Chương 16

Dịch: Anh Nguyễn

Yến Khâm không biết anh ăn phải loại thuốc gì, khó chịu lùi lại một bước.

Tuy nhiên, liếc nhìn từ khóe mắt, cậu thấy cách đó không xa mọi người chỉ đang nhìn chằm chằm vào máy tính, mắt họ đã liếc nhìn vào đây từ lúc nào đó.

Yến Khâm không muốn khiến chuyện trở nên quá xấu nên dừng lại, bình tĩnh đáp: "Không có gì đâu."

Sau đó cậu tiếp tục hỏi: "Anh đang làm gì ở đây?"

Cố Tranh nhìn cậu, đáp: "Tôi đến bàn chuyện kinh doanh."

Dừng lại một lúc, anh nói tiếp: "Nên tôi ghé qua để gặp em.”

Yến Khâm giật mình trước lời nói có phần mơ hồ của anh, nhưng nghĩ rằng Khuất Mậu Hành vẫn ở phía sau mình, cậu nhanh chóng nhìn lại trước khi Cố Tranh lại nói điều gì không phù hợp.

Khuất Mậu Hành thấy vậy nói rõ ràng với Yến Khâm: “Tôi còn có việc phải làm, tôi qua đó trước.”

Yến Khâm gật đầu, nhanh chóng trả lời: “Được.”

Sau đó cậu nghe thấy Khuất Mậu Hành thờ ơ nói với Cố Tranh: "Anh Cố, tôi xin phép."

Nói xong, hắn bước vào trong.

Yến Khâm thấy chung quanh không có người, liền vươn tay kéo Cố Tranh sang một bên cầu thang, cau mày nói: "Anh rốt cuộc muốn làm gì?"

Cố Tranh nghe được lời này, nụ cười trong mắt anh nhạt đi một chút: "Tôi chỉ đến gặp em thôi."

“Rất không cần thiết.” Yến Khâm không khách khí trả lời: “Cố Tranh, đây là công ty của chúng tôi, chẳng lẽ anh còn muốn đến đây bạc đãi tôi sao?"

Cố Tranh im lặng.

Yến Khâm thấy vậy liền ra lệnh đuổi khách ra ngoài: "Nếu không có chuyện gì..."

"Có."

"Cái gì?" Yến Khâm hỏi.

Cố Tranh đáp: "Em quên à? Hôm nay là sinh nhật của mẹ."

Yến Khâm không nói nên lời khi nghe điều này. Cậu thực sự đã quên mất.

Trước đây, cuộc sống của cậu chỉ giới hạn trong thế giới đó, tất cả những gì cậu nghĩ hàng ngày là làm thế nào để duy trì gia đình nhỏ của mình.

Cậu biết tất cả sở thích của Cố Tranh và ngày sinh nhật của từng thành viên trong gia đình anh. Hàng năm cậu đều mua quà trước và chuẩn bị những điều bất ngờ cho họ.

Đây là lần đầu tiên cậu quên mất.

Yến Khâm không khỏi cảm thấy có chút áy náy khi nghĩ đến điều này, dù sao so với Cố Tranh, cha mẹ Cố gia đối xử với cậu khá tốt.

Nhưng với mối quan hệ hiện tại của cậu và Cố Tranh, có cần thiết phải đi không?

Cố Tranh tựa hồ nhìn ra được hắn đang suy nghĩ gì, đột nhiên nói: "Sáng nay mẹ gọi điện cho tôi, nói với tôi rằng mẹ đã chuẩn bị bữa tối cho gia đình vào tối nay, nhờ tôi nói cho em biết."

Yến Khâm vẫn còn do dự, trả lời: “Anh chỉ cần giúp tôi mang quà qua thôi, tôi sẽ không đi.”

Cố Tranh nghe được lời này, lắc đầu: "Cái này sợ là không được."

"Tại sao?"

"Bà nói có chuyện quan trọng muốn nói và chúng ta phải quay về cùng nhau."

"Nó quan trọng thế nào?"

"Không biết."

Yến Khâm suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng thỏa hiệp: “Được, tôi hiểu rồi.”

“Vậy tối nay anh sẽ đón em.”

Kể từ sau vụ tai nạn ô tô, Yến Khâm chưa bao giờ tự mình lái ô tô, dù sao không đi xe của cậu thì phải bắt taxi, cho nên Yến Khâm lười biếng giả bộ gật đầu đồng ý.

Lúc này Cố Tranh mới hài lòng tạm biệt cậu rồi bước ra ngoài.

Vì buổi tối có bữa cơm gia đình nên cả buổi chiều Yến Khâm có chút lơ đãng.

Trước đây vì yêu nên cậu cũng rất quý mến gia đình Cố Tranh.

Nhưng hiện tại, họ đã đến giai đoạn ly hôn, Yến Khâm khó có thể quan tâm như trước.

Ngay cả khi nhìn thấy họ cũng sẽ khiến cậu nhớ lại từng chi tiết của bảy năm qua. Người ta ước tính rằng sau này sẽ khó có thể hòa hợp với nhau một cách bình tĩnh.

Nghĩ đến đây, Yến Khâm thở dài.

Thực sự, tại sao ngay từ đầu cậu lại chọn tình yêu chứ? Công việc không phải lựa chọn tốt hơn sao?

Sau giờ làm việc vào buổi tối.

Yến Khâm vừa rời khỏi công ty, cậu đã nhìn thấy xe của Cố Tranh, một chiếc Bentley màu đen.

Yến Khâm cầm quà đi tới, do dự một chút giữa ghế sau, cuối cùng vẫn ngồi vào ghế phụ như thường lệ.

Suy cho cùng, việc ngồi phía sau luôn có vẻ hơi cố ý.

Nếu là trước đây, cậu đã bắt chuyện trước, nhưng bây giờ sau một ngày làm việc, cậu mệt mỏi không muốn nói một lời. Tất nhiên, tâm trạng không còn như trước nữa.

Vì thế cậu mới quay đầu về phía cửa sổ.

Không ngờ, Cố Tranh lại hỏi cậu trước: "Làm việc có mệt không?"

Yến Khâm nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, thản nhiên đáp: “Ừ.”

Cố Tranh cũng không nản lòng, dừng một chút, tiếp tục hỏi: "Em chuẩn bị quà gì?"

"Vòng cổ."

"Ngọc lục bảo?"

"Ừm."

Hai người hỏi đáp, bầu không khí trong xe cuối cùng cũng bớt ngưng tụ hơn trước.

Bóng dáng Cố Tranh phản chiếu nhẹ nhàng trên cửa sổ xe, Yến Khâm có thể nhìn thấy lông mày của anh khẽ cau lại, đó là vẻ mặt anh thường có khi đau khổ.

Yến Khâm thực sự muốn bật cười khi nhìn thấy điều này. Họ trông như đã mất đi não vậy.

Một người thích phớt lờ bạn.

Cuộc sống thật thú vị.

Khi họ đến nơi, nhiều người nhà họ Cố đã đến rồi.

Vì vậy, vừa bước xuống xe đã có rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía họ.

Cố Tranh dừng xe, đi tới trước mặt người khác, bắt tay cậu như thường lệ.

Yến Khâm giãy giụa một lúc nhưng vẫn không thoát ra được.

Đang lúc cậu có chút khó chịu thì nghe thấy một giọng nói: "Anh họ, anh dâu."

Đó là Cố Dĩnh, con gái của chú Cố Tranh.

Cô bé sinh muộn, sau khi Cố Tranh kết hôn cũng chưa tới mười hai tuổi, vì vậy, cô là tâm điểm của cả gia tộc Cố, được nuôi dưỡng để có tính cách vô pháp.

Yến Khâm không thể lộ ra trước mặt Cố Dĩnh cái gì, đành phải để anh dẫn dắt.

"Sao giờ các anh mới tới? Mọi người đến được một lúc rồi đó." Cố Dĩnh nói.

Cố Tranh dẫn Yến Khâm vào trong, nói: "Chờ anh dâu em tan sở đã."

"Anh dâu, anh đã đi làm rồi à?" Cố Dĩnh nghe được lời này rất kinh ngạc.

Yến Khâm có chút xấu hổ trước phản ứng của cô và chỉ gật đầu.

Không ngờ, Cố Dĩnh nghĩ nghĩ rồi nói: "Là vì anh họ của em không thể nuôi nổi anh sao?"

Yến Khâm: "..."

Cậu phải nói gì đây?

Chuyện giữa họ phức tạp đến mức không thể kể cho trẻ con nghe, Yến Khâm đáp một cách chiếu lệ: “Ừ.”

Vừa dứt lời, cậu cảm thấy bàn tay mình bị siết nhẹ.

Khi quay lại, anh thấy Cố Tranh đang nhìn mình trêu chọc.

Không chịu thua kém, Yến Khâm lập tức nhéo lại.

Hai người cùng nhau vào biệt thự, mẹ Cố đang chào khách, lập tức đi tới cười nói: "Các con đến rồi."

“Vâng.” Yến Khâm mỉm cười đưa món quà trong tay ra: “Mẹ, sinh nhật vui vẻ nhé!”

Mẹ Cố thấy vậy liền đưa tay nhận lấy, cười đến nhắm mắt lại: "Cám ơn Yến Khâm, con vừa tới, sao con khách khí với mẹ như vậy?"

Yến Khâm mỉm cười không nói gì.

"Tới, ngồi xuống, ngồi xuống."

Hai người họ là những người đến cuối cùng nên khi họ đến nơi, mẹ Cố bắt đầu mời mọi người ngồi xuống.

Hôm nay chỉ là bữa cơm gia đình nhưng nhà họ Cố đông đúc nên có rất nhiều người đến.

Nhưng chỉ những người thân thiết nhất mới ngồi vào bàn này.

Vì vậy, mọi người cũng không quá cứng nhắc, bắt đầu ăn rất nhanh.

Ăn được nửa bữa, mọi người dần bắt đầu trò chuyện.

Hôm nay là sinh nhật của mẹ Cố, tất nhiên mọi người đều muốn bà vui vẻ, nên chủ đề Cố Tranh và Yến Khâm tự nhiên được nhắc tới.

"Chị dâu của tôi thực sự rất may mắn. A Tranh không chỉ sống đúng như mong đợi của chị mà Khâm Khâm còn là một đứa trẻ rất hiếu thảo. Mỗi dịp sinh nhật chị ấy đều rất tận tâm."

"Đúng vậy, chị dâu của tôi thích viết thiệp mời. Năm ngoái Yến Khâm tặng cô một cây bút vẽ mây đỏ và hạc hoa văn."

“Vậy năm nay là gì?”

Mẹ Cố cười nói: "Tôi cũng không biết.”

Nói xong, bà mở quà ra thì nhìn thấy một chiếc vòng cổ ngọc thủy tinh có màu nước tuyệt hảo được đặt trong một chiếc hộp có bao bì đơn giản, chỉ cần nhìn đầy đủ màu sắc và đầu nước trong suốt như pha lê là có thể biết giá phải cao.

Mẹ Cố thấy vậy vội vàng nói: "Đứa nhỏ này, sao tiêu nhiều tiền như vậy chứ?"

Yến Khâm mỉm cười, buổi chiều cậu rảnh rỗi một tiếng, tùy ý mua chiếc vòng cổ này.

Cậu thậm chí còn không nhìn vào nó nên chỉ chọn cái đắt nhất.

Dù có giá đắt nhất trong số những món quà được tặng trong những năm qua nhưng mức độ chu đáo lại kém xa so với trước đây.

Nhưng tất nhiên họ sẽ không biết, và có lẽ họ sẽ không quan tâm.

Mẹ Cố rất hài lòng và nhờ cha Cố đeo nó cho bà. Mọi người bắt đầu khen ngợi, Yến Khâm cảm thấy như đang ngồi trên kim châm.

Trong lòng cậu mong thời gian sẽ trôi qua nhanh hơn.

Nói xong quà tặng, mẹ Cố rốt cuộc cũng chuyển sang chủ đề chính thức, tức là tìm kiếm thứ mà bà gọi là chuyện quan trọng.

"Yến Khâm, hôm nay mẹ đã liên lạc với một số bác sĩ mà mẹ quen biết, họ đều nói trí nhớ của con có thể phục hồi. Lát nữa mẹ sẽ cho con thông tin liên lạc của họ, bảo A Tranh đi cùng con kiểm tra."

Yến Khâm: "..."

Vậy sao?

Tuy không có ý định đi nhưng Yến Khâm vẫn gật đầu hợp tác và cảm ơn mẹ Cố: “Được, cảm ơn mẹ.”

"Gia đình mà, con nói gì khách sáo vậy?" Mẹ Cố nói, nụ cười trên khuôn mặt bà yếu đi.

"Nhân tiện, kỳ thực có một điều gì đó đã đọng lại trong đầu mẹ rất lâu rồi. Hôm nay các con đã về, chúng ta cùng nhau nói chuyện đi."

"Sao ạ?" Yến Khâm hỏi.

"Chỉ là... Chuyện con cái."

Đề cử và theo dõi truyện nha mọi người >3<