Chương 9: Một trăm triệu? Cố Yên, cô đúng là xem trọng bản thân mình
Khi nói ra câu đó, Cố Yên thấy sự kinh ngạc thoáng qua trong mắt Giang Thời Nghệ, ngược lại, cô lại bình tĩnh.
Giang Thời Nghệ không phải không có một trăm triệu, nhưng anh không phải là người dễ bị người khác nắm thóp, anh chắc chắn sẽ không đưa cho cô số tiền này.
Cô nói: “Một trăm triệu, tôi sẽ ký tên vào thỏa thuận ly hôn, hợp tác với anh để ly hôn, nếu không thì miễn bàn.”
Giang Thời Nghệ sững sờ vài giây, cuối cùng tức giận đến bật cười, “Một trăm triệu? Cố Yên, cô đúng là xem trọng bản thân mình.”
Không biết có phải vì đã nghe quá nhiều lời khó nghe hay không, mà lúc này trái tim dường như đã chai sạn của Cố Yên cũng không cảm thấy đau đớn gì mấy, cô bình thản nói: “Tôi không ép anh, anh có thể chọn không ly hôn.”
“Không ly hôn, tiếp tục dọn dẹp mớ hỗn độn của cái gọi là anh vợ sao?” Giang Thời Nghệ nghiến răng, người nhà họ Cố, bao gồm cả Cố Yên, tính toán cũng giỏi lắm.
“Chuyện của anh tôi, nếu anh không muốn lo thì không cần lo, tôi tự tìm cách.” Thực ra, cô cũng không nghĩ đến việc nhờ anh giúp, nếu không phải Trần Tú Mai nói với bà nội Giang, mọi chuyện sẽ không thành ra thế này.
Giang Thời Nghệ chỉ cảm thấy cô giả tạo, mọi chuyện làm loạn đến trước mặt bà nội, để bà an tâm, anh cũng buộc phải ra tay.
Hai người im lặng đối đầu nhau vài giây, anh bỗng cười lạnh: “Được, tôi cũng muốn xem, cô có thể chống đỡ được đến lúc nào.”
“Tôi sẽ làm những gì trong bổn phận của mình.” Anh quay người, cầm chiếc bánh mousse lên, đưa đến trước mặt cô, “Cô cũng đừng quên làm một người cháu dâu tốt, đồ bà nội đưa, cô phải ăn, yêu cầu của bà, cô phải đáp ứng.”
Cố Yên thực ra rất khó chịu trong người, nhưng lúc này hai người đang so kè, cô không muốn nhận thua, nhận lấy chiếc bánh và bắt đầu cố gắng ăn trong khi cố nhịn cảm giác buồn nôn.
Ánh mắt lạnh lẽo của Giang Thời Nghệ dán chặt vào cô, cô cũng không dừng lại, đến cuối cùng, cô cứ thế máy móc nhét bánh vào miệng, vị ngọt ngấy của kem khiến cô từng hồi buồn nôn.
Nuốt miếng cuối cùng, cô nhanh chóng đứng dậy đặt dĩa xuống bàn, rồi chạy ngay vào nhà vệ sinh.
Tiếng nôn khổ sở truyền ra từ nhà vệ sinh, Giang Thời Nghệ dựa vào bàn, từ từ cúi xuống.
Anh nghĩ rằng mình sẽ thấy thỏa mãn, nhưng thật ra không, ngược lại, trong lòng càng thêm khó chịu.
Tối hôm đó, vì Cố Yên khó chịu quá, bà Giang giữ hai người ở lại nhà cũ qua đêm.
Bà cụ sống ở đây, thường cảm thấy cô đơn, Cố Yên cũng không từ chối.
Tuy nhiên, vấn đề là, ở nhà cũ, hiện tại cô và Giang Thời Nghệ ở cùng một phòng. Trước đây khi qua đêm, Giang Thời Nghệ đều ngủ trên ghế sofa, nhưng lần này…
Đã mười giờ tối, cô đứng bên cửa sổ phòng ngủ, vén một góc rèm nhìn ra ngoài, Giang Thời Nghệ đang hút thuốc bên cạnh khu vườn dưới lầu, rõ ràng anh không muốn lên phòng.
Bây giờ chắc chắn anh cực kỳ ghét cô.
Ánh đèn trong vườn mờ ảo, cô thấy anh lấy điện thoại ra, dường như là đang nghe điện thoại, có lẽ là từ Hứa Diên. Cô bỗng nhiên muốn cười, có cô ở đây, hai người đó chỉ có thể lén lút.
Nhưng cô càng cười, tầm nhìn lại càng trở nên mờ nhạt, trong lòng chỉ cảm thấy xót xa, cô vội kéo rèm lại, quay người đi lên giường.
Giang Thời Nghệ quả thật đang nghe điện thoại, nhưng không phải từ Hứa Diên, mà là từ Hà Lượng.
Hà Lượng đã điều tra được, người bỏ thuốc anh là một cô gái làm việc ở câu lạc bộ.
“Chắc chắn chứ?” Giang Thời Nghệ hỏi.
“Ừ, đã liên hệ với câu lạc bộ,” Hà Lượng trả lời, “Nhưng cô gái này sáng hôm qua nói là nghỉ việc rồi. Tôi tìm đến nhà trọ của cô ta, phát hiện người đã dọn đi, có vẻ như đang chạy trốn. Có khả năng là một kẻ lừa đảo chuyên nghiệp.”
Giang Thời Nghệ nhíu mày, “Tiếp tục tìm, tôi muốn gặp người.”
Hà Lượng đáp ứng.
Cúp máy, Giang Thời Nghệ lại châm một điếu thuốc, vẫn chưa lên lầu, anh đi đến bãi đỗ xe, ngồi vào xe, suy nghĩ có nên qua đêm trong xe không thì chợt nhìn thấy túi giấy đặt ở ghế phụ.
Bên trong là tuýp thuốc mỡ mà chiều nay anh đã mua cho Cố Yên, tối nay căn bản không kịp đưa cho cô, hai người đã cãi nhau đến mức này.
Anh ngồi đó hồi lâu, trong đầu cứ hiện lên khuôn mặt tái nhợt của Cố Yên lúc cô bước ra khỏi nhà vệ sinh sau khi nôn, anh cầm túi giấy, xuống xe, lên lầu.
Cũng không phải là anh quan tâm cô, dù sao thì vết thương đó là do anh gây ra, anh nghĩ, giống như cái tai phải của cô, anh không lo cũng không ổn.
Lên lầu vào căn phòng tối om, anh bước nhẹ nhàng, đặt thuốc mỡ lên tủ đầu giường, quay đầu nhìn, thấy bóng người trên giường nằm im lặng.
Anh đi đến bên ghế sofa trong phòng, cuối cùng nằm xuống và ngủ.
Trong bóng tối, Cố Yên mở mắt ra, rất lâu sau lại nhắm lại.
Đêm đó, cô ngủ không yên, rạng sáng đã nghe thấy Giang Thời Nghệ thức dậy ra ngoài.
Cô từ từ xuống giường, kéo rèm cửa sổ, liền thấy chiếc xe của anh rời khỏi sân, vị cậu chủ này quả thực đã bị cô chọc giận, nếu không dù chỉ là làm trò cho bà nội, anh cũng sẽ chờ để cùng cô đi.
Cô không định ngủ tiếp, quay người muốn vào phòng tắm rửa mặt thì bước chân chợt dừng lại khi đi ngang qua tủ đầu giường.
Cô nhìn thấy thứ mà đêm qua Giang Thời Nghệ để lại ở đó, cầm lên xem kỹ.
Là một hộp thuốc mỡ dùng cho vết thương ngoài da.
“Đây là có ý gì chứ…” Cô cầm hộp thuốc, cười khổ.
Cố Yên vốn cũng muốn rời đi trước khi bà nội thức dậy, nhưng bà nội Giang cũng dậy sớm, cô xuống lầu liền chạm mặt bà.
Người giúp việc đang giải thích với bà nội Giang: “Cậu chủ vừa nói với tôi là phải đi xử lý chuyện nhà của phu nhân, nên đi trước rồi, bảo tôi nói lại với bà một tiếng.”
Bà Giang nghe xong, gật đầu.
Cố Yên nghĩ, Giang Thời Nghệ quả thực rất biết nghĩ cho bà nội, lý do anh đưa ra khiến bà cũng không thể bắt bẻ.
Người đàn ông này không phải là không biết quan tâm, chỉ là tùy vào đối tượng là ai.
Đã không thể tránh, Cố Yên quyết định ở lại ăn sáng cùng bà, sau đó còn cùng bà ngồi phơi nắng trong vườn.
Bà cụ đã lớn tuổi, thích hồi tưởng lại quá khứ, và kể với Cố Yên về khoảng thời gian cha mẹ của Giang Thời Nghệ ly hôn.
Lúc đó, Giang Thời Nghệ đang học cấp hai, cậu bé ở tuổi vị thành niên vốn đã nổi loạn, gặp chuyện như vậy, cậu dốc hết sức để trút nỗi bất mãn, tan học cũng không chịu về nhà.
Khi đó, Cố Yên sống ở nhà cũ với Trần Tú Mai, mỗi ngày có một nhiệm vụ là theo dõi cậu chủ này, đôi khi cậu phát hiện ra sẽ mắng cô, nhưng cô cũng không bỏ đi.
Thực ra, thiếu niên Giang Thời Nghệ giống như một con hổ giấy mong manh, cậu bảo cô đi, trông có vẻ hung dữ, nhưng cô biết trong lòng cậu rất đau khổ.
Cô không muốn để cậu ở một mình trong lúc đau khổ.
Cô không nhớ, liệu có phải từ lúc đó mình đã thích Giang Thời Nghệ không, nhưng bây giờ, trong lòng cô bắt đầu dao động. Cô đã lãng phí từng ấy thời gian vì anh, thật sự đáng giá sao?