã thấy thiếu niên đi tới trước mặt mình, cởϊ áσ khoác ra, sau đó đưa tay đưa cho cậu.

Yến Khâm sửng sốt một lát, sau đó đưa tay ra cầm lấy.

Cậu còn chưa kịp nói lời cảm ơn thì đã nhìn thấy người đàn ông đã đi tới trước mặt Trịnh Đô Võ, cầm cái váy trên tay hắn, sau đó vòng tay qua vai Trịnh Đô Võ, nửa thân mật nửa cưỡng ép bế xách hắn vào phía sau phòng vệ sinh.

Yến Khâm ngơ ngác nhìn chiếc áo khoác trong tay mình.

Bạn của cậu thấy vậy, tưởng không biết cậu phải làm gì nên giải thích: "Buộc vào thắt lưng và che lại trước đi."

Yến Khâm ừm một tiếng, lưỡng lự buộc lỏng áo khoác quanh eo, dùng tay kéo nhẹ vì sợ bẩn.

Vừa dứt lời, một tràng cười đột nhiên vang lên xung quanh.

Khi Yến Khâm ngẩng đầu, cậu nhìn thấy Trịnh Đô Võ sắc mặt đen tối bước ra khỏi phòng vệ sinh.

Hắn có vẻ ngoài rắn rỏi, mặc váy trông buồn cười đến mức khiến mọi người không khỏi bật cười.

Rõ ràng đây là một cảnh buồn cười, nhưng Yến Khâm nhìn vào, không hiểu sao mắt cậu lại đỏ lên.

Sợ bị phát hiện, cậu cúi đầu khụt khịt.

Không ngờ khi cậu ngẩng đầu lên lần nữa, thiếu niên đã đi tới đứng trước mặt cậu.

Chiếc áo khoác được đưa cho cậu rồi nên chỉ còn lại chiếc áo sơ mi trắng, hơi nhăn khi nghiêng người, trông rất đẹp.

Vẻ lạnh lùng trên mặt anh không còn nữa mà mỉm cười, dịu dàng dỗ dành cậu: “Đừng khóc nữa, anh sẽ báo thù cho em.”

Đề cử truyện và theo dõi truyện nha mọi người:3