Chương 10

Dịch: Anh Nguyễn

Yến Khâm quay lại khi nghe tiếng gọi.

Sau đó cậu nhìn thấy một người đàn ông mặc thường phục đang đứng trước mặt mình.

Yến Khâm cảm thấy người trước mặt trông quen quen, nhưng chưa kịp nhận ra thì đã nhìn thấy người đó đưa tay tháo kính râm trên sống mũi của mình xuống. Sau đó, một đôi mắt phượng xinh đẹp hơi cong lên lộ ra.

"Hoá ra là anh." Cậu nói.

Yến Khâm cuối cùng cũng nhớ ra rằng người trước mặt cậu là Khuất Mậu Hành, người quen của cậu hồi học đại học.

Khuất Mậu Hành hơn cậu một tuổi và là đội trưởng clb hùng biện của trường đại học vào thời điểm đó. Yến Khâm lúc đó không biết mình đang nghĩ gì, có lẽ cậu muốn rèn luyện khả năng hùng biện của mình nên đã tham gia vào clb hình biện. Hắn tình cờ là người dẫn dắt cậu vào năm cậu gia nhập câu lạc bộ.

Vào thời điểm đó, câu lạc bộ đã thay đổi điều khoản. Sau khi thay đổi, Khuất Mậu Hành đã giao cho cậu chức đội trưởng trong khi hắn tập trung chuẩn bị cho việc tốt nghiệp.

Thực ra sau khi đến đây, hai người không còn liên quan gì đến nhau nữa.

Mãi đến năm học cuối thì ở nhà Khuất Mậu Hành xảy ra chuyện.

Gia đình hắn sống ở một quận nhỏ và cuộc sống của họ không giàu có. Cha mẹ hắn phải làm việc bên ngoài để hỗ trợ việc học hành của hắn và em gái.

May mắn thay, hắn và em gái đã theo kịp nhau và họ đã được nhận vào trường mình muốn số điểm cao nhất trong quận trong kỳ thi tuyển sinh đại học năm đó.

Em gái hắn được nhận vào trường của họ với kết quả tương tự vào năm sau và học cùng lớp với Yến Khâm.

Nhưng áp lực ở nhà cũng lớn hơn.

Cả hai đều là những người tự giác, sau khi vào đại học, họ vẫn chăm chỉ học tập như hồi cấp 3. Họ vẫn có thể đạt được kết quả top 3 tại trường đại học G đầy tài năng.

Vì vậy, hai anh em có thể duy trì cuộc sống ở thành phố đắt đỏ này bằng học bổng và công việc bán thời gian của mình.

Mãi đến năm học cuối của Khuất Mậu Hành, cha hắn bị ngã từ một tòa nhà khi đang làm việc trên một công trường.

Phải mất mười ba giờ hồi sức trong phòng cấp cứu mới cứu được mạng sống của ông ấy.

Sau khi rời khỏi phòng phẫu thuật, ông được đưa đến phòng ICU.

Mặc dù hắn đã tiết kiệm được một khoản tiền nhỏ thông qua học bổng và công việc bán thời gian sau khi học đại học, nhưng số tiền đó chẳng khác gì một giọt nước trong xô.

Nó nhanh chóng bị bệnh viện nuốt chửng.

Yến Khâm ban đầu không biết chuyện này, nhưng trong ký túc xá có một người bạn cùng phòng là thành viên lớp. Cậu vô tình nghe được tin lớp mình tổ chức họp nên quyết định huy động cả lớp quyên góp từ thiện cho cha hắn.

Yến Khâm lúc đó bày tỏ sự không đồng tình.

Cậu biết Khuất Mậu Hành là một người có lòng tự trọng cao.

Vào thời điểm đó, trong câu lạc bộ có một truyền thống là các tiền bối và đàn anh sẽ mời những người mới đến ăn tối.

Ai cũng biết điều kiện gia đình hắn không được tốt, số tiền từ học bổng và công việc bán thời gian không chỉ nuôi sống bản thân mà còn trợ cấp cho gia đình hắn.

Vì thế họ quyết định rằng họ nên được chia đều.

Nhưng cho dù Khuất Mậu Hành có ăn bánh hấp cả tuần thì hắn vẫn nhất quyết đòi trả tiền.

Nếu có quyên góp từ thiện, e rằng hắn sẽ càng khó nhận hơn.

Công bằng mà nói, Khuất Mậu Hành thực sự rất tốt với cậu khi cậu tham gia clb hùng biện.

Khi đó, ngoài clb hùng biện, anh còn tham gia hội sinh viên. Có lần, khoa tổ chức sự kiện và bận rộn đến 8h tối không ăn uống gì.

Khuất Mậu Hành lần đó được mời làm giám khảo, không ngờ nhìn thấy cảnh này, hắn lặng lẽ ra ngoài mua bữa tối cho Yến Khâm, đồng thời cũng giúp Yến Khâm rất nhiều.

Một lần khác, họ chơi một trò chơi với một người ở Trường Thống kê, nhưng bên kia không hài lòng với trận thua và cảm thấy có gì đó không đúng với điểm của trọng tài.

Không bên nào bị thuyết phục, cuộc cãi vã ban đầu chuyển sang xô đẩy và một cuộc chiến sắp bắt đầu.

Đối thủ và người phòng thủ đối diện dường như đều cho rằng Yến Khâm gầy gò, dễ bắt nạt nên kẻ đầu tiên lên kế hoạch tấn công cậu.

Khuất Mậu Hành thấy vậy liền đưa tay kéo Yến Khâm về phía sau, sau đó bắt đầu đánh nhau với mấy người kia.

Cuối cùng, cả hai bên đều mất tiền và bị phạt.

Nghĩ tới đây, Yến Khâm cảm thấy mình không thể chỉ ngồi nhìn được.

Vì thế cậu nằm trên giường suy nghĩ cả đêm, cuối cùng gọi điện cho Yến Trúc.

Chẳng bao lâu, Khuất Mậu Hành nhận được lời đề nghị từ Tập đoàn Yến thị và sau khi biết hoàn cảnh gia đình họ, công ty đã ứng trước cho hắn một mức lương lớn một cách rất nhân đạo.

Yến Khâm chưa bao giờ tiết lộ gia thế của mình ở trường. Cậu sống trong ký túc xá và ăn uống ở căng tin với những người ở ký túc xá hàng ngày.

Vì vậy, tuy cảm thấy công việc này đến bất ngờ nhưng Khuất Mậu Hành lại không hề nghĩ tới là do cậu.

Sau đó cha hắn đã được xuất viện.

Hắn không tiếp tục học cao học và trực tiếp đến làm việc tại tập đoàn Yến thị.

Yến Khâm biết rằng cha hắn từ khi xuất viện đến nay chưa bao giờ để ý tới chuyện này.

Sau này thỉnh thoảng cậu nghe Yến Trúc nhắc đến hắn vài lần. Hắn rất có năng lực và thăng tiến nhanh chóng.

Dù sao hắn cũng làm việc cho Yến gia, cho nên mối quan hệ của cậu với Yến gia không thể giấu được. Yến Khâm đương nhiên cũng không muốn giấu diếm.

Cậu đã gửi cho hắn thiệp mời khi cậu kết hôn nhưng hắn không đến.

Họ không liên lạc với nhau kể từ đó và cậu cũng không ngờ hôm nay lại gặp nhau ở đây.

"Tiền bối." Yến Khâm mỉm cười đứng lên, có chút kinh ngạc nói: "Đã lâu không gặp."

Khúc Mậu Hành cũng cười đáp: “Ừ, đã lâu không gặp.”

"Cậu đi một mình sao?" Khúc Mậu Hành hỏi tiếp.

Yến Khâm muốn trả lời, nhưng nhất thời không biết nên tóm tắt mối quan hệ của mình với Cố Tranh như thế nào, chỉ lắc đầu.

"Còn anh thì sao?" Yến Khâm hỏi.

Khuất Mậu Hành trả lời: "Tôi hẹn với khách hàng ở đây."

"À, tôi nghe chị tôi nói rằng bây giờ anh đã là phó chủ tịch và anh thực sự đã có mọi thứ trong tay rồi."

Khuất Mậu Hành mỉm cười nói: "Là cô Yến đề cử tôi."

Nói xong, hắn nhìn cậu, trong lời nói có chút lo lắng: "Nghe nói cậu gặp tai nạn cách đây không lâu, cậu không sao chứ?"

Yến Khâm đáp: “Không sao đâu, chỉ bị thương một chút thôi, không…”

Cậu còn chưa nói xong, bên cạnh đột nhiên vang lên một thanh âm: "Khâm Khâm, đây là ai?"

Yến Khâm gần như nghẹt thở vì "Khâm Khâm" vang lên một cách bất ngờ.

Cậu quay lại và nhìn thấy Cố Tranh đang đi tới, mỉm cười nhìn cậu.

Yến Khâm không quen, nhưng cậu không thể nói được gì trước mặt Khuất Mậu Hành, vì vậy cậu phải tạm chấp nhận sự thân mật đột ngột, quay sang Cố Tranh và giới thiệu: "Khuất Mậu Hành, tiền bối trong clb hùng biện ở trường đại học của tôi. "

"Cố Tranh, tôi..."

Khi lời giới thiệu đến đây, cậu chợt không biết phải nói gì và bị mắc kẹt.

Không ngờ Cố Tranh lại bình tĩnh đến lạ thường, khi đưa tay về phía Khuất Mậu Hành, anh lại tiếp tục nói: “Chồng em ấy, Cố Tranh.”

Khuất Mậu Hành cười nhàn nhạt, nhưng vẫn hợp tác bắt tay với ạn, lễ phép nói: "Cố tiên sinh nổi tiếng như vậy, đương nhiên là tôi đã nghe nói qua, nhưng chưa có cơ hội làm quen."

Tay của hai người vừa chạm vào đã tách ra, trông rất dẻo, nhưng Cố Tranh vẫn giả vờ nhiệt tình nói: “Bây giờ chúng ta đã quen nhau rồi, nếu cậu không ghét thì chúng ta cùng ngồi xuống ăn cùng luôn."

"Không, tôi có hẹn với khách hàng nên không làm phiền hai người nữa."

"Được, vậy tôi cũng không giữ cậu lại."

Khuất Mậu Hành gật đầu với anh, quay đầu nhìn Yến Khâm: “Vậy tôi đi trước.”

"Ừm." Yến Khâm đáp.

Yến Khâm ngồi xuống sau khi nhìn bóng dáng Khuất Mậu Hành biến mất ở đầu cầu thang.

Cậu vẫn nhớ Khuất Mậu Hành thời đại học. Hắn cao và có nước da ngăm đen. Hắn chỉ mặc vài bộ quần áo mỗi năm nhưng vẫn không thể che giấu được vẻ đẹp trai của mình.

Đó là một vẻ đẹp không thường thấy ở thành phố.

Mặc dù hắn không thích nói nhiều và chỉ di chuyển giữa lớp học và thư viện với sách hàng ngày nhưng hắn thực sự là một người tốt.

Khi còn học đại học, Yến Khâm cảm thấy rằng mình sẽ đạt được những điều vĩ đại trong tương lai và bây giờ có vẻ như cậu đã đúng.

Vì vậy, bảy năm thực sự là thời gian đủ để thay đổi một con người.

Mọi người đều đang tiến về phía trước, nhưng chỉ có cậu là người ngoan cố bảo vệ mảnh đất vốn đã hoang tàn, không muốn tiến lên một bước.

Yến Khâm đang suy nghĩ thì đột nhiên cảm thấy có một ánh mắt nhìn chằm chằm vào mặt mình.

Yến Khâm ngẩng đầu lên, sau đó nhìn thấy Cố Tranh đang nhìn mình, vẻ mặt nửa cười nửa không cười.

Yến Khâm không biết tại sao nhìn anh một cái, cũng không hỏi thêm câu nào.

Tình cờ đồ ăn đã được dọn ra nên cậu từ từ đặt bát canh trước mặt rồi từ từ uống cạn.

Tuy nhiên, Cố Tranh đối diện cậu đã rất lâu không động đũa.

Yến Khâm có chút khó hiểu ngẩng đầu nhìn anh, hỏi: "Anh không đi ăn à?"

Cố Tranh đáp: “Đột nhiên tôi không thấy đói nữa.”

Yến Khâm nhàn nhạt đáp: “Ồ.”

Sau đó cậu tiếp tục cúi đầu uống canh của chính mình.

Cố Tranh cả bữa thật sự không ăn một miếng nào, chỉ có Yến Khâm im lặng ăn một chút, lúc ăn xong đã là một giờ sau.

Ăn xong, hai người cùng nhau đi ra ngoài.

Yến Khâm vừa tìm kiếm khắp công ty cũng không tìm được gì nên cũng không có ý định đến đó lần nữa.

Vì vậy cậu ngăn Cố Tranh lại, nói: "Tôi không về công ty, tôi sẽ bắt taxi về."

Không ngờ Cố Tranh lại đáp: “Tôi đưa em về.”

"Không cần." Yến Khâm vội vàng nói.

Bất quá Cố Tranh không cho hắn cơ hội cự tuyệt, trực tiếp lên xe.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Yến Khâm không còn cách nào khác là phải làm theo.

Cố Tranh lái xe rất nhanh nên về đến nhà rất nhanh.

Đến cửa, Yến Khâm xuống xe, đang định bước vào thì cửa sổ xe phía sau đột nhiên hạ xuống.

Sau đó cậu nghe thấy Cố Tranh đột nhiên gọi cậu.

Yến Khâm quay lại sau khi nghe điều này.

Tuy nhiên, Cố Tranh chỉ nhìn cậu hồi lâu mà không nói gì.

"Có chuyện gì sao?" Yến Khâm hỏi.

Tuy nhiên, anh chỉ nhẹ nhàng đáp lại: “Không có gì”.

Yến Khâm: "..."

Yến Khâm không biết nguyên nhân khiến mình đột nhiên co giật, cũng không thèm đi vào chi tiết, vẫy tay với anh một cách chiếu lệ, xoay người đi vào.

Sau khi về nhà, Yến Khâm một mình ngồi trên ghế sô pha.

Nếu là trước đây, cậu bây giờ sau khi tỉnh lại liền đi mua đồ, nghiên cứu công thức nấu ăn, chuẩn bị bữa tối cho hắn và Cố Tranh.

Nhưng hôm nay cậu không hề cảm thấy buồn ngủ chút nào.

Chỉ dựa vào ghế sofa, nhớ lại từng khoảnh khắc của những năm này.

Dường như từ ngày Cố Tranh xuất hiện, anh đã chiếm lĩnh mọi thứ trong cậu.

Cậu tiếp cận anh một cách dứt khoát như thiêu thân lao vào lửa, cho dù có bị tan nát thành từng mảnh, cậu cũng sẽ không ngần ngại làm như vậy, cuối cùng biến cuộc đời cậu trở thành một mớ hỗn độn.

Cậu từng nghĩ dù là băng cứng cũng sẽ có ngày ấm áp, nhưng cậu đã nhầm.

Không có nghĩa là không.

Mọi người đều đang tiến về phía trước và cậu nên tiếp tục tiến về phía trước.

Nghĩ nghĩ, Yến Khâm lấy điện thoại di động ra gọi cho Yến Trúc.

Cuộc gọi rất nhanh đã được kết nối, bên kia truyền đến giọng nói của Yến Trúc: "Alo, sao vậy?"

“Chị.” Yến Khâm trong lòng có chút áy náy gọi cô.

"Ừm?"

Yến Khâm đấu tranh hồi lâu mới nói: “Em muốn đi làm.”

---

Yến Khâm nhìn công ty nhà mình, lặng lẽ lấy khẩu tranh từ trong túi ra và đeo vào trước khi bước vào trong.

Cậu kết hôn với Cổ Trạch trước khi tốt nghiệp, sau đó cậu toàn tâm toàn ý ở nhà và bắt đầu quản lý cuộc hôn nhân của mình.

Cha Yến ghét sắt không thể trở thành thép nên ông đơn giản giao lại công ty cho Yến Trúc.

Tuy cậu không đến công ty nhiều nhưng có thể đoán được mọi người trong công ty nghĩ gì về cậu.

Thực ra bây giờ nghĩ lại, chắc sẽ ổn thôi, chỉ là cậu không có cái tôi, cậu lừa dối, cậu rẻ tiền và cậu mù quáng vì yêu.

Khi tin tức ly hôn của họ lộ ra, nó thực sự sẽ khiến mọi người bật cười.

Con trai thứ hai của Yến gia buộc người khác phải cưới mình.

Kết quả là băng không tan được trong bảy năm và cuộc hôn nhân cuối cùng kết thúc trong tan vỡ.

Nếu nhân vật chính không phải cậu, có lẽ cậu sẽ cho rằng đây là một trò đùa.

Yến Trúc có lẽ sợ cậu hối hận nên lập tức bảo cậu đến công ty, chiều nay để cậu nhận chức.

Yến Khâm chưa kịp hỏi cô muốn làm gì thì cuộc gọi đã cúp máy.

Vì vậy, Yến Khâm chỉ có thể lập tức lên đường đến công ty.

Vì cậu đeo khẩu trang nên dọc đường không ai nhận ra cậu.

Nhưng Yến Khâm không dám mất cảnh giác, cho đến khi bước vào văn phòng của Yến Trúc cũng không dám tháo mặt nạ ra.

Hai người từ nhỏ đã quen nhau như vậy, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết được nội tâm của nhau.

Vì vậy vừa đi vào đã nghe thấy Yến Trúc lạnh lùng nói: "Tháo khẩu trang được rồi đấy."

Yến Khâm không còn cách nào khác ngoài tháo mặt nạ ra và ngồi xuống đối diện cô.

Vừa ngồi xuống, liền nghe thấy Yến Trúc đùa giỡn nói: "Cậu em của tôi cuối cùng cũng nghĩ thông rồi."

Yến Khâm gật đầu: "Chị sắp xếp cho em công việc gì vậy?"

Tuy nhiên, Yến Trúc lại bình tĩnh nói: "Không cần gấp."

"Hử?"

"Chị phải hỏi rõ ràng, là Cố Tranh không thể nuôi nổi em nữa sao? Hay là em một lần nữa muốn làm lại?

"Chị à."

"Xin hãy gọi chị là tổng giám đốc, cảm ơn."

Yến Khâm: "..."

“Được rồi.” Yến Khâm thở dài, hơi siết chặt hai tay ôm chân, “Em muốn làm lại."

"Tốt lắm, em đi đi..."

Yến Trúc còn chưa nói xong, Yến Khâm đã nói tiếp: “Chị, giúp em ly hôn với anh ấy đi.”

Đề cử và theo dõi truyện nha mọi người:3