Dịch: Anh Nguyễn
Yến Khâm đến công ty vào ngày hôm sau với hai quầng thâm dưới mắt.
Đêm qua Cố Tranh đột nhiên không biết vì lý do gì mà phát điên, trong bệnh viện nói với cậu nhiều lời khó hiểu.
Nhưng Yến Khâm nghe xong, trong lòng lại cảm thấy bình tĩnh.
Cậu lại động lòng với người như thế sao?
Cậu không tin.
Suy cho cùng, một lần là kẻ ngốc là đủ rồi.
Cố Tranh tựa hồ cũng nhận ra được sự thiếu kiên nhẫn của cậu, giọng nói dần dần trầm xuống.
Anh cuối cùng cũng im lặng, Yến Khâm thờ ơ hỏi: "Anh xong chưa? Nói xong rồi thì để tôi đi nhanh."
Cố Tranh nghe vậy, tay anh đặt lên vai cậu hồi lâu, cuối cùng mới thu lại.
Lần này Cố Tranh cũng không ngăn cản cậu nữa.
Yến Khâm sau khi ra ngoài đã mua một ít cháo, nhưng không biết là do phẫu thuật hay vì quá mệt mỏi nên cả đêm Khuất Mậu Hành đều không tỉnh lại.
Cuối cùng, Yến Khâm chờ đợi cũng mỏi mệt nên nằm cạnh giường, ngủ tạm qua đêm.
Sáng sớm hôm sau, thấy hắn vẫn chưa tỉnh dậy, cậu giúp hắn xin nghỉ, rồi chạy vội về nhà cho mèo ăn rồi vội vã đến công ty.
Vì vậy, cậu gần như ngã gục ngay khi đến công ty.
"Tối hôm qua cậu trộm mỏ sao? Nhìn buồn ngủ thế." Từ Lâm Lâm sau khi chọc Yến Khâm tỉnh lại lần thứ n không khỏi hỏi.
Yến Khâm không tiện giải thích, chỉ nói chiếu lệ: “Thức khuya.”
Nói xong, cậu cầm cốc đứng dậy pha một tách cà phê.
Vừa quay lại đã thấy Từ Lâm Lâm đang nhìn về hướng văn phòng của Khuất Mậu Hành với vẻ mặt khó hiểu: "Này, cậu có để ý hôm nay giám đốc Khuất không đến không?"
Yến Khâm nghe vậy, mí mắt có chút buồn ngủ rũ xuống, bình tĩnh đáp: "Xem ra anh ta không có ở đây rồi."
"Không phải chứ." Hứa Lâm Lâm khá là kinh ngạc, "Tôi làm ở đây ba năm, chưa từng thấy anh Khuất nghỉ một ngày nào, hôm nay là chuyện gì xảy ra vậy?"
"Ai biết được." Yến Khâm bình tĩnh nói.
Sau khi uống cà phê, Yến Khâm cuối cùng cũng lấy lại được chút năng lượng.
Vừa định tiếp tục làm việc thì màn hình điện thoại của cậu đột nhiên sáng lên.
Yến Khâm nhấc điện thoại lên thì thấy là cuộc gọi của Yến Trúc.
“Chào chị.” Yến Khâm vội vàng bắt máy.
Giọng nói của Yến Trúc rất nhanh truyền đến từ bên kia: “Tối nay về nhà.”
"Sao vậy? Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Yến Khâm nhanh chóng hỏi sau khi nghe điều này.
Yến Trúc nghe vậy có chút tức giận: "Nếu không có chuyện gì thì em không cần phải về sao? Yến Khâm, cậu có nghĩ là đã lâu rồi cậu chưa về nhà không?"
Yến Khâm suy nghĩ một chút rồi đồng ý: “Được, tối nay em nhất định sẽ về.”
“À, tình cờ là chị có chuyện khác muốn nói với em.” Yến Trúc tiếp tục.
"Có chuyện gì vậy?" Yến Khâm vội vàng hỏi.
“Tối nay chúng ta nói chuyện nhé.” Yến Trúc nói xong liền cúp điện thoại.
Yến Khâm từ lâu đã quen với phong thái mạnh mẽ kiên quyết của cô nên cũng không nói gì, yên lặng đặt điện thoại xuống.
Nhưng không biết vì sao, Yến Trúc tuy rằng còn chưa nói cái gì, nhưng Yến Khâm luôn cảm thấy dù sao đây cũng không phải chuyện tốt gì.
Buổi tối tan làm, Yến Khâm mua một ít đồ ăn, đến bệnh viện rồi mới trở về Yến gia.
Khi cậu về đến nhà, cha Yến và Yến Trúc vẫn chưa về, chỉ có mẹ Yến ở nhà một mình nấu ăn trong bếp.
Nghe thấy tiếng động, bà thò đầu ra khỏi bếp chửi: “Con còn biết đường về à?”
Yến Khâm thấy vậy vội vàng lấy quà đã mua trước đó đi tới nói vài câu ngọt ngào: "Đây là nhà của con, đương nhiên phải về rồi."
“Hừ.” Mẹ Yến nói, mở quà ra nhìn.
Trong hộp trang sức nhung có một chiếc trâm cài kim cương nhỏ và tinh xảo.
“Đây, con đeo vào cho mẹ.” Yến Khâm vừa nói vừa định lấy nó ra.
Tuy nhiên, mẹ Yến đã ngăn cậu lại và nói: "Không, hôm nay mẹ sẽ không cài nó. Mẹ đang nấu ăn. Nhân tiện, con đi rửa tay và đến giúp mẹ. Mẹ đã làm món sườn non chua ngọt mà con thích này."
“Được ạ.” Yến Khâm đi rửa tay theo chỉ dẫn, vừa rửa vừa hỏi: “Khi nào cha và chị mới về?”
"Mẹ không biết, chắc sẽ sớm thôi.”
“Vậy con đi gọi cho họ nhé?”
“Không cần vội.” Mẹ Yến vừa thái rau vừa nói: “Trong lúc họ không có ở đây, chúng ta nói chuyện với mẹ về con nhé.”
“Con?” Yến Khâm rửa tay rồi tới giúp, "Nói gì về con cơ?"
"Con nghĩ thế nào, con đã ly hôn được một năm và con không có ý định gì à?"
Yến Khâm nghe vậy, lập tức tắt hứng, cúi đầu rửa rau mà không nói gì.
"Đừng giả vờ như không nghe thấy nữa. Nhìn anh đi. Con đã ba mươi tuổi, suốt ngày sống một mình với một con mèo. Nhìn con thật đáng thương."
Yến Khâm : "???"
"Con mà đáng thương." Yến Khâm vội vàng phản bác.
Mẹ Yến liếc nhìn cậu, không trả lời cậu: “Thật ra mẹ vẫn chưa hiểu tại sao con và Tiểu Tranh lại đột ngột ly hôn. Trước đây không phải là tốt sao?”
Yến Khâm nghe vậy sửng sốt một lúc, tay rửa rau lơ lửng trong không trung.
Yến Khâm mỗi lần nhắc đến chuyện này đều im lặng, mẹ Yến cũng đã quen, tiếp tục lẩm bẩm một mình: “Nghe nói Tiểu Tranh hiện giờ đang độc thân, nhưng thật sự không thể được…”
"Mẹ." Mặc dù mẹ Yến còn chưa nói xong, nhưng Yến Khâm tự nhiên biết bà định nói gì, lập tức ngắt lời bà.
Mẹ Yến cong môi khi nhìn thấy điều này: "Lúc nào cùng vậy, mẹ rõ ràng thấy rằng con vẫn quan tâm. "
Nghe vậy, Yến Khâm lập tức trả lời: "Mẹ, đừng nói nhảm nữa, bọn con không quay lại được."
"Không thể là không thể thế nào." Mẹ Yến thở dài một hơi, không bỏ cuộc tiếp tục nói: "Vậy con có để ý ai khác không? Mẹ nghe chị con nói rằng con và Tiểu Khuất ở bộ phận R&D có vẻ rất hợp nhau."
Yến Khâm: "...Sao càng lớn chị lại càng nói nhiều thế?"
"Con à, mẹ con không lo lắng cho con sao? Con không có con và đã ly hôn. Nếu không tìm được ai nương tựa, tương lai cha con và mẹ sẽ không còn nữa thì con dựa vào ai. Chẳng phải con là người duy nhất còn lại một mình trong thế giới này sao?"
Yến Khâm: "Mẹ..."
Ngay khi cả hai đang bế tắc, Yến Trúc và những người khác cuối cùng cũng về.
Yến Khâm tựa hồ được giải thoát, lập tức từ trong bếp đi ra, sau đó đẩy Yến Trúc đi vào: “Chị, mẹ nhờ chị giúp.”
Yến Trúc: "? ? ?"
Việc Yến Khâm không muốn về một phần cũng là vì lý do này. Cậu tưởng đẩy Yến Trúc vào sẽ cản trở mẹ được một lúc, nhưng không ngờ, vừa bắt đầu ăn, mẹ Yến lại tiếp tục nói huyên thuyên.
Yến Cầm thấy thế liền đổi chủ đề, hỏi Yến Trúc: “Đúng rồi, chị, không phải chị bảo có gì muốn nói với em sao?"
"Ừ, đúng vậy." Yến Trúc hình như bây giờ đã nhớ ra, vừa ăn vừa nói: "Mậu Hành đang nằm viện, nhưng gần đây có một dự án nghiên cứu phát triển mới cần hỗ trợ được, nên chị muốn em tạm thời tiếp quản."
"Em?" Yến Khâm sửng sốt.
“Đúng vậy, em.” Yến Trúc ngước mắt hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
“Em có giỏi đâu.” Yến Khâm không tự tin trả lời.
Tuy nhiên, Yến Trúc không coi trọng điều đó: "Em đã theo Mậu Hành được một năm. Em đã học được mọi thứ cần học rồi. Chị tin rằng em sẽ ổn thôi."
"Nhưng……"
“Dừng.” Yến Trúc ngắt lời cậu, “Trừ em ra, chị thật sự không biết giao cho ai.”
Cha Yến, người im lặng ở một bên, sau khi nghe điều này cũng rất đồng tình: "Hãy thử đi, còn trẻ cần phải rèn luyện nhiều hơn."
"Vâng.” Yến Khâm miễn cưỡng đồng ý, “Vậy lần này chị hợp tác với công ty nào?”
Nghe vậy, Yến Trúc lập tức trả lời: "Trịnh thị."
“Trịnh?” Nhan Khâm hơi nhíu mày, “Trịnh nào?”
Yến Trúc khó hiểu nhìn cậu: "Chỉ mỗi nhà đó thôi thì còn nhà nào nữa? A, chị nhớ ra rồi, chính là cái nhà có tên tiểu tử luôn bắt nạt em thời trung học cơ sở thì phải, họ Trịnh đúng không?"
“Ừ.” Yến Khâm lơ đãng gật đầu, sau đó tiếp tục hỏi: “Người phụ trách nhà họ Trịnh tên là gì? "
"Trịnh Đô Võ."
Yến Khâm: "..."
----
Yến Khâm nhìn công ty Trịnh thị to lớn trước mặt, không khỏi siết chặt tay cầm tài liệu ở cửa hồi lâu, sau đó cũng với tâm trạng như vậy bước vào như đi thăm mộ.
"Xin chào ngài, tôi có thể giúp gì cho ngài?" Yến Khâm vừa bước vào, nhân viên lễ tân của công ty đã mỉm cười đứng dậy hỏi.
Yến Khâm gượng cười đáp: “Tôi có hẹn với anh Trịnh.”
"Được rồi, xin đợi một chút." Lễ tân nói rồi gọi điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, cô nhanh chóng mỉm cười hỏi anh: "Là ngài Yến phải không?"
"Đúng."
"Mời lên tầng 23, ngài Trịnh của chúng tôi đang đợi cậu."
"Được, cảm ơn!" Yến Khâm nói, quay người đi về phía thang máy.
Thang máy rất nhanh đã đến tầng hai mươi ba, Yến Khâm vừa ra khỏi cửa thang máy, liền nhìn thấy một nhân viên đã đứng ở cửa thang máy, hình như đang đợi mình.
Quả nhiên, vừa ra khỏi thang máy, cậu đã nhìn thấy cô đi tới trước mặt mình, nói: "Ngài Yến, mời đi lối này."
“Được.” Yến Khâm đi theo cô rẽ trái rẽ phải, cuối cùng cũng đến trước văn phòng của Trịnh Đô Võ.
Yến Khâm còn chưa kịp do dự, trợ lý đã giơ tay gõ cửa.
"Mời vào." Một giọng nói quen thuộc nhanh chóng vang lên từ bên trong.
Yến Khâm bước vào.
Sau đó, cậu nhìn thấy cách đó không xa một người đang đứng trước cửa sổ nhìn phong cảnh, chậm rãi quay người lại.
Gã không thay đổi nhiều so với Trịnh Đô Võ trong ký ức, ngoại trừ việc gã trông trưởng thành hơn và cao hơn.
Không biết gã nghĩ gì, nhưng vào một ngày lạnh giá như vậy, gã chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, không cài hai cúc, hai tay buông thõng trước mặt.
Nhìn thấy cậu đi vào, Trịnh Đô Võ nở nụ cười, vẻ mặt vẫn vô tư: "Này, đây không phải là bạn học cũ thân yêu của tôi sao?"
Yến Khâm: "..."
Trợ lý ở một bên đóng cửa lại, sau khi bước vào nháy mắt bước ra ngoài.
Chỉ còn lại hai người họ đang đối mặt nhau.
Yến Khâm lập tức đè xuống ý muốn trốn thoát, bình tĩnh nói: “Ừ, đã lâu không gặp.”
“Đã lâu không gặp.” Trịnh Đô Võ nói, đi đến một bên, ngồi trên ghế sofa.
Sau đó ra hiệu cho cậu cũng ngồi xuống.
Yến Khâm thấy thế, không nói nên lời thở dài, sau đó từng bước một đi tới ngồi xuống đối diện gã.
“Bạn học cũ, sao tôi cảm thấy cậu không vui chút nào nhỉ?” Trịnh Đô Võ vừa rót cho cậu một tách trà vừa nói.
Yến Khâm để tài liệu trong tay xuống, trong giọng điệu vô thức có chút lạnh lùng: "Xem ra... Cũng không có gì đáng mừng."
"Chậc, sao cậu vẫn vô tâm như vậy chứ?" Trịnh Đô Võ nói, nhấp một ngụm trà trước mặt.
Yến Khâm không có hứng thú cùng gã ôn lại chuyện gì, đang định nói về sản phẩm thì thấy gã chỉ vào chiếc cốc trước mặt nói: “Đừng lo lắng, chúng ta uống một ngụm trà trước đã. Đây là Tông Thái Bình Hầu đích thực. Nó có giá hàng vạn một lượng, tôi sẽ không sẵn lòng pha nó cho người bình thường đâu."
Yến Khâm: "..."
Dù không nói nên lời nhưng Yến Khâm vẫn lễ phép cầm cốc lên uống một ngụm.
Kết quả còn chưa kịp nuốt trà, Trịnh Đô Võ đột nhiên hỏi: "Nghe nói cậu đã ly hôn?"
Trà uống nửa chừng của Yến Khâm bị mắc kẹt trong cổ họng, không thể lên xuống, nó chảy vào khí quản mà cậu không hề hay biết, khiến cậu ho đến mức sặc sụa.
Thấy vậy, Trịnh Đô Võ vội vàng đặt cốc xuống và đưa cho cậu một tờ giấy: "Này, cậu không sao chứ? Tại sao cậu lại bị sặc, tôi hỏi chuyện không nên hỏi à?"
Yến Khâm cuối cùng cũng ngừng ho và gần như nghẹt thở sau khi nghe điều này.
"Cậu nghĩ thế nào?” Đôi mắt của Yến Khâm gần như bay ra khỏi bầu trời.
Sợ gã lại nói lộn xộn, Yến Khâm vội ngắt lời gã: "Ngài Trịnh, những chuyện này không liên quan gì đến chuyện chúng ta nói hôm nay phải không?"
"Không sao đâu. Tôi chỉ quan tâm đến cậu thôi."
"Ha." Yến Khâm cười lạnh, "Quá không cần thiết, chúng ta nói chuyện làm ăn đi."
"Được."
"Công ty chúng tôi luôn tuân thủ khái niệm đổi mới... Vậy cậu có yêu cầu gì đối với sản phẩm mới này không?" Yến Khâm nói xong và chờ đợi câu trả lời của gã.
Bất quá, đối phương hồi lâu cũng không nói gì, chỉ là tò mò nhìn cậu.
“Trịnh Đô Võ.” Yến Khâm suýt chút nữa gãy mất hàm răng.
Lúc này, Trịnh Đô Võ mới hoàn hồn lại, mỉm cười, sau đó mới chậm rãi nói: “Xin lỗi, tôi hơi phân tâm.”
Yến Khâm: "..."
Nụ cười trên mặt Yến Khâm gần như không thể nhịn được, nhưng dường như Trịnh Đô Võ không nhận ra, vẫn liều lĩnh hỏi: “Tôi có thể hỏi cậu một câu nữa được không, Yến Khâm?"
"Hỏi đi."
Trịnh Đô Võ dường như không ngờ rằng cậu sẽ đồng ý, nhưng cuối cùng gã cũng hỏi.
"Vậy bây giờ cậu có người yêu mới chưa?"
Yến Khâm: "...Chắc cậu bị bệnh rồi đấy."
Đề cử và theo dõi truyện nha mọi người>3<