Chương 14

Dịch: Anh Nguyễn

Yến Khâm vì lời nói của anh mà cứng đờ tại chỗ, hồi lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Anh đang nói gì vậy?

Thích...cậu?

Yến Khâm bỗng nhiên muốn cười, nhưng cậu thật sự cười lớn, che miệng cười đến vai run lên, nước mắt lại rơi xuống.

Làm thế nào điều này có thể vô lý như vậy?

Cậu không muốn bị Cố Tranh phát hiện, nên cúi thấp đầu, để nước mắt trượt xuống khóe mắt, từng giọt rơi vào bóng tối ánh sáng không thể xuyên qua.

Cố Tranh dường như nhận ra có điều gì đó không ổn, tiến lên một bước.

Nhìn thấy vậy, Yến Khâm rốt cục ngẩng đầu lên, dùng ngón tay lau đi nước mắt ở khóe mắt, cười nói: "Thực xin lỗi, tôi không có ý gì khác, chỉ là tôi cảm thấy rất buồn cười đến mức phát khóc thôi."

"Yến Khâm..."

Cố Tranh tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng vừa mở miệng liền bị Yến Khâm cắt ngang: "Anh nói anh thích tôi?"

Cố Tranh trầm mặc, tựa hồ có chút khó nói, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Yến Khâm thấy vậy liền cầm ly sữa trên bàn đầu giường đi tới chỗ anh.

Sau đó cậu nâng cốc lên, cười nói: “Vậy anh có biết tôi không thích uống được sữa không?”

Cố Tranh nghe được lời này, sửng sốt trong chốc lát, trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc rõ ràng.

Yến Khâm thản nhiên cười, đặt lại chiếc cốc vào tay, dùng giọng bình tĩnh nói như đã quen, không buồn cũng không vui: “Anh không biết.”

Anh không biết rằng cậu không dung nạp lactose và không bao giờ uống sữa. Không biết ngày cưới của họ cũng là ngày sinh nhật của cậu. Anh không biết cậu không thích đồ chua nên không bao giờ ăn cam.

Anh không biết hoặc có lẽ anh không quan tâm.

Kỳ thật, nhiều năm chung sống, sẽ đôi lúc có chút ấm áp.

Mỗi lần Yến Khâm giao bữa ăn cho công ty, anh đều ăn hết. Anh cũng tự chăm sóc bản thân khi bị bệnh. Đến năm thứ ba của cuộc hôn nhân, Cố Tranh mang về một con mèo con và đưa cho anh. Đó là lần đầu tiên Yến Khâm nhận được quà từ anh, cậu rất bất ngờ, mỗi ngày đều cẩn thận nâng niu nhưng con mèo chỉ ở bên cậu được ba năm.

Có lần Yến Khâm quên đóng cửa sổ và con mèo vô tình chạy ra ngoài.

Sau đó nó không bao giờ quay lại nữa.

Yến Khâm tìm suốt đêm không tìm được, bất lực ngồi ở lề đường.

Cậu không biết mình đã ngồi ở chỗ đó bao lâu, lúc ngẩng đầu liền thấy Cố Tranh đứng cách đó không xa, đang nhìn cậu.

Nhìn thấy anh, đôi mắt Yến Khâm đỏ hoe nhưng cậu vẫn cố kìm nước mắt để nước mắt không rơi xuống.

“Mèo đi lạc rồi.” Lúc anh đi tới, Yến Khâm cúi đầu nói, giọng đầy tự trách.

Cố Tranh cởϊ áσ khoác khoác cho cậu, sau đó đỡ cậu dậy, an ủi: "Không sao đâu, về nhà thôi."

Kết hôn bảy năm, Cố Tranh lần thứ bảy quên mất ngày cưới của bọn họ. Nếu anh mà để ý cậu không uống sữa thì đã không bảo thư ký chuẩn bị sữa cho cậu mỗi lần cậu đến công ty. Nếu anh phát hiện ra những chuyện đó, có khi anh sẽ cười chiếu lệ với cậu.

Khi đó có lẽ Yến Khâm sẽ bằng lòng tiếp tục chịu đựng vì sự dịu dàng tưởng chừng như không tồn tại của anh và tình yêu này sẽ buộc bản thân cậu phải tin rằng họ vẫn có thể tiếp tục.

Nhưng có rất nhiều nếu như.

Cố Tranh vẫn luôn tàn nhẫn, anh dường như luôn quan tâm đến cậu, nhưng thực ra anh lại không quan tâm chút nào.

Vậy tại sao anh lại nói anh thích cậu?

Chắc chỉ là chưa quen thôi.

Suy cho cùng, dù anh có không cậu họ đến đâu thì sau bảy năm ở bên nhau, anh sẽ luôn có chút không muốn để cậu ra đi khi họ chia tay.

Cố Tranh có thể coi sự miễn cưỡng tầm thường này là tình yêu, nhưng cậu không thể.

Cậu đã hồ đồ suốt bảy năm, nếu tiếp tục hồ đồ thì có chút không còn gì nói nổi.

“Cố Tranh.” Yến Khâm gọi anh, trong giọng nói có chút mệt mỏi mà anh không nhận ra: “Mặc kệ mối quan hệ của chúng ta trước đây như thế nào, hiện tại tôi cũng không nhớ anh, cũng không muốn tiếp tục cuộc hôn nhân này, vậy anh có thể tôn trọng quyết định của tôi không?"

Cố Tranh nhìn cậu, trong đôi mắt đen có chút gợn sóng, thanh âm khàn khàn không thể tả được: "Em có mong muốn gì?"

"Ly hôn."

Cố Tranh nghe vậy, cổ họng anh hơi cuộn lên, còn chưa kịp nói chuyện đã nghe thấy Yến Khâm tiếp tục: “Cố Tranh, tôi không còn yêu anh nữa, xin hãy để tôi đi.”

Lời Cố Tranh còn chưa kịp nói đã bị nuốt xuống lần nữa.

Một lúc sau, cả hai không nói chuyện nữa.

Rõ ràng là cậu là người khởi xướng việc ly hôn, nhưng khi Yến Khâm nhìn người trước mặt, cậu lại cảm thấy trái tim mình từ trong ra ngoài nứt ra, xé nát cậu từng chút một, quá đau đớn.

Loại cảm xúc dị thường này theo thời gian lớn dần trong cơ thể cậu, đâm vào da thịt, ăn sâu vào da thịt, hút cạn máu và quấn lấy xương cốt cậu.

Đè ép, đoạt lấy, cuối cùng cũng không hoà hợp được với cậu.

Chỉ một cử động nhỏ thôi cũng khiến người ta đau đớn tột cùng.

Nhưng dù có đau đớn thế nào đi nữa, cuối cùng cậu cũng phải cắt bỏ cái đuôi của mình để tồn tại. Cậu đã mất đi bảy năm cuộc đời và thực sự không còn sức lực để tiếp tục nữa.

"Anh không đồng ý ly hôn cũng không sao, ngày mai tôi sẽ nhờ luật sư đến tòa án khởi kiện. Tôi sẽ tìm cách nói chuyện với cha mẹ hai bên."

Yến Khâm trên mặt có chút mệt mỏi nói: "Tôi mệt mỏi, anh có thể ra ngoài."

Cố Tranh tựa hồ đã lấy lại được cơ thể, mở miệng, nhưng cuối cùng lại không nói gì, quay người cầm theo ly sữa hơi lạnh đi ra ngoài.

Yến Khâm cúi đầu nên không nhìn thấy.

Cố Tranh, người trước đây luôn bình tĩnh và tự chủ, cũng sẽ mất bình tĩnh và hoảng sợ trước mặt cậu.

Chuyện xảy ra ngày hôm nay khiến Yến Khâm vô cùng mệt mỏi.

Cậu vốn là sức khỏe không tốt, hiện tại cảm thấy ngay cả sức nhấc ngón tay cũng không có, quần áo cũng không thay, liền nằm xuống ngủ thϊếp đi.

Một đêm không mộng mị.

Ngày hôm sau, Yến Khâm bị đồng hồ báo thức đánh thức.

Cậu bấm chuông có chút cáu kỉnh, sau đó nán lại trên giường một lúc rồi đứng dậy khỏi giường, ngáp dài.

Tắm rửa xong, Yến Khâm đi xuống lầu.

Bởi vì sắp muộn nên cậu không có ý định làm bữa sáng nữa mà nghĩ đến việc mua một ít đồ ở tầng dưới công ty.

Không ngờ vừa xuống lầu đã thấy đồ ăn đã bày sẵn trên bàn ăn.

Đó là một đĩa bánh mì kẹp sốt việt quất và một ly sữa đậu nành ở bên cạnh.

Yến Khâm không để ý đến phép lịch sự cố ý hay vô ý này.

Vừa định rời đi, cậu nhìn thấy một tờ giấy từ đâu đó rơi xuống trước mặt mình.

Yến Khâm cầm lên, nhìn thấy đó là chữ viết của Cố Tranh, trên đó chỉ viết bốn chữ: Em nhớ ăn cơm.

Yến Khâm thấy vậy trợn mắt, sau đó gấp tờ giấy lại ném vào thùng rác, giả vờ như không nhìn thấy.

Thấy đã sắp muộn rồi, Yến Khâm không lãng phí thêm thời gian nữa, lao ra ngoài, gọi taxi chạy nhanh đến công ty.

Khi đến công ty ở tầng dưới, cậu mua một ít bánh mì rồi vội vàng bước vào.

Vừa bước vào đã thấy cửa thang máy từ từ đóng lại.

Vì chạy rất nhanh nên cậu lao vào trước khi cửa thang máy đóng hẳn lại.

"Thật nguy hiểm." Yến Khâm nói.

Cậu giơ tay định bấm nút tầng mười một thì thấy đã có người ấn rồi.

Yến Khâm sửng sốt, ngẩng đầu lên và nhìn thấy Khuất Mậu Hành đứng đằng sau, lặng lẽ nhìn cậu.

Chắc hẳn vừa rồi hắn đã nhìn thấy hết sự xấu xí của cậu vừa rồi, bởi vì rõ ràng trong mắt hắn vẫn còn nụ cười chưa tắt.

Yến Khâm vốn muốn trực tiếp bắt đầu ăn sáng trong thang máy, nhưng bây giờ lại cảm thấy có chút xấu hổ.

Vì thế cậu cầm bánh mì trong tay, cười khô khốc nói: "Tôi dậy hơi muộn.”

Khuất Mậu Hành cười đáp: "Yên tâm, tôi sẽ không nhớ là cậu đến muộn đâu."

Yến Khâm nghe vậy liền đứng sát lại gần hắn nói: "Cảm ơn anh rất nhiều."

Vừa nói, cậu vừa hạ giọng nói: "Thật ra cũng không trách được tôi, anh có cảm thấy chúng ta đi làm còn hơi sớm sao?"

Khuất Mậu Hành nghe thấy liền gật đầu: "Đúng vậy."

"Đúng vậy, không phải chúng ta nên làm việc từ chín giờ đến năm giờ sao? Tại sao phải tám giờ đã phải đi làm rồi? Ôi, không ngờ có một ngày, chị tôi cũng trở thành một tên tư bản độc ác."

Khuất Mậu Hành nhịn không được cười khúc khích: "Cậu cũng không thể trách chị mình được."

"Không trách chị tôi thì trách ai đây..."

Cậu còn chưa nói xong thì thang máy đã tới, Yến Khâm cũng không nói thêm gì nữa. Hai người sóng vai nhau bước ra khỏi thang máy.

Khi mọi người nhìn thấy Khuất Mậu Hành, họ đều có cảm giác như được tiêm máu, người nào cũng cuồng nhiệt hơn người kia.

Xung quanh có quá nhiều người, hai người khó có thể tiếp tục trò chuyện. Họ chỉ nói lời tạm biệt, Yến Khâm đi đến chỗ làm việc của mình.

Cuối cùng cậu ngồi xuống và chuẩn bị ăn một ít bánh mì.

Cô bé đeo kính bên cạnh đột nhiên ngẩng đầu giơ ngón tay cái lên: "Quả nhiên nhị thiếu gia mới có thể nói chuyện cười nói với anh Khuất."

Yến Khâm mở bánh mì trả lời: “Vừa rồi chúng tôi gặp nhau trong thang máy.”

“Vậy anh đã nói chuyện gì?” Sau mấy ngày ở cùng nhau, bọn họ đều cảm thấy Yến Khâm quá dễ tính, nên hầu như mọi chuyện đều nói với cậu.

Yến Khâm trả lời: “Không có gì, chỉ là nói công ty vô nhân đạo, sao giờ vào làm sớm hơn các công ty khác một tiếng?”

Vừa dứt lời, cậu đã nhìn thấy cô bé đang nhìn mình với ánh mắt ngưỡng mộ và tinh tế: “Anh Khuất nói gì?”

“Anh ấy nói anh ấy cũng cảm thấy như vậy.”

Cô bé nghe vậy liền đưa tay lên che miệng, trên mặt lộ ra vẻ muốn cười nhưng lại không dám.

Yến Khâm thấy phản ứng của cô bé có gì đó không ổn, vội vàng hỏi: "Sao vậy? Sao em lại cười?"

Cô bé trả lời: “Thật ra chuyện này không thể đổ lỗi cho công ty được”.

Yến Khâm: "Hả?"

"Chính sách của công ty luôn là đi làm lúc 9 giờ."

Yến Khâm dường như nhận ra điều gì đó khi nghe điều này.

Quả nhiên, giây tiếp theo tôi nghe cô ấy nói tiếp: “Chỉ có bộ phận R&D của chúng tôi bắt đầu làm việc sớm hơn các bộ phận khác một giờ.”

Bàn tay đang xé bánh mì của Yến Khâm dừng lại một chút, giơ ngón tay lên chỉ về hướng phòng làm việc của Khuất Mậu Hành: “Anh ấy bắt vậy à?"

Cô bé gật đầu.

Yến Khâm: "..."

Chiếc bánh mì trên tay cậu chợt mất đi hương vị.

Khi cậu đang sửng sốt thì nhìn thấy cô bé đeo kính đẩy mình, sau đó nhanh chóng ngồi thẳng dậy, giả vờ đang làm việc nghiêm túc.

Yến Khâm vẫn đang chìm đắm trong nỗi đau buồn về cái chết xã hội vừa rồi nên phản ứng của cậu chậm hơn một giây.

Khi cậu nhận ra ý của cô bé, giọng nói của Khuất Mậu Hành vang lên sau lưng anh.

"Yến Khâm, đi ra ngoài với tôi."

Yến Khâm quay lại và nhìn thấy Khuất Mậu Hành đang đứng ở phía sau cậu, trong tay cầm một chiếc cặp và nhìn cậu.

“Được.” Yến Khâm nói, lập tức bỏ bánh mì trong tay xuống, đứng dậy cùng hắn đi ra ngoài.

Yến Khâm tưởng hắn đang đi đến văn phòng của mình, nhưng không ngờ Khuất Mậu Hành lại đi thẳng vào thang máy.

Yến Khâm có chút bối rối, nhưng cũng không nói nhiều, nhanh chóng đi theo.

Không ngờ Khuất Mậu Hành lại đi thẳng xuống gara ngầm, tìm xe rồi bước vào.

Yến Khâm lên xe với vẻ mặt nghi hoặc, hỏi: "Chúng ta đi đâu vậy?"

"Gặp khách hàng." Khuất Mậu Hành nói.

Yến Khâm không ngờ sự việc lại đột ngột như vậy, trong lúc nhất thời cậu cảm thấy muốn khóc.

Đi gặp khách hàng, sao hắn không nói sớm hơn?

Nếu biết sớm hơn, cậu đã mang theo miếng bánh mì rồi.

Thực ra không phải là cậu đói, chỉ là cậu có vấn đề nếu không ăn sáng, bụng sẽ cồn cào không ngừng.

Nghĩ đến lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì, Yến Khâm chỉ có thể bất đắc dĩ vỗ bụng, hy vọng có thể tiếp thêm chút sức lực.

Khi cậu đang buồn, cậu thấy xe đã dừng lại từ lúc nào đó.

Yến Khâm theo Khuất Mậu Hành ra khỏi xe, sau đó cậu nhìn xem công ty trước mặt là gì, nhưng là một quán ăn sáng.

Yến Khâm: "? ? ?"

Đề cử và theo dõi truyện nha mọi người >3<