Chương 3

Dịch: Anh Nguyễn

Yến Khâm chưa kịp trả lời, Yến Trúc đã hỏi trước: "Ý em là em ấy không nhớ được... Em ấy bị mất trí nhớ à?"

Yến Khâm hiểu Cố Tranh rất rõ, nếu trực tiếp thừa nhận cũng sẽ không tin, vì thế lắc đầu, vẻ mặt ngơ ngác nói: "Em cũng không biết."

Yến Trúc nghe được lời này, không biết vì sao còn hưng phấn hơn nữa, nghiêng người nắm lấy cánh tay của cậu, mạnh đến suýt chút nữa làm cậu đau: "Em nhớ được bao nhiêu về em ấy?"

Yến Khâm bối rối trước phản ứng của Yến Trúc, nhưng cô trông có vẻ nghiêm túc. Cậu không kịp suy nghĩ hồi lâu, lông mày cậu đã nhíu lại, trên mặt hiện lên một tia đau đớn: "Em không biết, em thật sự không biết."

Yến Trúc thấy thế cũng không dám nắm lấy tay cậu nữa, vội vàng trấn an: “Không sao đâu, nếu em không nhớ ra thì em đừng cố nghĩ nữa. Em nghỉ ngơi đi, chị đi tìm bác sĩ."

Nói rồi cô đứng dậy.

Vừa định đi ra ngoài, cô nhìn thấy Cố Tranh vẫn ngồi ở chỗ đó, đột nhiên nói với anh: "Chúng ta cùng đi đi, để Yến Khâm nghỉ ngơi."

Cố Tranh có vẻ có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn đứng dậy cùng Yến Trúc đi ra ngoài.

Họ đi ra ngoài một lúc lâu và không quay lại cho đến khi Yến Khâm gần như ngủ thϊếp đi.

Yến Khâm nghe thấy tiếng mở cửa, vui vẻ ngáp một cái, mở mắt ra hỏi: “Bác sĩ nói thế nào?”

Yến Trúc ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt đau khổ nhìn cậu: "Bác sĩ nói em bị tổn thương não, có thể ảnh hưởng đến trí nhớ. Đây là chuyện bình thường, em không cần lo lắng, một ngày nào đó em sẽ khỏi bệnh."

Yến Khâm nghe vậy, trên mặt không có bao nhiêu biểu tình, chỉ lặng lẽ liếc nhìn Cố Tranh, sau đó thấp giọng hỏi Yến Trúc: “Em thật sự đã kết hôn rồi sao?”

Yến Trúc tựa hồ không muốn trả lời vấn đề này, nhưng vẫn miễn cưỡng đáp: "Đúng vậy."

Vẻ mặt của Yến Khâm lập tức trở nên vặn vẹo.

Cố Tranh nhìn biểu tình của cậu, hỏi: "Em thất vọng sao?"

Giọng điệu của Yến Khâm đầy vẻ bi thương: “Đương nhiên rồi.”

"Tại sao?"

Yến Khâm thở dài: "Không phải đều nói hôn nhân là nấm mồ sao? Tôi còn trẻ, không muốn chết sớm như vậy."

"Em đang nói nhảm cái gì?" Yến Trúc giơ tay vỗ vỗ cậu nói.

Vỗ xong, cậu chợt nhớ ra điều gì đó, hỏi: “Vậy em còn nhớ bây giờ là khi nào không?”

“Bây giờ?” Trong mắt Yến Khâm hiện lên một tia mờ mịt, cậu suy nghĩ một chút mới đáp: “Bây giờ không phải là năm 2021 sao?”

Bây giờ là năm 2021.

Cố Tranh nghe được lời này, lông mi màu quạ của anh hơi giật một cái, anh ngước mắt nhìn về phía Yến Khâm.

Một cảm giác se thắt nhàn nhạt thoáng qua trong lòng anh, hóa ra Yến Khâm nhớ tất cả mọi thứ, ngoại trừ anh.

Yến Khâm tránh ánh mắt của anh, lại ngáp một cái.

Cậu bị thương nặng và sức lực cạn kiệt. Sau khi đỡ cậu được một lúc, cơ thể cậu bắt đầu kêu gào, thúc giục anh ta nhanh chóng nghỉ ngơi.

Yến Trúc cũng chú ý tới, hỏi: "Buồn ngủ à?"

“Ừ.” Yến Khâm uể oải kéo dài giọng điệu, giống như một con mèo quý tộc.

"Ngủ đi, chị ở đây..."

Yến Trúc chưa kịp nói gì thì điện thoại di động của cô vang lên.

Yến Khâm nghe được thanh âm này, không khỏi khẽ cau mày, vểnh tai lên mới biết thực sự là về công ty.

"Xảy ra chuyện gì vậy? Không phải tôi bảo cậu đổi thời gian sao? Cậu có thể lùi lại được không? Bây giờ tôi có việc phải làm... Được rồi, cậu đợi tôi một lát."

Yến Trúc vừa cúp điện thoại, liền bắt gặp ánh mắt buồn bã của Yến Khâm.

Yến Trúc cảm thấy áy náy một lúc, nhưng vẫn nói: “Trợ lý của chị không biết nên mua đồ ăn như thế nào nên đã bảo khách hàng đổi giờ, chị phải quay lại công ty ngay bây giờ.”

Yến Khâm không nói gì.

Yến Trúc lại càng có lỗi nói: "Vị khách hàng này rất quan trọng, xong việc chị sẽ qua cùng em."

"Được rồi, sớm quay lại nhé." Yến Khâm nói, trong mắt có chút ủy khuất, như sợ bị bỏ rơi.

"Đừng như vậy, giống như chị đã làm gì với em vậy." Yến Trúc đứng lên, "Đúng rồi, Cố Tranh còn ở đây, để em ấy ở cùng em một lát."

Yến Khâm nghe vậy, lập tức từ chối nói: "Không cần."

Vừa dứt lời, cậu cảm thấy giọng điệu của mình quá gay gắt, sợ anh nghi ngờ nên nhanh chóng giải thích: “Em sợ người lạ nên…”

“Sợ người lạ?” Cố Tranh cắn lưỡi nhìn cậu, trên mặt không có cảm xúc.

Nhưng với kinh nghiệm chung sống nhiều năm, Yến Khâm vẫn nhận thấy tâm trạng của mình lúc này có vẻ có chút không tốt.

Nhưng tại sao?

Anh ghét bản thân cậu đến thế, chẳng phải anh nên vui mừng khi nghe tin cậu không nhớ anh sao?

Tại sao anh không vui?

Yến Khâm không hiểu, chỉ là không muốn nghĩ tới. Đang lúc chuẩn bị đổ thêm dầu vào chọc tức anh thì lại nghe Cố Tranh nghiêm túc trả lời: “Không sao đâu, tôi rất nhiệt tình."

Yến Khâm: "? ? ?"

"Cậu không tin sao?"

Yến Khâm: “…” Cậu tin anh cái quỷ.

Yến Khâm thực sự không hiểu sao anh dám dùng hai từ này để miêu tả chính mình, trong lúc nhất thời cậu không nói nên lời.

Thấy cậu im lặng, Cố Tranh hỏi: "Không tin?"

Yến Khâm mở miệng, hồi lâu sau mới nói: “Tin.”

Yến Trúc ở một bên tựa hồ cũng không muốn Cố Tranh ở lại, nhưng tạm thời cũng không có biện pháp khác.

Cô đành phải nói với Cố Tranh: “Vậy em ở lại xem một lát, chị sẽ quay lại ngay.”

"Được."

Cố Tranh vừa nói xong, Yến Trúc liền sải bước đi ra ngoài.

Cố Tranh cầm mấy quả cam trên bàn lên, bóc vỏ, tỏ vẻ nhiệt tình, hỏi: "Có chuyện gì muốn hỏi tôi không?"

Yến Khâm nhắm mắt lại, thản nhiên trả lời: “Anh muốn tôi hỏi cái gì?”

"Sao cũng được, cậu không nhớ cũng không sao, chúng ta có thể làm quen lại."

Yến Khâm không ngờ anh lại nói ra lời như vậy, cậu thực sự kinh ngạc đến mức nghĩ tới chuyện đó.

Nhưng sau khi suy nghĩ rất lâu, cậu không thể nghĩ ra được một câu hỏi nào.

Suy cho cùng, cậu biết mọi thứ về Cố Tranh và thực sự không có điều gì cậu không biết.

Cố Tranh không thích uống sữa, nhưng lại thích sữa đậu nành.

Anh không thích đồ ngọt, ngoại trừ bánh táo tàu.

Trái cây yêu thích của anh là cam.

Anh không thích nuôi thú cưng, dù mèo hay chó có dễ thương đến đâu.

Anh không thích đồ chua nhưng anh thích đồ ăn cay.

Anh sợ nóng, ngay cả mùa đông anh cũng mặc vest, nhiều nhất là kèm áo khoác.

Thích chiến tranh lạnh.

Tính nóng nảy như chó.

Anh có thể bóp cổ ai đó đến chết khi họ bị nghẹn.



"Không có à?" Cố Tranh thấy cậu đã lâu không nói gì liền hỏi.

Vừa nói, anh vừa bóc một múi cam, gỡ bỏ những sợi màu trắng trên đó rồi đưa lên môi Yến Khâm.

"Cậu có muốn ăn cam không?"

Yến Khâm không trả lời.

Cố Tranh tưởng rằng cậu không nghe thấy nên anh lại hỏi: "Cậu có muốn ăn cam không?"

Yến Tần vẫn không lên tiếng.

Cố Tranh đoán chắc cậu đã ngủ quên nên liền thu tay lại, đưa quả cam vào miệng.

Không ngờ lúc này Yến Khâm bỗng nhiên lên tiếng.

Giọng nói rất nhẹ nhàng, không có cảm xúc gì, dường như chỉ đang giải thích một điều gì đó tầm thường.

"Tôi không thích cam."

Yến Khâm nói xong liền không nói nữa, hình như đã ngủ quên.

Cố Tranh bị bỏ lại ngồi ở một bên, bỗng nhiên câm miệng.

Anh chợt nhớ ra đĩa trái cây ở nhà quanh năm đều có cam, kể cả mùa hè cam cũng hết sạch.

Anh luôn cho rằng đó là vì Yến Khâm cũng thích ăn cam.

Vì vậy anh cũng không để tâm lắm.

Thế là cậu không thích à?

Quả cam trong miệng trở nên chua hơn khi Cố Tranh cắn nó, nước ép bên trong lập tức tràn ra, nhanh chóng bao phủ vị giác của anh.

"Tại sao nó lại chua như vậy?" Cố Tranh nghĩ.

Đây là lần đầu tiên anh ăn cam chua như vậy.

Nó chua chát đến tận đáy lòng anh cũng cảm thấy cay đắng.

Đề cử và theo dõi truyện nha mọi người:3