Chương 13

Dịch: Anh Nguyễn

"Được rồi, nhanh ngồi xuống, chúng ta đều là một nhà, sao lại khách khí như vậy?" Mẹ Yến giơ tay mời bọn họ ngồi xuống.

Trước bàn chỉ còn lại hai chỗ, hình như đã được dành riêng cho họ.

Tổng cộng bọn họ đã gần một tuần không gặp, cho nên dù chỉ ngồi cạnh nhau thôi, Yến Khâm vẫn cảm thấy ngượng ngùng.

Nhưng cậu không lộ ra ngoài, chỉ im lặng uống trà trước mặt.

Cả cha và mẹ đều đã đặt đồ ăn trước khi họ đến và món ăn mới bắt đầu được phục vụ.

Bàn đã sớm được lấp đầy.

Đồ ăn trên bàn phần lớn đều là món Yến Khâm yêu thích, nhưng nghĩ tới chuyện sau này, Yến Khâm cũng không có ý định ăn mà chỉ cắn vài miếng rồi đặt đũa xuống.

Tuy nhiên, vừa đặt đũa xuống, cậu liền nhìn thấy Cố Tranh dùng đũa gắp một miếng sườn chua ngọt đặt vào đĩa của cậu.

Yến Khâm: "? ? ?"

Kỳ thật trước đây Cố Tranh thỉnh thoảng cũng sẽ gắp đồ ăn cho cậu khi họ ăn tối cùng nhau, nhưng lúc đó chỉ là để khoe khoang trước mặt cha mẹ anh mà thôi.

Nhưng bây giờ không cần điều này chút nào.

Yến Khâm ngước mắt nhìn Cố Tranh, nhưng cậu vừa quay đầu lại, anh liền giơ tay gõ nhẹ vào đĩa hai lần, ra hiệu cho cậu ăn nhanh.

Yến Khâm tuy có chút không nói nên lời, nhưng vì chỉ là một miếng sườn nên cũng không cần cự tuyệt, liền gắp lên ăn.

Ăn xong, cậu ngước lên và thấy cha mẹ họ đang nhìn họ với nụ cười hạnh phúc.

Lúc này Yến Khâm mới ý thức được, hành động vừa rồi của bọn họ đều bị bọn họ nhìn thấy.

Cậu không biết họ sẽ nghĩ gì.

Yến Khâm sợ bọn họ tiếp tục hiểu lầm, liền đặt đũa xuống, hắng giọng nói với bọn họ: “Cha mẹ, con có chuyện muốn nói với hai người.”

Vừa dứt lời, cậu cảm thấy ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào mình.

Yến Khâm không khỏi có chút lo lắng.

Bàn tay đặt dưới bàn vô thức siết chặt, những chiếc móng tay hơi dài cắm vào da thịt, nhưng cậu vẫn cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh.

"Chúng con quyết định... ly hôn."

Yến Khâm vừa nói xong, toàn bộ căn phòng rơi vào im lặng.

Nụ cười trên mặt mẹ Cố không hề nhạt đi mà nhanh chóng bị thay thế bằng sự ngạc nhiên, trông có chút buồn cười.

Cha mẹ nhìn nhau hồi lâu rồi cùng nhìn nhau.

Cuối cùng, mẹ Yến là người lên tiếng trước: "Khâm Khâm, con đang nói nhảm cái gì vậy? Tại sao con lại nói bậy trước khi uống rượu luôn vậy?"

Yến Khâm lắc đầu, nghiêm túc nói: "Mẹ, con không nói bậy, con đã suy nghĩ kỹ rồi."

"Con đang nghĩ gì vậy? Con đang tùy tiện nói chuyện ly hôn à?" Mẹ Yến lập tức tức giận.

Yến Khâm dường như đã đoán được và nhìn Yến Trúc.

Yến Trúc hiểu ý gật đầu, giơ tay ôm lấy mẹ Yến, an ủi nói: “Mẹ, trước hết đừng tức giận. Sao mẹ không nghe lý do của Yến Khâm trước? Em ấy không thể vô cớ ly hôn được, phải không?"

Nói xong, cô ra hiệu cho cậu nói nhanh.

Yến Khâm thấy vậy vội vàng cúi đầu, vắt một giọt nước mắt, vẻ mặt buồn bã: "Mẹ, cha, con xin lỗi, nhưng con và Cố Tranh thật sự không hợp nhau. Thay vì cùng nhau hành hạ nhau, tại sao chúng con lại không sớm chia tay chứ?"

Yến Trúc cũng giúp đỡ: "Khâm Khâm nói đúng. Việc kết hôn không thể bị ép buộc. Nếu thực sự không thể sống cùng nhau, chia tay cũng không phải là một ý tưởng tồi."

Cha Yến nghe vậy, sắc mặt lập tức trầm xuống, ông đập bàn nói với hai chị em: "Vớ vẩn! Vớ vẩn! Các con nghĩ việc kết hôn là trò đùa sao? Muốn thì cưới, muốn ly hôn thì ly hôn sao?"

Cha Cố ở một bên thấy vậy cũng hỏi Cố Tranh: "Còn con thì sao? Con thấy thế nào?"

Lúc này mẹ Yến mới lấy lại bình tĩnh và hỏi: "Đúng vậy, Tiểu Tranh, chuyện gì vậy? Con cũng muốn ly hôn à?"

Yến Khâm nghe được điều này đã thầm phàn nàn rằng Cố Tranh không chỉ muốn ly hôn với cậu mà còn chưa bao giờ muốn cưới cậu.

Tuy nhiên, giây tiếp theo, Cố Tranh lắc đầu, quay đầu nhìn Yến Kham, từng chữ nói: “Con không muốn ly hôn.”

Yến Khâm nghe vậy, sắc bén nhìn anh.

Cha mẹ của cả hai đều bối rối khi nghe điều này: "Chuyện quái gì đang xảy ra với hai con vậy?"

Yến Khâm cũng có chút choáng váng trước sự phản bội đột ngột của Cố Tranh, còn chưa kịp nghĩ cách giải thích thì đã nghe thấy Cố Tranh lên tiếng trước: “Cha mẹ, con xin lỗi, con đã giấu mọi người một chuyện.”

"Có chuyện gì vậy?" Mẹ Cố vội vàng hỏi.

Sau đó cậu nghe thấy Cố Tranh thở dài, trong mắt hiện lên một tia tự trách: “Trước đây Yến Khâm bị tai nạn xe hơi, bị thương nặng, con không báo cho mọi người vì sợ mọi người lo lắng.”

"Cái gì, tai nạn xe cộ?" Mẹ Yến nghe vậy sửng sốt, sau đó đột nhiên đứng dậy đi về phía cậu, "Vết thương ở đâu? Có nghiêm trọng không? Chuyện lớn như vậy sao con không nói cho mẹ biết?"

"Không sao đâu." Yến Khâm vội vàng nói, sau đó liếc nhìn Cố Tranh ra hiệu cho anh đừng nói nữa.

Tuy nhiên, Cố Tranh dường như chưa từng nhìn thấy và nói tiếp: "Em ấy bị thương ở đầu trong vụ tai nạn xe hơi và không nhớ con, vì vậy em ấy luôn muốn ly hôn với con."

"Không……"

Yến Khâm không ngờ anh lại đột nhiên nói ra lời này, nhanh chóng phản bác lại.

Tuy nhiên, Cố Tranh vẫn bình tĩnh ngắt lời cậu: “Tôi biết bây giờ tôi là người xa lạ với em, nhưng tôi vẫn sẽ không đồng ý ly hôn.”

"Tôi……"

Yến Khâm bối rối trước sự đảo ngược cực độ đột ngột của anh, đúng lúc cậu định phản bác, mẹ Yến đã ngắt lời cậu: "Thì ra là vậy, con à, con làm mẹ sợ chết khϊếp."

"Đúng rồi, Yến Khâm, mẹ tưởng con có chuyện gì đó chứ? Đừng lo lắng, tuy rằng bây giờ con không nhớ, nhưng công nghệ y học hiện đại tiên tiến rồi, sau này con sẽ nhớ lại thôi. Làm sao có thể ly hôn chỉ vì lý do được chứ?” Mẹ Cố cũng giúp đỡ.

"Ngay từ đầu các con đã khó ở bên nhau rồi, sao có thể chỉ vì chuyện nhỏ này mà ly hôn được?"

"Yên tâm, cha sẽ giúp con tìm ra biện pháp." Cha Yến cũng nói.

"Không, con không..."

"Yến Khâm."

Lời còn chưa dứt, đã bị Cố Tranh cắt ngang.

Yến Khâm quay đầu lại, nhìn thấy Cố Tranh kiên định nhìn cậu, trong mắt mang theo cảm xúc chưa từng thấy: "Chúng ta bắt đầu lại đi."

"Hả?"

Bởi vì Cố Tranh tiết lộ, tình thế suốt đêm trong nháy mắt đảo ngược.

Nội dung trò chuyện giữa hai cha mẹ ngay lập tức chuyển sang bệnh viện nào điều trị não tốt hơn.

Yến Khâm không nói được lời nào, trong lòng vô cùng đau khổ và tức giận.

Buổi tối, mẹ Yến không chịu cho Yến Khâm theo về nhà.

Cậu bị ép vào xe của Cố Tranh.

Sau đó bà nắm lấy tay Cố Tranh, nói nhất định phải chăm sóc cậu thật tốt.

Cố Tranh hết lần này đến lần khác đảm bảo với bà rằng mọi chuyện liên quan đến tương lai của Yến Khâm đều sẽ do anh lo liệu, mẹ Yến cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

Yến Khâm ngước nhìn Yến Trúc, người đang đứng cạnh mẹ Yến.

Nhưng cô cũng có vẻ bất lực.

Lúc này Yến Khâm mới hoàn toàn buông xuôi.

Dọc đường cậu quay đầu ra ngoài cửa sổ, không muốn nói với Cố Tranh một lời.

Tuy nhiên, Cố Tranh dường như đang có tâm trạng rất tốt và thậm chí còn nghe nhạc.

Về đến nhà, Cố Tranh vừa đỗ xe, Yến Khâm liền mở cửa bước ra ngoài, đi thẳng về phòng.

Vừa vào phòng, cậu liền chộp lấy con búp bê trên giường, tưởng tượng đó là khuôn mặt của Cố Tranh, sau đó dùng sức đấm mạnh xuống.

Cậu thực sự không hiểu, Cố Tranh rõ ràng trước đây rất ghét cậu, đối xử lạnh lùng và bạo lực với cậu trong bảy năm.

Bây giờ cuối cùng anh cũng có cơ hội để thoát khỏi cậu, nhưng anh đã từ chối.

Là vì sao chứ?

Phải chăng đàn ông chỉ... rẻ tiền như vậy?

Đột nhiên có tiếng gõ cửa.

Trong nhà này, ngoại trừ cậu là Cố Tranh ra, không cần nói cũng biết là ai tới.

Yến Khâm tức giận đứng ở nơi đó, căn bản không muốn nhìn thấy anh, lạnh lùng quát: "Cút đi."

Nhưng Cố Tranh tựa hồ không nghe thấy, anh mở cửa bước vào, trên tay cầm ly sữa nóng.

“Ngủ rồi?” Cố Tranh nhìn người nằm trên giường bất động, cố ý hỏi.

Yến Khâm không hề di chuyển hay chú ý đến anh.

Cố Tranh thấy thế, đặt hộp sữa trong tay xuống, sau đó ngồi xuống cạnh giường cậu, ngập ngừng giơ tay lên chạm vào vai cậu.

Tuy nhiên, vừa chạm vào, Yến Khâm liền lùi lại như bị điện giật. Sau đó, cậu đột nhiên ngẩng đầu lên, cảnh giác nhìn anh.

Cố Tranh sửng sốt một lát, sau đó mới bình tĩnh buông tay ra, bình tĩnh nói: “Trước khi đi ngủ thì uống sữa đã."

Nói xong anh đứng dậy bước ra ngoài.

Tuy nhiên, vừa tới cửa, anh đã nghe thấy giọng nói của Yến Khâm đột nhiên từ phía sau vang lên: “Sao anh không đồng ý?”

Không đồng ý là có ý gì?

Tại sao không đồng ý?

Trên thực tế, Cố Tranh không thể nói rõ ràng.

Anh chỉ biết nếu hôm nay đồng ý chuyện này thì đó sẽ là điều anh hối hận suốt đời.

Vì vậy, dù biết lúc này Yến Khâm chỉ muốn chạy trốn nhưng anh vẫn ngoan cố kéo cậu không chịu buông, buộc cậu phải lưu lại trong lãnh địa của mình.

Yến Khâm càng khó chịu với thái độ của anh, đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, cơn tức giận mấy ngày nay lại bộc phát ra ngoài. "Nếu không thích tôi thì sao không muốn ly hôn? Kéo tôi theo là có ý gì? Anh phải hủy hoại tôi suốt quãng đời còn lại à?"

Cố Tranh vừa quay người lại, anh bắt gặp ánh mắt đầy hận ý của cậu.

Cố Tranh tựa hồ không nhịn được quay đầu đi, một loại cảm xúc ngay cả chính anh cũng không hiểu rõ dâng lên từ đáy lòng.

Cảm xúc đó dường như sống dậy và trào dâng trong lòng anh, làm anh mất bình yên.

Cuối cùng, anh thở dài, quay đầu lại nhìn Yến Khâm cách đó không xa. Vì lý do nào đó, một nỗi buồn chợt dâng lên trong lòng anh.

Dù biết mình sẽ nhận được câu trả lời như thế nào nhưng anh vẫn bất chợt nói: "Ai nói tôi không thích?"

Đề cử và theo dõi truyện nha mọi người >3<