Chương 11

Dịch: Anh Nguyễn

Yến Trúc nghe vậy ngẩng đầu lên, sắc bén nhìn cậu hỏi: "Cái gì? Cậu ta bắt nạt em à?"

Yến Khâm lập tức lắc đầu đáp: "Không, chỉ là bây giờ em không nhớ ra anh ấy. Nếu bọn em còn sống chung thì sẽ rất khó xử. Tốt nhất là nên chia tay."

"Đúng vậy." Yến Trúc gật đầu, "Chỉ là... Em thật sự đã suy nghĩ kỹ rồi sao?"

Yến Khâm gật đầu, không hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm: “Em đã suy nghĩ kỹ rồi.”

Yến Trúc tựa hồ còn muốn nói thêm điều gì, nhưng cuối cùng lại nhịn xuống.

“Được.” Yến Trúc đồng ý, "Chị có thể giúp em, nhưng có một điều chị phải nói."

"Cái gì?"

"Nếu một ngày nào đó em nhận ra thì đừng hối tiếc."

Yến Khâm cười nhẹ, nhẹ nhàng nói: “Yên tâm, em sẽ không hối hận.”

-

Yến Khâm lấy đồ của mình và đi theo thư ký của Yến Trúc đến bộ phận R&D.

Sự phát triển của một doanh nghiệp không thể tách rời khỏi sự đổi mới và trọng tâm của sự đổi mới là R&D. Do đó, vị thế của bộ phận R&D ở Yến Thị là điều hiển nhiên.

Yến Khâm không ngờ rằng khi mới vào làm, Yến Trúc đã cho cậu đến một bộ phận quan trọng như vậy.

Vì thế cậu muốn từ chối nhưng không chịu được sự nài nỉ của Yến Trúc nên đành phải tới.

Yến Trúc rất có năng lực và thư ký của cô ấy cũng vậy.

Trong vòng chưa đầy nửa giờ, cậu đã được giúp hoàn tất quá trình làm việc và thậm chí cả nơi làm việc của cậu cũng được dọn dẹp sạch sẽ.

"Chị đã chào hỏi người phụ trách bộ phận R&D rồi, anh ấy sẽ đến đây chỉ dẫn em, chỉ là chiều nay anh ấy có việc nên có thể không về được. Có thể chiều nay em sẽ không gặp được anh ấy. Hãy làm quen với môi trường làm việc và cố gắng lên nhé."

"Được rồi, chị Mạc Thanh, em hiểu rồi." Yến Khâm gật đầu đáp lại.

Sau khi giải thích những điều cần giải thích, Mạc Thanh rời đi.

Yến Khâm bấm vào thông tin từ bộ phận R&D gửi cho cậu trên máy tính và bắt đầu đọc thầm.

Chẳng mấy chốc đã đến giờ uống trà, khi mọi người thường có thứ gì đó để ăn và thư giãn trước khi tiếp tục làm việc.

Yến Khâm vừa mới đến và nghĩ rằng đây là cơ hội tốt để xây dựng mối quan hệ tốt nên đã đặt trước trà và đồ ăn nhẹ cho mọi người và nhờ người giao đến.

Thân phận của Yến Khâm ở công ty không phải bí mật, nhưng mấy năm gần đây cậu không thường xuyên đến công ty, sự hiểu biết của mọi người về cậu chỉ giới hạn ở một ít tin đồn.

Vì vậy, không ai dám đến chào hỏi cũng dễ hiểu.

Không ngờ Yến Khâm lại chủ động tiếp cận bọn họ, nhất thời có chút mừng rỡ.

Hầu hết đều là những người trẻ tuổi trong bộ phận R&D. Mọi người vừa ăn uống vừa trò chuyện, và ngay sau đó họ bắt đầu nói về mọi thứ.

“Quán trà này ngon nhưng đắt quá, lương mỗi tháng của tôi cũng chỉ dám vào một lần. Cảm ơn nhị thiếu gia đã chiêu đãi."

Yến Khâm nghe vậy gần như phun ra một ngụm trà, vội vàng nói: "Cứ gọi tôi là Yến Khâm. Tôi là người mới đến, sau này cần mọi người chiếu cố cho tôi."

"Tất nhiên, tất nhiên rồi.” Mọi người đều đồng ý.

"Thực ra, những người trong bộ phận của chúng tôi khá dễ hòa đồng."

"Ngoại trừ……"

Người đàn ông đang nói dở đột nhiên im lặng, anh ta quay đầu nhìn xung quanh vài lần, sau đó hạ giọng nói tiếp: “Ngoại trừ sếp, mặc dù cậu ấy chắc chắn sẽ không làm khó cậu nhưng cậu vẫn nên đề phòng. Không có việc gì thì tránh xa cậu ta ra. Tránh xa được càng nhiều càng tốt. Một khi tiếp xúc với cậu ta, cậu sẽ hiểu cậu ta là một kẻ tàn nhẫn đến mức nào."

Yến Khâm kỳ thực cũng không để ý lắm, chỉ là hợp tác gật đầu đáp: "Tôi nhớ rồi."

Sau khi dùng trà chiều xong, mọi người trở lại vị trí của mình.

Yến Khâm đang xem thông tin thì điện thoại đột nhiên vang lên, cậu nhấc máy lên thì thấy là tin nhắn của Cố Tranh.

[Buổi tối tôi có việc nên sẽ không về nhà ăn tối.]

Yến Khâm cầm điện thoại trong tay, nhất thời cảm thấy có chút hụt hẫng.

Vì cái gì Cố Tranh đột nhiên bắt đầu báo cáo hành trình cho cậu?

Chẳng phải việc trước đây cậu lo lắng cho anh đều khiến anh thấy phiền sao?

Yến Khâm đọc dòng chữ ngắn ngủi này hàng chục lần, nhưng đọc xong vẫn không biết nên nói gì.

Cuối cùng, cậu không trả lời và đặt điện thoại lại.

Buổi chiều trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến giờ tan làm.

Yến Khâm vốn muốn rời đi, nhưng thấy phần lớn mọi người vẫn đang tăng ca, cậu buộc mình phải ngồi thêm nửa tiếng nữa.

Tan làm, cậu đang định đi tìm Yến Trúc, nhưng vừa đứng dậy, đột nhiên nghe thấy tiếng chào: "Anh Khuất."

"Anh Khuất."

"..."

Yến Khâm quay đầu lại và nhìn thấy Khuất Mậu Hành.

Buổi trưa hắn không còn mặc thường phục nữa mà thay một bộ vest đen, trông ra dáng giới thượng lưu.

Rõ ràng hắn đã nhìn thấy Yến Khâm, trong mắt hiện lên một nụ cười, đi về phía cậu.

Yến Khâm sửng sốt một lát, sau đó tỉnh táo lại, cười nói: “Vậy ra cấp trên trực tiếp của tôi là anh, anh Khuất.”

Khuất Mậu Hành có chút đỏ mặt trước câu nói đùa của cậu, bình tĩnh chuyển chủ đề: "Mạc Thanh chiều nay gọi điện cho tôi để nói chuyện, nhưng lúc đó tôi bận nên bây giờ mới vội về.”

“Hiểu, hiểu, công việc quan trọng.” Yến Khâm nói.

Khuất Mậu Hành lúc đó ngẩng đầu, ngập ngừng nói: "Chúng ta cùng dùng bữa đi, coi như là tôi bữa ăn chào đón cậu."

Dù sao buổi tối cũng không có chuyện gì, Yến Khâm đáp: “Được.”

Nói xong, hai người cùng nhau bước ra ngoài.

Sau khi lên xe, Khuất Mậu Hành hỏi cậu muốn ăn gì, Yến Khâm lập tức trả lời không chút do dự: “Lẩu.”

Nói xong, cậu lưỡng lự nhìn bộ đồ của hắn rồi nói: "Sao anh không thay bộ khác đi? Ăn xong nồi lẩu thì bộ này cũng không mặc được nữa."

"Không sao đâu, tôi cũng thích ăn lẩu."

Nói xong hắn khởi động xe.

Chẳng bao lâu, xe dừng lại trước một quán lẩu, hai người cùng nhau bước vào.

Yến Khâm rất phấn khích suốt chặng đường vì được ăn lẩu.

Kỳ thật cậu thích nhất là lẩu, nhưng Cố Tranh lại không thích đồ ăn phương Tây.

Cho nên mỗi lần Yến Khâm muốn ăn đều phải đi một mình.

Sau khi về nhà, cậu phải đi tắm, thay quần áo, đánh răng, sợ Cố Tranh phát hiện ra manh mối gì.

Lẩu là món ăn sống động, ăn cùng nhau rất thú vị nên Yến Khâm dần dần không ăn nữa.

Vì vậy, trong một thời gian, cậu không thể nhớ được lần cuối cùng mình ăn lẩu là khi nào.

"Cậu muốn nồi gì?” Hai người ngồi xuống, Khuất Mậu Hành cầm thực đơn hỏi cậu.

"Bơ cay."

"Được rồi, cậu gọi món đi." Khuất Mậu Hành nói rồi đưa thực đơn cho cậu.

"Mỳ Vô Tiên, cá viên, mắm tôm..."

Yến Khâm cúi đầu cẩn thận lựa chọn món ăn yêu thích của mình, sau khi gọi món, cậu đang định đưa thực đơn cho Khuất Mậu Hành thì ngẩng đầu đã thấy anh đang chăm chú nhìn mình.

Yến Khâm giơ tay sờ lên mặt mình hỏi: "Sao vậy? Có chuyện gì à?"

“Không.” Khuất Mậu Hành cầm lấy thực đơn nói: “Chỉ là đã lâu rồi tôi không thấy cậu vui vẻ như vậy.”

Yến Khâm bị lời nói của hắn làm cho sửng sốt: "Không phải hôm nay chúng ta mới gặp nhau sao?"

Khuất Mậu Hành dừng một chút, sau đó bình tĩnh nói: “Trước đây thỉnh thoảng tôi cũng có gặp cậu ở công ty.”

"Thật sao? Thế mà chào hỏi cũng không thèm, chán quá."

Khuất Mậu Hành mỉm cười nhưng không nói gì.

Yến Khâm bất đắc dĩ nói: “Nói đến chuyện này, lúc kết hôn tôi đã gửi thiệp mời cho anh, nhưng anh lại không tới.”

Khuất Mậu Hành cụp mắt xuống, che đậy cảm xúc, đáp: “Lúc đó vừa lúc tôi bận, xin lỗi.”

Yến Khâm nghe vậy vội vàng nói: "Không cần xin lỗi, công việc quan trọng. Nhân tiện, tôi nhớ rõ anh tuy không đến nhưng đã nhờ chị gái tôi tặng quà. Tôi mở ra xem thì thấy là một cặp nhẫn, tôi rất thích nó. Cảm ơn anh."

"Không có gì."

Khi hắn nói, nồi đã được bưng lên trên bàn.

Nước súp đỏ tươi đang sôi trên lửa, bốc khói khiến người ta chảy nước miếng.

Yến Khâm gắp một miếng thịt cừu, đang muốn rửa sạch, Khuất Mậu Hành đột nhiên hỏi: “Yến Khâm, mấy năm nay cậu vui vẻ chứ?”

Yến Khâm nghe vậy, đôi đũa cứng đờ giữa không trung, cuối cùng không có trả lời.

Khuất Mậu Hành dường như biết mình đã hỏi điều không nên hỏi nên nhanh chóng đổi chủ đề.

Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, lúc kết thúc cũng đã gần mười một giờ.

Yến Khâm không lái xe, Khuất Mậu Hành đương nhiên đưa cậu về.

Về đến nhà, Yến Khâm mỉm cười tạm biệt hắn rồi đi bộ về nhà.

Cậu có việc làm, ăn lẩu và đoàn tụ với bạn học cũ.

Những thứ này đều đáng để vui mừng, cho nên tâm tình Yến Khâm cũng rất tốt.

Ngoài ra, trong biệt thự tối đen như mực, Cố Tranh chắc chắn vẫn chưa về, nên còn có một chuyện vui vẻ hơn nữa.

Yến Khâm vừa ậm ừ vừa mở cửa, đang định đi lên lầu thì nghe thấy giọng nói đột nhiên từ phòng khách truyền đến: “Em đi đâu vậy?”

Yến Khâm giật mình, bài hát đang ngâm nga trong miệng đột nhiên dừng lại.

Bởi vì quá tối, Yến Khâm nhất thời nhìn không rõ, chỉ mơ hồ nhìn thấy trên sô pha một bóng người.

Vì thế vừa bật đèn lên, cậu vừa hỏi: “Vậy là anh về rồi, sao anh không bật đèn lên?”

Đèn đột nhiên bật sáng, Yến Khâm khó chịu nheo mắt lại.

Một lúc sau, cạu mới từ từ mở mắt, quay đầu nhìn về phía ghế sofa.

Sau đó cậu nhìn thấy Cố Tranh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi ngồi ở chỗ đó, chăm chú nhìn cậu, trên mặt không có biểu tình gì.

Yến Khâm biết anh không thích mùi lẩu nên khôn ngoan không đi tới đó, chỉ lười biếng ngáp một cái, sau đó đi lên lầu: “Tôi buồn ngủ, tôi đi ngủ trước.”

Vừa dứt lời, cậu đã nghe thấy tiếng bước chân đột ngột từ bên cạnh truyền đến.

Cậu còn chưa kịp phản ứng, một đám mây đen bao phủ lấy hắn, sau đó một cỗ lực lượng mạnh mẽ đánh vào cổ tay cậu, ấn cậu vào tường.

Yến Khâm sửng sốt hồi lâu mới kịp phản ứng. Khi ngẩng đầu lên, cậu nhìn thấy Cố Tranh đang từ trên cao nhìn cậu, đôi mắt đen láy.

Giọng anh trầm nhưng không thể cưỡng lại được: "Em đã ở đâu?"

Yến Khâm cũng bị thái độ của anh làm cho tức giận, giơ tay vùng vẫy, tuy nhiên, hai tay Cố Tranh như sắt giữ chặt cổ tay cậu, không cho cậu cử động.

"Yến Khâm." Cố Tranh gọi cậu, trong mắt lộ ra vẻ nguy hiểm: "Trả lời tôi."

Yến Khâm cũng khó chịu, đột nhiên đến gần anh nói: “Anh không ngửi được sao?”

“Với ai?” Cố Tranh tiếp tục hỏi.

Yến Tần nghe vậy càng tức giận hỏi: “Anh cần quan tâm sao?”

Câu nói này không hiểu sao lại chạm vào da thịt Cố Tranh, tay anh lập tức siết chặt, ôm chặt Yến Khâm hơn: "Chúng ta là vợ chồng, tôi..."

Anh còn chưa nói xong đã bị Yến Khâm cắt ngang: "Rất nhanh sẽ không phải nữa."

Cố Tranh nghe được lời này không nói nên lời, cụp mắt nhìn cậu.

Sau đó anh nghe thấy Yến Khâm nói từng chữ một: “Cuối tuần này tôi sẽ thông báo cho bố mẹ hai bên, Cố Tranh, chúng ta ly hôn đi.”

Đề cử và theo dõi truyện nha mọi người :3