Chương 2

Dịch: Anh Nguyễn

"Yến Khâm."

"Tỉnh dậy đi."

"Sẽ không có chuyện gì xảy ra với cậu đâu! Làm ơn, hãy tỉnh dậy nhanh lên."

Không biết từ lúc nào xung quanh cậu có rất nhiều âm thanh, chúng quay cuồng trong đầu khiến cậu đau đầu.

Cậu muốn những âm thanh này biến mất, nhưng không phát ra được âm thanh nào.

Cho đến khi cậu nghe thấy một giọng nói quen thuộc: "Yến Khâm."

Nó luôn giống như việc gọi một con mèo con hay một con chó con mà không có bất kỳ cảm xúc nào.

Rõ ràng đó chỉ là một giọng nói mà cậu không thể nhớ tên, nhưng không hiểu sao nó lại khiến cậu cảm thấy tủi thân đến mức mũi đau nhức.

Đừng sủa nữa, Yến Khâm nghĩ.

Tuy nhiên, chủ nhân của giọng nói đã không thực hiện mong muốn của cậu và liên tục lặp đi lặp lại "Yến Khâm".

Ngừng sủa...

"Yến Khâm."

Ngừng sủa...

"Yến Khâm, tỉnh lại đi."

Cậu không muốn nghe.

"Yến Khâm."

Im đi, cậu không muốn nghe!

Yến Khâm bỗng nhiên mở mắt.

Không biết có phải mình mở mắt quá mạnh không, nhưng mí mắt nhất thời đau nhức, phải một lúc sau mới bình tĩnh lại.

Điều khiến cậu chú ý là màu trắng và chiếc chai treo trên đầu cậu.

Đây là bệnh viện à?

Những âm thanh va chạm dữ dội và những hình ảnh rời rạc hiện lên trong tâm trí cậu.

Đó là hình ảnh cuối cùng trong ký ức của cậu.

Cậu bị tai nạn xe hơi.

Trên đường cao tốc xảy ra hàng loạt vụ va chạm từ phía sau, cậu chưa kịp phản ứng thì mọi thứ đã đảo lộn. Cậu bị đẩy xuống gầm xe, phần thân dưới gần như mất cảm giác, có thứ gì đó gãy làm hai phần cắm vào ngực cậu.

Mất một lượng máu lớn khiến cậu cảm thấy choáng váng, nhưng cơn đau ở ngực khiến cậu tỉnh táo.

Cậu nghĩ mình đã chết.

Hai mươi chín năm ngắn ngủi trôi qua trong tâm trí cậu, điều rõ ràng nhất là hình bóng người đó.

Cậu nghĩ mình sẽ có thể từ từ buông bỏ sau khi ly hôn.

Nhưng lúc này, cậu vẫn rất muốn cùng Cố Tranh nói chuyện.

May mắn thay, chiếc điện thoại đã không bị bay ra xa khi nó bị văng ra ngoài cùng với cậu.

Yến Khâm cố chịu đựng cơn đau và đưa tay ra, khó nhọc mở danh bạ trên điện thoại.

Trên cùng là tên người đó.

Cậu nhấn nút quay số, ngay sau đó có tiếng bíp từ bên kia mà cậu đã nghe thấy vô số lần.

Trong không gian tối tăm và nhỏ bé này, nó thật ồn ào nhưng cũng thật lạnh lẽo.

Giọng nói vang lên hồi lâu, cuối cùng chuyển thành giọng nữ lạnh lùng.

"Xin lỗi, số máy bạn gọi tạm thời không liên lạc được, vui lòng gọi lại sau."

Cố Tranh cuối cùng không có trả lời.

Đúng vậy, anh rốt cuộc đã được giải thoát, tại sao lại cho cậu cơ hội quấy rầy được?

Điện thoại đã bị cúp hoàn toàn, xung quanh lại rơi vào im lặng.

Yến Khâm nhìn vào số điện thoại di động ở đầu danh bạ.

Cậu nhắm mắt lại, hơi mệt mỏi.

Ha, trong trường hợp này, thật tình cờ là cậu đã hoàn toàn từ bỏ ý tưởng này.

Đầu óc cậu ngày càng buồn ngủ, bóng tối trước mặt càng ngày càng dày đặc, như muốn kéo cậu xuống.

Xung quanh có những giọng nói yếu ớt, có lẽ là đến cứu cậu, nhưng chúng ở quá xa nên cậu không thể nghe rõ.

Cậu không biết mình đã rơi vào bóng tối từ lúc nào.

Vì vậy, cậu thậm chí còn không biết ánh sáng trên màn hình điện thoại di động mờ đi khi nào.

Khi cậu tỉnh dậy lần nữa, cậu đã ở đây.

Không ngờ cậu vẫn còn sống.

----

"Tỉnh lại rồi?"

Một giọng nói đột nhiên vang lên từ bên cạnh.

Khi Yến Khâm nghe được giọng nói gần như khắc sâu vào xương tủy này, cơ thể cậu bất giác run lên, ước gì mình có thể nhắm mắt lại ngay lập tức.

Thật không may là đã quá muộn.

Ánh mắt họ đã gặp nhau.

Tuy nhiên, nhìn người trước mặt, Yến Khâm không khỏi sửng sốt.

Đây thật sự là Cố Tranh sao?

Cố Tranh luôn quan tâm đến hình ảnh của mình, anh phải thắt cà vạt một cách tỉ mỉ mỗi ngày trước khi ra ngoài và quần áo của anh không được có một nếp nhăn nào. Nhưng bây giờ đôi lông mày tuấn tú của anh hơi nhăn lại, trong mắt có vài vệt đỏ ngầu, trên cằm có lún phún râu đã lâu không cạo, bộ đồ có chút nhăn nheo, có lẽ lâu rồi anh không thay đồ.

Tuy rằng không biết tại sao anh lại hỗn loạn như vậy, nhưng Yến Khâm cũng không còn quan tâm nữa.

Tất cả những gì cậu có thể nghĩ đến là cuộc điện thoại cuối cùng cậu gọi cho anh trước khi bất tỉnh.

Anh không bao giờ trả lời.

Yến Khâm nhắm mắt lại, nghe thấy giọng nói có chút lo lắng của người đàn ông bên tai: "Cậu có thấy khó chịu ở đâu không?”

Nếu là ngày xưa, có lẽ cậu sẽ vui mừng đến phát điên khi nghe được những lời quan tâm như vậy.

Nhưng điều này thực sự không cần thiết đối với Yến Khâm bây giờ.

Dù sao thì cuộc hôn nhân cũng đã kết thúc rồi.

Nếu có thể lựa chọn, Yến Khâm thà không bao giờ quen biết anh còn hơn.

"Yến Khâm?" Cố Tranh lại gọi cậu.

Không biết ý nghĩ này có quá mãnh liệt hay không, nhưng cuối cùng Yến Khâm cũng chậm rãi mở mắt ra, sau đó hỏi như ma: "Anh là ai?"

Cố Tranh cầm lấy bông gòn, đang định làm ướt môi cậu, anh nghe vậy sửng sốt, bông gòn trong tay không cầm vững được rơi xuống đất.

“Cái gì?” Anh có vẻ hơi khó tin.

Yến Khâm nhìn anh, điều chỉnh tâm tình, đôi mắt trong veo đầy nghi hoặc, lại hỏi: "Tôi hỏi, anh là ai?”

Câu hỏi này có vẻ khó trả lời. Anh giật mình trước câu hỏi và không nói được hồi lâu.

Yến Khâm cũng không vội, lặng lẽ nhìn anh.

Sau đó, Cố Tranh bình tĩnh lấy ra một miếng bông gòn khác, nhưng ngón tay của anh hơi run lên và không khó để nhận ra.

"Cậu không nhớ tôi sao?" Cố Tranh tựa hồ rốt cục điều chỉnh lại tâm tình, vẫn là vẻ mặt như núi sụp trước mặt.

“Không nhớ sao?” Yến Khâm hỏi: “Chúng ta từng quen nhau sao?”

Nói xong, cậu bắt đầu suy nghĩ Cố Thành sẽ trả lời như thế nào.

Tiền nhiệm? Bạn bè? Hay học đệ cũ?

Không ngờ, cậu thấy anh cụp mắt xuống, vừa chậm rãi đặt chiếc tăm bông thấm nước lên môi, anh bình tĩnh trả lời: “Chúng ta không chỉ quen biết nhau, chúng ta còn là vợ chồng.”

Yến Khâm nghe vậy, suýt nữa không nhịn được tiết lộ bí mật của mình: "Vợ chồng...?"

"Ừ." Cố Tranh đáp.

Yến Khâm bị vẻ ngoài tự nhiên và kiên quyết của anh thuyết phục đến mức cậu thậm chí còn nghi ngờ trí nhớ của chính mình.

Họ đã ly hôn rồi phải không?

"Sao vậy?" Thấy cậu không nói gì nên Cố Tranh hỏi.

"Không đúng lắm."

"Tại sao?" Cố Thành rất ít có hứng thú nói chuyện với hắn.

Không biết vì sao, Yến Khâm bỗng nhiên muốn nổi giận với anh: “Bởi vì anh không phải mẫu người của tôi.”

Cố Tranh nghe được lời này, đột nhiên ngước mắt lên nhìn cậu.

Yến Khâm giật mình, nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh, nhìn thẳng vào mắt anh, không chút sợ hãi.

Cậu tưởng Cố Tranh sẽ tức giận nhưng anh chỉ giơ tay ném chiếc tăm bông đã dùng qua vào thùng rác.

Sau đó anh bình tĩnh hỏi: “Em thích kiểu gì?”

Yến Khâm nhìn bộ dáng bình tĩnh của anh, trong lòng có chút chua xót.

Vừa rồi cậu đang nghĩ gì vậy? Cố Tranh sao có thể tức giận vì lời nói như vậy được?

Nếu được lựa chọn, chắc chắn cậu sẽ muốn anh trở thành mẫu người mình thích.

Trong trường hợp này, anh sẽ không bị ép cưới cậu, cũng sẽ không dây dưa bảy năm mới rời đi.

"Hả?" Cố Tranh thấy cậu hồi lâu không nói chuyện, vẻ mặt khó hiểu nhìn cậu.

Yến Khâm nhìn anh, từng chi tiết của bảy năm qua đều hiện ra trước mắt cậu.

Sau đó cậu lộ ra nụ cười rất nhẹ, chậm rãi nói: "Nhẹ nhàng."

"Thích cười."

"Không chiếu lệ."

Cố Tranh có vẻ hơi kinh ngạc: "Chỉ vậy thôi sao?"

Yến Khâm nhìn người trước mặt, tựa như nhìn thấy sự thờ ơ bao năm qua của anh, nhắm mắt làm ngơ không hề nhìn thấy bóng lưng của cậu.

“Ừ.” Yến Nham đáp: “Chỉ vậy thôi.”

Cố Tranh tựa hồ nhận ra tâm tình của mình có gì đó không đúng, đang định nói gì đó thì cánh cửa bị đẩy ra từ bên ngoài.

Hai người trong phòng đồng loạt nhìn về phía cửa.

Sau đó, một người phụ nữ cao ráo, trang điểm nhẹ nhàng bước vào, đi đôi giày cao gót mười centimet như thường lệ.

Cô ấy dường như đã đến rất vội vàng, với sự vội vã còn chưa phai nhạt, tuy nhiên, vừa bước vào phòng bệnh, bước chân của cô ấy lập tức chậm lại.

"Chị." Yến Khâm gọi.

Yến Trúc vừa nghe thấy giọng nói của cậu, liền bước ba bước sải bước tới, mặc kệ mình vẫn đang đi giày cao gót.

Chưa kịp nói gì thì mắt cô đã đỏ hoe.

Cô khụt khịt, bình tĩnh lại một lúc mới miễn cưỡng nói được: "Tiểu tử này, cuối cùng em cũng tỉnh rồi."

Khi Yến Khâm nhìn thấy cô, nỗi sợ hãi sau tai nạn hiện lên trong đầu cậu, cậu muốn đưa tay ra để kéo Yến Trúc, nhưng mu bàn tay vẫn bị một cây kim cắm vào, cử động rất đau.

"Ưʍ."

Yến Trúc nhìn thấy vậy, vội vàng giữ hắn cậu, nói: "Đừng cử động, đừng cử động. Em cần gì thì cứ nói với chị."

Yến Khâm nghe được lời này, ánh mắt trở nên đau nhức.

Cậu từ nhỏ sức khỏe kém, cả đời được gia đình cưng chiều, cậu cũng không phải là người kiên nhẫn cho lắm, nhưng bao năm qua lại bị Cố Tranh trêu chọc lâu đến mức suýt chút nữa đã quên mất làm thế nào để hành động như một đứa trẻ hư hỏng.

Nếu trước đây có Cố Tranh ở cạnh, cậu sẽ không bao giờ làm ra vẻ mặt nũng nịu, bởi vì anh nói anh thích người trưởng thành.

Nhưng bây giờ anh không muốn quan tâm nữa.

Cậu nhớ lại lời Yến Trúc đã nói với cậu khi anh cầu xin cô: “Đây là lựa chọn của em, em sẽ không hối hận.”

Nỗi buồn và sự bất bình trong lòng cậu lập tức dâng trào.

Cậu hối hận vì điều đó.

Cậu thực sự hối hận.

"Chị." Yến Khâm vừa nói vừa khóc, "Em đau quá, em muốn về nhà."

-

Có vẻ như đây là lần đầu tiên Cố Tranh thấy Yến Khâm tỏ ra yếu đuối và làm ra vẻ nũng nịu như thế này.

Anh choáng váng một lúc.

Yến Khâm không quan tâm đến anh và khóc rất nhiều khiến anh cảm thấy đau khổ.

Yến Trúc đau lòng, vội vàng lấy khăn giấy bên cạnh lau nước mắt. Cô nói cậu đừng khóc, nhưng mắt cô cũng đỏ hoe.

"Được rồi được rồi, chờ em khỏi bệnh thì về nhà. Cha mẹ già rồi nên chị giấu việc em nhập viện. Nếu bây giờ em quay về, sẽ không chắc là không dọa chết họ đâu."

“Ừm.” Yến Khâm đáp lại cô, chậm rãi ngừng rơi nước mắt.

Yến Trúc thở dài, sợ cậu thiếu nước nên rót cho cậu một cốc nước, từ từ đút cho cậu.

"Chị cũng phải nói em đây, lớn từng này rồi mà không lúc nào khiến chị bớt lo. Cách đây một thời gian, em không trả lời cuộc gọi hay trả lời tin nhắn của chị, chị còn tưởng em bốc hơi luôn rồi chứ. Cuối cùng chị cũng liên lạc được với em nhưng lại nghe tin em tai nạn xe cộ. Thực sự, lúc đó chị không biết phải làm gì hết."

Nếu như trước đây Yến Khâm sẽ dùng hết răng và móng vuốt cãi lại, nhưng bây giờ giống như con hổ đã bị rút ra khỏi móng vuốt, không còn sức lực giơ móng vuốt lên nữa, chỉ ngoan ngoãn nhìn cô.

Yến Khâm vừa mới tỉnh lại, Yến Trúc không đành lòng nói chuyện với cậu nhiều, thở dài, quay sang Cố Tranh nói: “Tiểu Cố, em ở đây chiếu cố nó lâu như vậy, em về nghỉ ngơi đi, chị sẽ ở đây với nó."

Yến Khâm nghe vậy, trong lòng cũng âm thầm đồng ý. Đúng vậy, anh nên về đi, hiện tại người cậu ít muốn gặp nhất chính là Cố Tranh.

Nhưng không ngờ, giây tiếp theo cậu lại thấy Cố Tranh lắc đầu: "Không sao, em không mệt, tốt nhất là em nên ở lại đây. Nhân tiện, em còn có chuyện muốn hỏi cậu ấy."

"Có chuyện gì vậy?" Yến Trúc trực tiếp hỏi cậu.

Sau đó cô nhìn thấy Cố Tranh quay đầu nhìn Yến Khâm, ánh mắt sâu thẳm vô cảm.

"Yến Khâm, cậu không nhớ tôi là ai sao?"

Đề cử và theo dõi truyện nha mọi người :3 tui xin quyền quản lý bộ này nên giờ tui là người dịch bộ này nhen, mong mọi người ủng hộ ^^