Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Ly Hôn Tôi Hối Hận Rồi

Chương 19

« Chương TrướcChương Tiếp »
Dịch: Anh Nguyễn

Địa điểm họ gặp nhau lần này là ở công ty của đối phương.

Yến Khâm nhìn công ty trước mặt, Tập đoàn Hải Thị.

Hải Thị? Nhìn thấy cái họ này, Yến Khâm có chút ấn tượng mơ hồ.

Dù sao, với tư cách là người nhà của Cố Tranh, cậu cũng đã có nghe qua về vài tập đoàn này rồi.

Sau đó không biết vì sao, cậu lại nghĩ tới Cố Tranh.

Yến Khâm không ngờ rằng chỉ cần một cái tên công ty quen thuộc cũng có thể khiến cậu nhớ lại.

Vì vậy cậu lắc đầu thật mạnh, cố gắng rũ bỏ những ký ức lộn xộn đó.

"Có chuyện gì vậy?" Khuất Mậu Hành thấy cậu có gì đó không ổn liền vội vàng hỏi.

Yến Cầm cười xấu hổ, đáp: “Không sao, chúng ta vào thôi.”

Nói xong, hai người cùng nhau bước vào trong.

Trước khi khách hàng đến, người trợ lý đã dẫn họ vào phòng tiếp tân.

Yến Khâm có chút chán nản chờ đợi và quay lại nhìn Khuất Mậu Hành.

Cậu thấy hắn ngồi đó, nhắm mắt, tay đặt lên bụng, sắc mặt vẫn tái nhợt, có vẻ hơi khó chịu.

Yến Khâm thấy vậy vội vàng hỏi: "Anh không sao chứ?"

Nghe vậy, Khuất Mậu Hành mở mắt ra, bình tĩnh đáp: "Không sao đâu."

Yến Khâm hiển nhiên không tin, nhưng cũng không hỏi thêm câu nào.

Vốn tưởng rằng tiệc rượu là điều không thể tránh khỏi, nhưng nhìn vào thời điểm hiện tại, ước tính cuộc đàm phán có thể kết thúc trước buổi trưa nên cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

Tuy nhiên, người tính không bằng trời tính. Khách hàng không biết chuyện gì đã xảy ra mà thực sự đã bắt họ phải đợi suốt ba tiếng đồng hồ.

Khi Yến Khâm đang chuẩn bị ngủ thì người đàn ông của bên đối tác bước vào.

Vừa bước vào cửa, gã đã nói với họ với vẻ mặt có lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi, vào phút chót đã xảy ra chuyện. Không ngờ đến bây giờ mới giải quyết xong. Tôi thực sự xin lỗi."

Yến Khâm đang định chửi rủa, nhưng Khuất Mậu Hành ở bên cạnh vẫn bình tĩnh.

Hắn chỉ đứng dậy nói qua nói lại: “Anh Phong bận việc gì đó, tôi hiểu mà.”

Phong Thố cũng rất xấu hổ. Gã liếc nhìn thời gian và nói: "Đã đến lúc rồi. Tại sao chúng ta không đi ăn trước và trò chuyện trong khi ăn nhỉ."

Yến Khâm không bao giờ ngờ rằng cuối cùng cậu vẫn không thoát khỏi bữa tiệc rượu.

Tuy rằng trong lòng cực kỳ không cam lòng, nhưng trên mặt cậu vẫn là mỉm cười cùng Khuất Mậu Hành nói: "Được."

Có vẻ như Phong Thố thực sự hối lỗi nên đã chọn khách sạn đắt nhất ở đây.

Nhà hàng này mới mở được một năm nhưng đã trở nên nổi tiếng với lối trang trí sang trọng và mức giá cao ngất ngưởng.

Yến Khâm năm nay sống ẩn dật, tuy rằng có nghe nói, nhưng hôm nay cậu tới đây cũng chỉ là mở mang tầm mắt.

Ngay khi xe của họ dừng lại, một người đứng cửa đã bước tới và mở cửa cho họ.

"Là anh Phong phải không?"

"Đúng."

Sau khi xác nhận danh tính của họ, có người dẫn họ lên lầu.

Yến Khân vừa đi vừa ngắm nhìn cách trang trí của khách sạn.

Quả thực là sang trọng nhưng dường như hơi quá xa xỉ rồi.

Yến Khâm đi theo họ đến thang máy, đi thẳng lên tầng ba.

Phong Thố bước ra đầu tiên và Yến Khâm, với tư cách là một "đầy tớ nhỏ" vô danh, đương nhiên là người đi cuối cùng.

Tuy nhiên, chưa kịp bước ra ngoài, cậu đã nhìn thấy những người trước mặt lần lượt dừng lại.

Yến Khâm có chút nghi ngờ bước ra và nhìn xung quanh.

Sau đó, cậu thoáng thấy bóng dáng quen thuộc cách đó không xa.

Yến Khâm lập tức cứng đờ tại chỗ.

Đó là... Cố Tranh, người mà cậu đã không gặp suốt một năm.

Hôm nay anh mặc một bộ vest kẻ sọc đen tuyền, không biết có phải là Yến Khâm ảo giác không, nhưng anh cảm thấy mình gầy hơn trước, dáng người cũng mảnh khảnh hơn.

Ngoại hình không thay đổi nhiều, nhưng vẻ mặt lạnh lùng hơn, toàn thân toát ra khí chất khiến người lạ tránh xa.

Nhưng điều làm cậu choáng váng không phải là sự thay đổi của Cố Tranh, mà là bên cạnh anh có một người đàn ông gầy gò đẹp trai, cậu ta chính là Hứa Khê, một diễn viên nổi tiếng trong giới giải trí.

Cậu ta đứng bên Cố Tranh với nụ cười trên môi, hai người dường như đang trò chuyện gì đó.

Phong Thố dường như rất quen thuộc với Cố Tranh, gã tiến lên một bước và gọi một cách nhiệt tình: "Anh Cố."

Cố Tranh sau đó đã chú ý đến họ và quay lại nhìn họ.

Ánh mắt anh nhìn Yến Khâm một lúc rồi tự nhiên lướt qua.

"Phong tiên sinh." Cố Tranh đưa tay ra bắt tay gã một cái.

"Anh cũng tới đây ăn à?" Phong Thố nói, ánh mắt lướt qua anh và Hứa Khê.

Cố Tranh nhẹ nhàng gật đầu, đáp: "Chúng tôi đến nói chuyện."

Phong Thố thấy anh không muốn nói chuyện nữa, liền nháy mắt nói: “Vậy anh và cậu Cố có việc thì tôi không làm phiền nữa. Tôi cũng đang có chuyện làm ăn cần bàn với bên Yến thị."

"Ừ." Cố Tranh nghe vậy gật đầu với bọn họ, sau đó quay người tiếp tục cùng Hứa Khê đi vào trong.

Thậm chí không nói thêm một lời nào nữa.

"Mời đi hướng này." Người phục vụ dẫn đường nhìn thấy vậy, nhanh chóng tiếp tục.

Sau đó, bọn họ đi theo người phục vụ đi về hướng ngược lại với Cố Tranh.

Yến Khâm sắc mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng vẫn có chút kích động.

Khi rẽ vào góc phố, cậu liếc nhìn lại, nhưng Cố Tranh đã không còn ở hành lang nữa.

Yến Khâm tự giễu cười một mình, khi ngẩng đầu lên đã thấy Khuất Mậu Hành không biết đang nhìn cậu từ lúc nào.

Cậu giật mình và hỏi: “Có chuyện gì thế?”

"Không có gì, tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu khi đi đường phải chú ý."

Yến Khâm: "..."

Có ý gì chứ?

Ba người bước vào phòng riêng, vừa ngồi xuống, Phong Thố bắt đầu gọi món gì đó.

Người phục vụ ở một bên mỉm cười bưng cho cậu một tách trà, Yến Khâm nói: “Cảm ơn.”

Sau đó cậu cầm tách trà lên và uống một cách chậm rãi.

Dù đã mất liên lạc trong một năm qua nhưng dù sao họ vẫn ở cùng một vòng, làm sao có thể không có tin tức gì chứ.

Cậu nghe nói Cố Tranh vì lý do nào đó đột nhiên tách khỏi nhà họ Cố, bắt đầu dấn thân vào giới giải trí.

Điều này rất khác biệt hướng đi trước đây của Cố gia, nên nhiều người không mấy lạc quan về ý định của anh.

Nhưng ai có thể ngờ rằng anh thật sự đã làm được, chỉ trong vòng một năm đã có tên tuổi.

Và Hứa Khê là nghệ sĩ đáng tự hào nhất của công ty họ.

Chưa đầy một năm sau khi ra mắt, cậu ta đã trở nên nổi tiếng nhờ một bộ phim truyền hình trực tuyến, sau đó nhận được vô số lời mời tham gia quảng cáo trên các chương trình tạp kỹ, trở thành một đối tượng được yêu thích.

Bằng cách này, hai người họ có thể được coi là có mối quan hệ thành công lẫn nhau.

Nhưng những tin đồn không dừng lại ở đó.

Người nổi tiếng không có sự riêng tư.

Hứa Khê trở nên nổi tiếng không lâu, gia cảnh của anh đã bị điều tra kỹ lưỡng.

Cậu ta tốt nghiệp trường điện ảnh và bố mẹ cậu ta đều là công nhân bình thường.

Nhưng cậu ta đã được đánh giá rất cao ngay khi ra mắt.

Vì vậy, hầu như mọi người đều biết mối quan hệ của cậu ta và Cố Tranh.

Yến Khâm cúi đầu, yên lặng uống một ngụm trà trong cốc.

Đây không phải là lần đầu tiên cậu nghe thấy những tin đồn như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên cậu tận mắt chứng kiến họ đi với nhau.

Chắc chắn rồi, không có gì trên thế giới này tự nhiên mà có.

Nhưng chuyện đó có liên quan gì đến cậu?

Họ đã ly hôn được một năm, cậu đã mất tư cách can thiệp vào việc của người khác, dù có nghĩ đến thế nào cũng chỉ là tự chuốc lấy rắc rối cho chính mình mà thôi.

Trong sự bàng hoàng, thức ăn đã được phục vụ.

Đương nhiên, họ không thể bàn chuyện kinh doanh nếu không có rượu, không biết trên bàn đã có hai chai Mao Đài từ khi nào.

"Tôi thực sự xin lỗi về chuyện đã xảy ra ngày hôm nay. Thôi nào, tôi sẽ phạt bản thân ba ly trước."

Phong Thố nói và uống nhanh ba ly rượu.

"Ngài Phong, không có gì đâu." khuất Mậu Hành nói và cầm ly rượu lên.

Tuy nhiên, trước khi uống rượu, Yến Khâm đột nhiên đứng dậy rót cho mình một ly: “Anh Khuất cảm thấy hơi khó chịu, tôi uống ly này hộ anh ấy.”

Nếu là một người bình thường, Phong Thố chắc chắn sẽ không vui.

Nhưng Yến Khâm hiển nhiên là được.

Vì vậy Phong Thố cười nói: "Được rồi, không ngờ Yến tiên sinh cũng rộng lượng như vậy."

Yến Khâm mỉm cười, cầm ly rượu lên uống một ngụm.

Đây là lần đầu tiên cậu uống rượu, anh nghẹn ngào và mặt cậu đỏ bừng, nhưng cậu vẫn cố gắng hết sức chịu đựng.

Sau khi bất đắc dĩ uống thêm mấy ly cho Khuất Mậu Hành, Yến Khâm không thể chịu đựng được nữa, đứng dậy đi vào phòng wc.

Cậu loạng choạng bước vào phòng wc và nôn ói một lúc lâu nhưng không ói ra được gì.

Yến Khâm cố nhịn cơn buồn nôn, đi đến bồn rửa mặt, cuối cùng nước lạnh cũng làm cậu cảm thấy dễ chịu hơn.

Đang lúc cậu chuẩn bị ngẩng đầu, đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ bên cạnh truyền đến: "Em không biết uống rượu, sao còn bất chấp uống?"

Đề cử và theo dõi truyện nha mọi người >3<
« Chương TrướcChương Tiếp »