Chương 12

Dịch: Anh Nguyễn

Cố Tranh nhìn cậu hồi lâu không nói gì, nhưng trong mắt tối tăm lại như muốn hút cậu vào trong.

Yến Khâm quay đầu, tránh ánh mắt của anh.

Sau đó liền nghe Cố Tranh trả lời từng chữ một: "Tôi không đồng ý."

Yến Khâm nghe vậy, đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt tràn đầy khó có thể tin nhìn anh.

Không đồng ý?

Nhưng lúc trước Yến Khâm đề nghị ly hôn, anh đã vui vẻ đồng ý, sao bây giờ lại đột nhiên thay đổi chủ ý?

"Tại sao?" Yến Khâm vẫn không nhịn được hỏi.

Cố Tranh không trả lời mà bắt đầu hỏi cậu: "Tại sao em lại muốn ly hôn với tôi?"

Yến Khâm nhất thời không nói nên lời, không phải vì câu hỏi này khó trả lời mà vì cậu cảm thấy đây đã là một câu hỏi hiển nhiên, sao anh còn hỏi?

“Tại sao?” Yến Khâm gần như bật cười thành tiếng. Cậu ngẩng đầu nhìn Cố Tranh hỏi: “Anh có yêu tôi không?”

Cố Tranh nghe vậy, ánh mắt chuyển động, nhưng không có trả lời.

Yến Khâm không mong đợi anh sẽ cho mình một câu trả lời, nên cậu tiếp tục nói: "Không, phải là anh có từng yêu tôi không? Cố Tranh, tình trạng hôn nhân của chúng ta thế nào, tôi không cần nói chắc anh cũng biết rõ. Ở bên nhau sẽ chỉ mang lại nỗi đau cho người kia, tại sao lại không chia tay?”

Yến Khâm nói xong, trong lúc choáng váng, đột nhiên thoát khỏi tay Cố Tranh, sải bước lên lầu.

Lần này Cố Tranh không có ngăn cản cậu.

Nhưng khi lên tới tầng hai, Yến Khâm không khỏi cúi đầu nhìn xuống. Cố Tranh vẫn đứng đó, ánh sáng lạnh lẽo chiếu vào người, nhìn có chút cô đơn.

Anh hơi ngẩng đầu lên nhìn lên lầu, vẫn ngước mắt nhìn Yến Khâm.

Yến Cầm đè nén cảm xúc không rõ đang dâng trào trong lòng, thu hồi ánh mắt, đi về phía phòng mình.

Trở lại phòng, Yến Khâm tùy tiện tắm rửa khử mùi hôi, sau đó vò đầu chuẩn bị đi ngủ.

Cậu không phải là người có thể thức khuya, và đến thời điểm này cậu đã đạt đến giới hạn của mình.

Tuy nhiên, vừa nằm xuống, cậu nhớ ra ngày mai phải đi làm nên tôi lấy điện thoại di động dưới gối ra và định đặt đồng hồ báo thức.

Không ngờ vừa mở điện thoại lên tôi đã thấy trên màn hình hiện lên dòng chữ “beep-beep-beep”.

Yến Khâm có chút kinh ngạc.

Cậu thấy tiếng bíp trên điện thoại di động của mình quá ồn nên cậu tắt tiếng quanh năm và thường không nhận được tin nhắn.

Nhưng nói như vậy, bảy năm qua Yến Khâm tương tác xã hội gần như bằng không, bạn bè cũng không có nhiều nên sẽ không có ai liên lạc với cậu.

Vì vậy, đây là lần đầu tiên được chứng kiến cảnh tượng hoành tráng như vậy.

Yến Khâm mở điện thoại lên và điều đầu tiên cậu nhìn thấy là ba cuộc gọi nhỡ và dấu chấm nhỏ màu đỏ trên WeChat.

Cậu mở từng cái một ra, sau đó nhìn thấy ghi chú trên ba cuộc gọi nhỡ hóa ra là Cố Tranh.

Yến Khâm lại mở WeChat và nhìn năm tin nhắn chưa đọc ở trên cùng.

Yến Khâm do dự với ngón tay trên màn hình một lúc lâu trước khi nhấp vào hộp thoại.

Sau đó cậu nhìn thấy những tin nhắn Cố Tranh gửi hôm nay lần lượt hiện lên.

Ngày 24 tháng 12, 18:00 chiều

[Buổi hẹn bị hủy. Tối nay tôi sẽ về nhà. Em có muốn ăn gì không?]

24 tháng 12, 18:13 chiều

[Tối nay trời sẽ có tuyết, ăn lẩu thì sao?]

Ngày 24 tháng 12, 18:30 chiều

[Em bận à?]

24 tháng 12, 18:45 chiều

[Em đang ở đâu?]

24 tháng 12, 18:59 chiều

[Trả lời điện thoại của tôi đi, Yến Khâm.]

Yến Khâm lật xem lịch sử trò chuyện ngày hôm nay, cảm thấy cơn buồn ngủ vừa rồi lập tức tan biến, đột nhiên tỉnh táo.

Cậu có vẻ bối rối và đọc qua tin nhắn nhiều lần.

Nhưng trông cậu vẫn có vẻ bối rối.

Đây là nói dối, đây là những gì Cố Tranh sẽ nhắn sao?

Nhưng những tin nhắn cuộc trò chuyện này thực sự đã xuất hiện trên điện thoại di động của cậu.

Chuyện gì vậy?

Chẳng lẽ Cố Tranh đã bị... Đoạt xá sao?

Mặc dù lý do này vô lý nhưng Yến Khâm cũng không nghĩ ra được lời giải thích nào hợp lý hơn.

Chuyện này kỳ quái đến mức Yến Khâm không khỏi ngồi dậy, xuống giường đi về phía cửa, muốn hỏi Cố Tranh mọi chuyện.

Tuy nhiên, vừa tới cửa, cậu lại dừng lại.

Cậu cầm điện thoại, từ từ cúi đầu, dựa vào cửa, hơi lạnh xuyên qua da thịt, cuối cùng khiến cậu tỉnh lại trong chốc lát.

Dù có đi thì cậu có thể hỏi được gì chứ?

Hơn nữa, một vài mẩu tin nhắn có thể có ý nghĩa gì?

Nghĩ tới đây, Yến Khâm thở dài, đè nén cảm xúc dâng trào, đi về phía giường, ngẩng đầu, chợt thoáng thấy ngoài cửa sổ có một luồng sáng trắng lớn.

Yến Khâm sửng sốt một lúc rồi đi về phía ban công.

Sau đó, cậu thấy tuyết rơi ở bên ngoài vào lúc nào đó, dưới bầu trời màu chàm, những bông tuyết trắng rơi rải rác và nhanh chóng phủ kín mặt đất.

Tuyết rơi...

Yến Khâm giơ tay đón lấy bông tuyết.

Tuyết không chịu nổi sức nóng, nhanh chóng tan chảy giữa những ngón tay của cậu, chỉ để lại một mảng nước nhỏ trong suốt, vẫn mang lại cảm giác mát lạnh.

Cảm giác mát lạnh này như chảy dọc theo làn da, vào tận trái tim, nhanh chóng trấn áp mọi suy nghĩ hỗn loạn.

Năm mới đang đến.

Dù chuyện gì có xảy ra nữa thì đã đến lúc họ phải kết thúc nó.

----

Sau khi làm bày tỏ ý định của mình vào đêm đó, Yến Khâm cũng không thèm giả vờ nữa, ngày hôm sau tan làm liền trực tiếp về nhà.

Yến Khâm sẽ quay lại ở nếu trước đó không có chuyện gì xảy ra nên mẹ Yến Khâm không quan tâm.

Bà vui vẻ dọn cho cậu một bàn đồ ăn ngon và để cậu ở đây thêm một ngày nữa.

Vừa uống món canh sườn heo do mẹ Yến hầm, Yến Khâm đáp: “Được rồi, một ngày không đủ, con sẽ ở lại thêm vài ngày nữa.”

Nói xong, thấy mẹ Yến không lên tiếng, Yến Khâm bối rối ngẩng đầu lên, sau đó nhìn thấy mẹ Yến đang nhìn mình với ánh mắt lo lắng.

"Có chuyện gì vậy ạ?" Yến Khâm hỏi.

Mẹ Yến đặt đũa xuống, nghiêm túc nhìn cậu: "Sao mẹ cảm thấy gần đây con và Tiểu Tranh cư xử rất kỳ lạ? Con không có chuyện gì xảy ra đúng không?"

Yến Khâm nghe vậy, muốn kể hết chuyện ly hôn, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của mẹ, cậu lại không nói được lời nào.

Cậu vẫn nhớ mình đã cầu xin họ để cưới Cố Tranh như thế nào.

Cậu quỳ trên đất ba ngày, cuối cùng mẹ cậu là người đầu tiên đồng ý.

Bà ôm cậu khóc rất lâu, vừa tức vừa đau lòng, bà chỉ nói đi nói lại một câu: “Vậy sau này con nhất định phải hạnh phúc.”

Nhưng bây giờ...

Yến Khâm cúi đầu múc một thìa canh sườn heo vào miệng.

Quên đi, dù sao thì cậu cũng đã quyết định đợi đến cuối tuần.

Nó có thể kéo dài đến một ngày.

“Không sao đâu.” Yến Khâm trả lời: "Bọn con… ổn.”

"Có thật hay không." Mẹ Yến nghe thấy điều này, bà cảm thấy nhẹ nhõm ngay lập tức và bắt đầu trêu chọc cậu, "Con có còn nhớ con đã bám lấy Tiểu Tranh như thế nào khi hai đứa mới kết hôn không? Mẹ bảo con về nhà mấy hôm con cũng không chịu, giờ thì chủ động đòi ở nhà."

Yến Khâm thực sự không muốn nhớ lại những điều ngu ngốc đó trong quá khứ.

Vì vậy cậu ngắt lời mẹ: "Mẹ ơi, bọn con cũng là vợ chồng già rồi. Làm sao bọn con có thể giống như trước đây được?"

Mẹ Yến bật cười khi nghe điều này: "Hai con là một cặp vợ chồng già gì chứ. Các con mới cưới nhau được bảy năm. Cha với mẹ mới là là một cặp vợ chồng già này."

“Đúng vậy.” Yến Khâm giơ ngón tay cái lên: “Một hình mẫu cho thế hệ để chúng ta noi theo.”

Mẹ Yến hoàn toàn không hiểu cậu đang nói gì, nhưng bà biết đó có thể là một lời khen dành cho mình, nên bà mỉm cười nói: “Sớm muộn gì con và Tiểu Tranh cũng sẽ thành vợ chồng già thôi."

Yến Khâm nghe vậy, không cầm chắc thìa, vô ý làm đổ một ít canh.

“Cẩn thận.” Mẹ Yến thấy vậy liền nhanh chóng lấy tờ giấy ra đưa cho cậu.

Yến Khâm lơ đãng nhận lấy, chậm rãi lau bát súp trước mặt.

"Nhìn thấy con cùng Tiểu Tranh hòa hợp như vậy, mẹ cũng yên tâm. Con không biết lúc con kết hôn, mẹ đã lo lắng như thế nào đâu."

Yến Khâm cảm thấy chua chát trước những lời bà nói và không thể chịu đựng được.

Cậu chỉ có thể cúi đầu giấu đi cảm xúc của mình: “Mẹ, đừng nói nữa.”

"Được rồi được rồi, đừng nói nữa, nhanh ăn đi. Một lát nữa sẽ nguội mất."

Yến Khâm khịt mũi, sợ bà nghe thấy cảm xúc của mình nên chỉ nhẹ nhàng đáp: "Vâng.”

----

Cuối tuần chớp mắt đã đến.

Sáng sớm hôm đó, Yến Khâm đặt khách sạn, sau đó gửi tin nhắn cho cha mẹ Cố Tranh, hẹn buổi tối gặp mặt.

Cha mẹ Cố gia trả lời rất nhanh.

Tiếp theo là cha mẹ cậu.

Yến Khâm vẫn không nói cho bọn họ biết lý do, chỉ nói muốn buổi tối cùng cả nhà tụ họp.

Cha Yến và mẹ Yến đương nhiên đồng ý.

Đặc biệt là mẹ Yến, bà nói: "Mẹ còn muốn hỏi Tiểu Tranh đâu, có chuyện gì sao? Đã lâu rồi mẹ không thấy thằng bé đến đón con, dù con ở nhà tận mấy ngày lận."

Yến Khâm gượng cười nói: “Chờ buổi tối mẹ sẽ biết.”

Cả cha và mẹ đều đã sắp xếp và cuối cùng người đến là Cố Tranh.

Yến Khâm lấy điện thoại di động ra, vốn định gọi điện, nhưng sau khi nghĩ nói những lời như vậy trên điện thoại sẽ rất khó xử, nên cậu chỉ gửi một tin nhắn WeChat.

Tuy nhiên, không biết Cố Tranh không nhìn thấy hay cố ý, cho đến tận buổi chiều anh mới trả lời cậu.

Yến Khâm không gửi tin nhắn thứ hai mà nhận được tin nhắn của Yến Trúc.

Yến Trúc nhanh chóng gửi tin nhắn cho cậu.

[Hạ nó.]

Yến Khâm thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu chờ đợi buổi tối.

Bởi vì hẹn buổi tối nên Yến Khâm cả ngày đều có chút lơ đãng.

Cuối cùng cậu cũng đến nơi làm việc, nhưng cậu không dám đến đó nên cậu nán lại ở nơi làm việc của mình suốt nửa tiếng.

Mãi cho đến khi Yến Trúc gọi điện cho cậu, nói cha mẹ hai bên đã đến, Yến Khâm mới xuống lầu, bắt taxi chạy nhanh đến địa điểm đã hẹn.

May mắn thay, khách sạn cách công ty không xa nên cậu đã đến nơi nhanh chóng.

Sau khi xuống xe, Yến Khâm suy nghĩ một chút ở tầng dưới một lúc rồi mới đi lên.

Không ngờ vừa mở cửa đã thấy cha mẹ hai bên đang trò chuyện sôi nổi, Yến Trúc ngồi sang một bên mỉm cười lắng nghe.

Yến Khâm nhìn chung quanh cũng không thấy Cố Tranh.

"Đừng nhìn nữa, nó còn chưa tới." Yến Trúc nói.

Mẹ Yến ở một bên cũng cười nói: "Hai đứa chủ trì, nhưng tại sao hai đứa lại là những người đến sau cùng chứ? Thật là quá đáng.”

Yến Khâm cười hai tiếng, đang nghĩ có nên ra ngoài gọi điện thoại hay không thì cánh cửa bị đẩy ra từ bên ngoài.

Yến Khâm quay người lại, nhìn thấy Cố Tranh đang đi vào. Hôm nay anh mặc bộ vest ZEGNA cổ điển và áo gió kaki. Tuy rằng cậu nhìn vẫn như thường ngày, nhưng không hiểu vì sao, Yến Khâm luôn cảm thấy anh có chút hốc hác so với lần trước nhìn thấy.

Cố Tranh liếc mắt nhìn thấy cậu, tự nhiên đi tới, đứng ở bên cạnh cậu.

Sau đó anh bình tĩnh nói với mọi người trong phòng: "Xin lỗi, con đến muộn."

Đề cử và theo dõi truyện nha mọi người >3<