Chương 3: Là Cô Ấy

Cửa thang máy đóng lại, lời của Lục Duyệt Bình cũng bay vào.

Mắt Thẩm Dự đỏ hoe, cô ngẩng đầu lên, cố gắng không để nước mắt rơi ra.

Từ bỏ một người, thực ra không khó đến mức đó.

Tuyết trên mặt đường đã được quét sạch, Thẩm Dự kéo vali lang thang không mục đích.

Sau khi đưa ra quyết định ly hôn, đầu óc của Thẩm Dự rõ ràng hơn rất nhiều. Trong mấy năm này cô sống trong thế giới chỉ có một mình Lục Duyệt Bình. Bây giờ rời đi mới hiểu được việc mình từ bỏ mọi thứ lúc đầu là buồn cười đến mức nào.

Khi Lục Duyệt Bình trở thành đại gia công nghệ cao không thể với tới được thì cô lại trở thành người phụ nữ oán hận bị giam hãm trong khuê phòng cô đơn!

Trong đầu cô đang suy nghĩ một cách lý trí về chuyện ly hôn thì từ dưới thảm cỏ truyền đến tiếng kêu yếu ớt.

Thẩm Dự dừng bước, cúi xuống về phía thảm cỏ và phát hiện ra là một con mèo con. Cây bụi đầy tuyết, con mèo con gầy gò nhỏ bé run rẩy vì lạnh. Con mèo con mắt tròn, nhìn Thẩm Dự cũng không sợ hãi, ngồi yên tại chỗ liếʍ đôi môi rồi meo một tiếng. Lập tức trái tim Thẩm Dự như tan chảy.

Cô bế con mèo con ra, cũng không quản gì nữa ngồi xuống đất, kiểm tra tình hình của mèo con. May mà nó không bị thương, chỉ là gầy gò tai cụp xuống nhìn rất đáng thương.

Bên cạnh có cửa hàng tiện lợi, Thẩm Dự mua một gói cá khô nhỏ và sữa chua, kiên nhẫn cho mèo con ăn. Con mèo con do dự duỗi chân ra phía trước, cuối cùng ăn rất nhanh.

Thẩm Dự lộ ra vẻ dịu dàng, bế mèo con. "Em cũng không có nhà à."

Trời dần tối, đèn đường bên đường phát ra ánh sáng vàng. Sau thảm cỏ, bóng của Hà Lệ Thâm bị kéo dài, dừng bước ánh mắt hơi dao động, là cô ấy!

Thẩm Dự mặc áo khoác màu xám và quần ống rộng màu trắng, tết tóc thành búi, đang vuốt ve mèo con, động tác dịu dàng yên tĩnh, cả người toát ra cảm giác lạnh lẽo cô đơn, vô tình khiến người ta cảm thấy bi thương.

Hà Lệ Thâm cau mày, đang do dự liệu có nên bước lên hay không thì thấy người phụ nữ đang bế mèo con đột nhiên ngã đầu về phía thảm cỏ, hóa ra cô đã ngất xỉu. Con mèo con thoát ra khỏi vòng tay cô, meo meo gọi, đáng thương đứng bên cạnh Thẩm Dự.

Ở bên này, trong phòng VIP của Bích Vân Thiên. Bên cạnh Lục Duyệt Bình có mấy cô gái trẻ đang cố gắng đẩy ngực lên người Lục Duyệt Bình.

"Anh, không phải em nói đâu, lần này chị dâu hơi quá đáng rồi đấy. Anh còn chưa làm gì cả mà cô ấy đã dùng chuyện ly hôn uy hϊếp anh. Hơn nữa, đàn ông nào mà ở ngoài lại không có phụ nữ chứ."

"Lão Trần câm miệng đi. Duyệt Bình đâu phải người như thế. Tình cảm của anh ấy và Thẩm Dự trong mấy năm nay mọi người đều nhìn thấy mà. "

Từ Thừa Trạch lại nhìn vào mặt Lục Duyệt Bình đang âm trầm, suy nghĩ rồi nói: "Lần này chỉ là hiểu lầm thôi. Anh chỉ cần giải thích cho cô ấy thật tốt. Cô ấy yêu anh như vậy sẽ tha thứ cho anh thôi mà."

Mấy năm nay công ty phát triển lớn mạnh, lão Trần theo đó cũng kiếm được không ít tiền, tâm tư cũng thay đổi. lão Trần không vui, nói: "Anh Lục lấy cô ấy đã đủ tốt với cô ấy rồi. Mấy năm nay anh ấy cũng không chơi bời với người phụ nữ nào. Vả lại bây giờ Phùng Thi Dư đã trở về, đương nhiên là khác rồi."

Từ Thừa Trạch cau mày, vừa định nói thì nghe Lục Duyệt Bình gầm lên: "Ra ngoài!" Những người bên cạnh sửng sốt, mấy cô gái bên cạnh mới biết là đang nói đến họ, cũng không dám có ý định bám lấy người giàu nữa, tất cả đều lui ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại mấy anh em. Từ Thừa Trạch vẫn muốn khuyên: "Duyệt Bình, Thẩm Dự đối xử với anh như thế nào, anh rõ nhất. Lần này là anh sai rồi. Anh nên xin lỗi cô ấy."

"Không phải chứ, anh đứng về phía ai vậy. Lúc đầu rõ ràng Phùng Thi Dư và anh Lục mới là một đôi!"

Lục Duyệt Bình day day thái dương, cảm thấy đau đầu vì bị ồn ào. Anh ta liếc nhìn Từ Thừa Trạch, ánh mắt u ám khó hiểu: "Anh vẫn luôn nghĩ cho cô ấy như vậy."

Từ Thừa Trạch cười gượng gạo.

Đột nhiên, điện thoại của Lục Duyệt Bình reo lên. "Alo, anh là anh Lục phải không? Tôi là cảnh sát. Vợ anh đang ở bệnh viện. Anh tới đây một chuyến nhé."

.....

"Cô ấy bị sốt cao, lại không ăn gì nên bị tụt đường huyết mới ngất đi. May mà đưa đến kịp thời, nếu không thì phiền phức to rồi."

Thẩm Dự vẫn chưa tỉnh lại thì đã nghe thấy có người nói chuyện.

"Cảm ơn bác sĩ."

Sau đó là tiếng bước chân nối tiếp nhau, trong phòng bệnh lại yên tĩnh trở lại.

Lục Duyệt Bình ở đây, Thẩm Dự thậm chí còn không muốn mở mắt ra làm gì.

Lục Duyệt Bình ngồi bên giường bệnh, nắm lấy tay Thẩm Dự đang truyền dịch, lại vươn tay vuốt ve mặt cô.

Không thể phủ nhận, Thẩm Dự rất xinh đẹp. Khi còn đại học có rất nhiều người theo đuổi cô nhưng cô đã từ chối tất cả mọi người, công khai tỏ tình với anh ta, hoàn toàn thỏa mãn tất cả sự hư vinh của anh ta lúc đầu.

Vì vậy sau đó yêu nhau rồi kết hôn, anh ta nghĩ hai người sẽ sống hòa thuận đến già. Nghĩ đến quá khứ, trong mắt Lục Duyệt Bình lóe lên cảm xúc phức tạp. Ngón tay ấm áp lướt trên mặt cô.

Thẩm Dự không thể chịu đựng được nữa, cô mở mắt ra đột ngột rồi quay đầu sang chỗ khác, trong mắt thoáng hiện sự ghét bỏ.

Tay Lục Duyệt Bình cứng đờ. Mặt Thẩm Dự tái nhợt đến mức đáng sợ, Lục Duyệt Bình cũng nén xuống sự khó chịu, hạ giọng hỏi: "Em còn chỗ nào không thoải mái không?"

Thấy Thẩm Dự hoàn toàn không thèm để ý đến mình, anh ta lại nói: "Em rời khỏi anh rồi lại thành ra thế này à. Nghe lời anh, đừng làm loạn nữa được không."

Thẩm Dự nhắm mắt lại, nói yếu ớt: "Tôi muốn nghỉ ngơi. Anh đi đi."

Lục Duyệt Bình nắm chặt ga giường, cau mày nói: "Phùng Thi Dư không phải như em nghĩ. Cô ấy thật lòng muốn tổ chức sinh nhật cho em. Và tối qua chỉ là hiểu lầm thôi. Cô ấy uống nhiều quá em đừng nghĩ nhiều nữa được không."

Thẩm Dự nở ra nụ cười chua chát: "Cô ấy uống nhiều rồi anh hôn cô ấy. Hóa ra anh còn biết lợi dụng người khác lúc họ không tỉnh táo đấy."

Lục Duyệt Bình bị nghẹn họng không nói nên lời, muốn nổi giận nhưng lại nhìn thấy bộ dạng yếu đuối đáng thương của Thẩm Dự nên lại nén xuống. Anh ta thừa nhận khi Phùng Thi Dư hôn mình thì anh ta có chút do dự nhưng sau đó anh ta cũng tỉnh táo lại rồi về nhà. Còn Phùng Thi Dư thì nói muốn làm lành với Thẩm Dự nên Lục Duyệt Bình mới đưa cô ta về nhà.

Không khí lại một lần nữa đóng băng.

Lục Duyệt Bình mở đồ ăn giao hàng ra đặt lên bàn nhỏ cạnh giường bệnh.

Có lẽ là thái độ của Thẩm Dự quá kiên quyết nên anh không thể không hạ thấp giọng, dịu dàng nói: "Bác sĩ nói lúc này cơ thể em rất yếu. Ăn chút đồ trước đi."

Thẩm Dự hơi ngẩng mắt lên. Trên bàn nhỏ đặt ba món ăn, chỉ liếc mắt một cái cô đã quay đầu sang chỗ khác, vừa dầu mỡ lại không có chút khẩu vị nào.

Lúc này, cửa phòng bệnh được mở ra. Y tá lớn tuổi bước vào, thấy tình hình bên trong hình như không ổn, lại nhìn vào món ăn trên bàn nhỏ và bộ dạng tái nhợt đáng thương của Thẩm Dự, lập tức không vui rồi dạy bảo người nhà bệnh nhân.

"Anh là chồng phải để tâm một chút chứ. Bệnh nhân đang yếu thế này thì phải làm đồ ăn thanh đạm chứ. Khó trách tỷ lệ kết hôn bây giờ lại thấp như vậy. Chồng tốt hay không, các cô gái hiện nay đều thấy rất rõ..."

Lục Duyệt Bình lần đầu tiên bị người khác chỉ trích như vậy, mặt tối sầm lại rất không vui. Y tá thay thuốc xong đi ra ngoài, miệng vẫn tiếp tục lẩm bẩm.

Cốc cốc cốc.

"Xin chào, đây là đồ ăn của cô Thẩm."

Nhân viên phục vụ mặc đồng phục màu trắng xách hộp đen đi vào, nở ra nụ cười tiêu chuẩn rồi lấy ra đồ ăn trong hộp. Một bát cháo, một đĩa rau nhỏ, một hộp đồ ngọt.

"Cô Thẩm, mời dùng từ từ. Tôi xin phép đi trước."

Thẩm Dự thấy kỳ lạ, cô không gọi đồ ăn giao hàng mà.

Lục Duyệt Bình càng thấy kỳ lạ hơn. Thấy logo trên hộp đồ ăn thì Thẩm Dự nhận ra, đó là nhà hàng cao cấp đặt riêng nổi tiếng ở Cảnh Hải.

Trước đây khi Thẩm Dự giúp Lục Duyệt Bình làm việc, sau khi biết khẩu vị của một bà phu nhân giàu có thì đã mua đồ ăn của nhà hàng này một lần. Giá cả đắt đỏ, cho dù sau này công ty đã có tài sản hàng tỷ nhưng cô cũng chưa bao giờ ăn lại. Chỉ riêng bát cháo đó thôi đã có giá hơn hai trăm nghìn một bát.

Thấy vậy, Lục Duyệt Bình giọng lạnh lùng hỏi: "Ai gửi cho em vậy?