"Ký vào thỏa thuận ly hôn này."
Alpha không có biểu cảm dư thừa nào trên khuôn mặt, thái độ hắn cứng rắn, thậm chí không muốn cho người chồng Omega trước mặt một chút thời gian nào để thương lượng.
Cuộc hôn nhân của họ rất ngắn ngủi, từ kết hôn đến ly hôn chưa đầy hai tuần, số lần họ gặp nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay, cuộc hôn nhân này hoàn toàn không có cơ sở tình cảm nào.
Omega cúi đầu, lông mày hơi nhíu lại, gương mặt trắng nõn tinh tế có chút khó khăn, cậu ngước đôi mắt xanh biếc lên, ngây ngốc nhìn người trước mặt là Cố Lẫm.
Cậu tái nhợt đi trông thấy, đôi môi nhợt nhạt như phủ một lớp ánh sáng lạnh, ngón tay cầm bút cũng trắng bệch, trông rất đáng thương, cậu từ từ đặt bút xuống, ngẩng đầu nhìn hắn, dùng ngôn ngữ ký hiệu hỏi, tại sao?
Đôi mắt đen vàng của người đàn ông mang áp lực lớn, hắn nhìn chằm chằm Omega, lạnh lùng nói: "Không thích, lý do này đủ chưa?"
Cố Lẫm bị ông nội ép kết hôn với Tô Du. Ông cụ từ nhỏ đã thích kiểm soát ép buộc hắn, trước khi chết còn sắp xếp một cuộc hôn nhân cho hắn, nếu hắn không kết hôn với Tô Du, hắn sẽ mất quyền thừa kế.
Thật ra hắn không có tình cảm gì với ông cụ, người vừa đi là hắn bắt đầu lên kế hoạch ly hôn với Tô Du.
Ly hôn với Tô Du một mặt là vì không hài lòng với sự sắp xếp của ông cụ, mặt khác là vì hắn không có hứng thú với loại Omega yếu đuối không thể tự lo và chỉ biết phụ thuộc vào Alpha.
"Yên tâm, thỏa thuận này đối với em là có lợi chứ không hại gì."
Dù sao vẫn có mấy người chú bác đang nhắm vào hắn, vì vậy chuyện ly hôn tạm thời chưa thể công khai, giấy chứng nhận ly hôn cũng phải đợi một thời gian nữa mới làm, bề ngoài Tô Du vẫn là chồng hắn, cũng phải sống chung với hắn, hắn chỉ muốn Tô Du hiểu rõ rằng sau này họ phải ly hôn.
Tô Du yên lặng cúi đầu, lông mi dài cong khẽ run, dường như cậu có chút phản kháng, động tác ký tên vẫn còn đôi chút do dự, lưỡng lự.
Alpha đã nhíu mày, hạ chân đang bắt chéo, dường như không còn kiên nhẫn nữa, khi hắn định lên tiếng, Tô Du nhanh chóng ký tên mình lên thỏa thuận ly hôn.
【Ký một cái thỏa thuận ly hôn mà lề mề quá, suýt nữa không kiềm chế nổi mà ném bút đi, may mà tôi đủ kiên định giữ chắc bút.】
Bỗng nhiên một giọng nói vang lên, tốc độ nhanh nhưng rõ ràng, giọng nói trong trẻo mát lành.
Cố Lẫm nhìn vào Tô Du, cậu luôn cúi đầu, không nói gì.
Sao?
Ảo giác sao?
【Ít nhất cũng phản ứng chút đi, đừng cúi đầu mãi, ký xong rồi thì đứng dậy đi đi chứ.】
【... Có thể tự mình lê lết đi được không?】
Giọng nói đó có chút tuyệt vọng.
Phòng này chỉ có hai người họ, Tô Du không nói chuyện, hơn nữa cậu là người câm, vậy là ai? Cố Lẫm nhìn chằm chằm vào Omega cúi đầu trước mặt, ánh mắt hơi nghi hoặc.
Omega dường như nhận ra ánh mắt của hắn, hơi ngước lên, đôi mắt màu xanh ngọc lục bảo lộ ra vẻ không nỡ, trong mắt người khác, cậu đang nhìn Alpha trước mặt với tình cảm sâu nặng.
Nhưng không phải vậy, cậu chỉ không thể kiểm soát được cơ thể mình.
【May mắn là cuối cùng cũng ly hôn.】
【Nếu có thể nói chuyện mà không phải giả làm người câm, tôi chắc chắn sẽ dạy anh vài câu cho ra trò.】
Cố Lẫm: "...?"
Cái gì vậy?
Không khí trong văn phòng trở nên đặc biệt tĩnh lặng, áp suất rất thấp, Cố Lẫm mím chặt môi, gương mặt lạnh lùng như băng, đôi mắt đen vàng sâu thẳm đáng sợ, chỉ nhìn chằm chằm cũng khiến người khác sợ hãi.
Tô Du không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ muốn rời khỏi nhanh chóng, nhưng cơ thể cậu không thể làm bất cứ động tác gì, dường như vẫn còn quyến luyến người đàn ông trước mặt.
Cậu cố gắng kiểm soát cơ thể mình nhưng vô ích, lúc này cậu như một khán giả, chỉ có thể nhìn thấy cảnh trước mắt, không thể làm gì, các phản ứng của cơ thể hoàn toàn trái ngược với ý thức của cậu, lúc này cậu như một con rối bị điều khiển.
Tô Du từ bỏ, hy vọng vào Cố Lẫm, nhưng Cố Lẫm cũng không có phản ứng gì, chỉ có gương mặt lạnh lùng.
【Anh chồng cũ thế nào đây, có thể cho chút phản ứng, để tôi đi, không, lăn cũng được.】
Cuối cùng, Cố Lẫm chậm rãi gọi tên cậu, hắn không chắc chắn mình nghe thấy âm thanh đó từ người trước mặt, vì điều này quá khó tin, hơn nữa, dáng vẻ yếu đuối không thể tự lo của Tô Du không hề giống giả vờ, biểu cảm và động tác của cậu rất chân thành.
【Trời ơi, tại sao Cố Lẫm cũng trở nên lề mề thế này, tính cách quyết đoán độc đoán của anh ta đâu rồi.】
Cố Lẫm nhíu chặt mày.
Quyết đoán độc đoán?
Đây là đánh giá thật sự của Tô Du về hắn sao?
Không hiểu sao hắn lại bắt đầu tin rằng mình không bị ảo giác, Tô Du thật sự đang nói, và đang nói những suy nghĩ chân thật nhất của mình. Hắn thật sự không ngờ Omega trước mặt lại một mặt như thế này, làm hắn rất ngạc nhiên.
"Chuyện giữa chúng ta tạm thời không được nói cho bất kỳ ai, hiểu không?"
Tô Du im lặng một lúc, rồi từ từ gật đầu.
Cố Lẫm nheo mắt lại, động tác rất nhỏ, Tô Du quen cúi đầu nên hoàn toàn không chú ý đến động tác của hắn. Cố Lẫm đang thử thăm dò người trước mặt, hắn muốn xác nhận suy nghĩ của mình, không chỉ là phản ứng bề ngoài của Tô Du.
Quả nhiên, giọng nói trong trẻo lại vang lên, nhưng lần này có chút sốt ruột, kéo dài âm cuối, mang theo chút trách móc.
【Biết rồi biết rồi, phiền chết đi được, mau để tôi đi đi.】
Cuối cùng, Cố Lẫm như ban ơn nói: "Nếu không có chuyện gì thì ra khỏi đây đi, chuyện giấy chứng nhận ly hôn khi nào có thời gian tôi sẽ báo cho cậu biết."
Tô Du nhẹ nhàng gật đầu, trông rất nghe lời, luôn là vẻ cam chịu, tất nhiên, nếu Cố Lẫm không nghe được suy nghĩ trong lòng cậu thì chắc chắn sẽ nghĩ như vậy.
Lúc này, Tô Du rất vui, vui đến mức muốn gõ trống khua chiêng.
Cùng lúc đó, Cố Lẫm cũng cảm thấy đối phương rất ồn ào, cho đến khi Tô Du đi xa hắn mới cảm thấy yên tĩnh lại.
Cố Lẫm xoa xoa trán, nhớ lại những gì vừa nghe, cảm thấy có gì đó không đúng. Hắn nhớ Omega nhà họ Tô thật sự là người câm, nhưng vừa rồi Tô Du lại nói mình giả vờ.
Đôi mắt như sắc lạnh của hắn tối lại, sau đó hắn gọi một cuộc điện thoại, dù trong lòng đã đoán ra nhưng vẫn muốn xác nhận suy nghĩ của mình.
Thật không ngờ ông cụ cũng có lúc nhìn nhầm.
______