Chương 47: Có Tiền Thật Tốt!

Đối với một người đàn ông, nếu bạn không biết phải khen hắn cái gì, thì hãy khen xe của hắn, tuyệt đối sẽ không sai.

Nếu như hắn lái xe sang, bạn chỉ cần cảm thán và ca ngợi, nếu như hắn lái các loại xe hợp lý kinh tế, vậy bạn khen nó dùng bền không tốn xăng dầu, nếu như hắn lái xe điện, bạn có thể nói lái xe điện không bị kẹt xe, nếu là xe đạp, vậy bạn nói là tốt cho sức khỏe.

Tiểu trà trà Mạnh Ngọc Ngọc hiển nhiên là rất hiểu, loại ca ngợi và khϊếp sợ của nàng sẽ làm cho đàn ông có một loại cảm giác thỏa mãn cực lớn.

Cho nên mới nói, chỉ cần bạn không kết hôn với đại sư trà nghề, thì ở chung vẫn rất tốt, lúc nào cũng có thể vui vẻ thoải mái.

Dương Hạo dù biết nàng đang diễn, nhưng vẫn thấy rất dễ chịu.

Giống như bạn nịnh nọt lãnh đạo vậy, dù lãnh đạo biết là giả, nhưng vẫn sẽ vui vẻ.

“Dương đại ca, tôi có thể selfie không?”

Ca ngợi xong, Mạnh Ngọc Ngọc lại bắt đầu làm việc.

Mà loại hành vi này, chính là thăng hoa cho lời tán dương lúc trước.

Hiện giờ, bình thường thì phụ nữ chỉ selfie và khoe khoang khi ngồi xe sang, cho nên khi nàng thỉnh cầu selfie, đó chính là tán thành với chiếc xe của bạn.

“Tùy cô.”

Dương Hạo gật đầu, giờ phút này hắn cảm nhận được lợi ích của việc độc thân, nếu như hắn đang nằm trong trạng thái kết hôn, hắn sẽ do dự khi Mạnh Ngọc Ngọc yêu cầu như vậy, thậm chí còn có thể sẽ mâu thuẫn gia đình vì chuyện để đối phương ngồi tay lái phụ.

Mạnh Ngọc Ngọc nhận được câu trả lời thì vui vẻ selfie, thật ra nàng hỏi như vậy cũng là để tìm hiểu trạng thái tình cảm của Dương Hạo bây giờ, nếu như hắn cho phép mình selfie trên ghế phụ, chứng tỏ hắn không có lo lắng nào, không cần cân nhắc cảm nhận của bất kỳ người phụ nữ nào.

Nói cách khác, vị Dương đại ca này thuộc về ‘cá lớn’ đúng nghĩa.

Về phần con gái 5 tuổi.

Đó là điểm cộng, theo đại sư trà đạo Mạnh Ngọc Ngọc, nàng nhất định có thể hòa mình với tiểu nha đầu kia, như vậy nàng sẽ được cộng điểm trước mặt Dương Hạo.

Mỹ nữ là tài nguyên khan hiếm với người thường, nhưng kẻ có tiền thì chưa bao giờ thiếu mỹ nữ, cho nên giá trị của bản thân bạn là bao nhiêu, sẽ quyết định bạn có thể ở lại bên cạnh kẻ có tiền hay không.

“Dương đại ca, chúng ta đi đâu nhận nhà?” Selfie một trận, Mạnh Ngọc Ngọc lại mở miệng hỏi.

“Tinh Vân Loan.” Dương Hạo nhàn nhạt đáp một câu.

“A, Tinh Vân Loan?”

Mạnh Ngọc Ngọc kêu lên một tiếng, Tinh Vân Loan rất nổi tiếng ở Giang Thành, thuộc về khu nhà đỉnh cấp.

Dưới tình huống giá nhà ở Giang Thành khoảng 15.000, thì giá nhà ở Tinh Vân Loan lại khoảng 60.000, có thể so sánh với khu nhà cao cấp và uy tín lâu năm như Thiên Đại Vân Đình, nhưng Tinh Vân Loan thì mới hơi một chút.

Tiếng kêu này cũng không phải Mạnh Ngọc Ngọc giả bộ, là một đại sư trà đạo, nàng rất hiểu về các khu nhà cao cấp ở Giang Thành, Tinh Vân Loan đều là biệt thự, chỉ có ba loại nhà, theo thứ tự là 288m vuông, 468m vuông và 688m vuông.

Cho dù là loại 288m vuông, tổng giá trị cũng phải 17 triệu trở lên, thêm trang trí và nội thất, phải khoảng hơn 20 triệu, cho nên người có thể ở đây, tài sản đều hơn 100 triệu.

Bởi vì có lẽ hắn chỉ có một bộ bất động sản như vậy, nhưng khu nhà cao cấp thì như xe sang vậy, mua vào mới chỉ là bắt đầu thôi, phí bảo dưỡng và các loại chi phí khác lại cực cao.

Người thường dù có một căn trong Tinh Vân Loan, nếu không được bán ra, thì cũng không nuôi nổi.



Mức lương trung bình một năm ở Giang Thành khoảng 100.000, đây là số liệu của phe chính phủ trong năm ngoái, tình hình thực tế thì đại đa số người đều có khoảng 5000, 6000 một tháng, lương năm chỉ khoảng 60, 70.000, trả tiền quản lý xong là không còn gì cả.

Nếu như là loại nhà 688m vuông, vậy thì chúc mừng bạn, tiền bạn kiếm được một tháng còn không đủ trà phí quản lý!

Mà phí quản lý mới chỉ là một bộ phận chi phí của khu nhà cao cấp mà thôi.

“Dương đại ca, anh cũng quá giàu rồi!” Mạnh Ngọc Ngọc tỉnh táo lại thì cảm thán một câu.

“Nhà nha, chỉ là chỗ ngủ.”

Dương Hạo trang bức một câu, thật ra hắn cũng rất chờ mong với khu nhà cao cấp này.

Rất nhanh hai người đã đến cao ốc bán Tinh Vân Loan.

Đi vào trong, một nữ nhân viên lập tức tươi cười tiến lên đón: “Tiên sinh, xin hỏi có thể giúp gì cho ngài?”

“Tôi đến nhận nhà.” Dương Hạo nói.

“Xin hỏi quý danh của tiên sinh.”

“Dương Hạo.”

“A, ra là Dương tiên sinh, chúng tôi đã nhận được thông báo, mời hai vị vào trong.”

Dương Hạo báo tên xong, nụ cười trên mặt nhân viên lại tươi hơn mấy phần, nàng dẫn hai người đi vào khu nghỉ dành cho VIP, tiếp đó lại nhiệt tình mang trà bánh lên.

Chờ giây lát sau, quản lý tiêu thư Lư Tiểu Cầm biết tin đã ôm một chồng hợp đồng đi vào phòng nghỉ VIP.

“Dương tiên sinh, chào ngài, tôi là quản lý tiêu thụ Lư Tiểu Cầm, ngài gọi tôi Tiểu Lư là được.”

“Dây là hợp đồng mua nhà và cửa hàng của ngài.”

Lư Tiểu Cầm đầu tiên là tự giới thiệu, sau đó đưa hai phần hợp đồng đến trước mặt Dương Hạo.

“Ừm.”

Dương Hạo ra vẻ bình tĩnh gật đầu, nội tâm thì rất kích động.

Hắn cầm một hợp đồng lên xem, lập tức giật mình với diện tích căn nhà.

Hệ thống ban thưởng chính là loại 688m vuông!

Nếu như tính theo giá 60.000/1m vuông, như vậy căn nhà này phải hơn 40 triệu!

A, hình như trong game ‘Đại phú ông’, mình cũng mua một căn biệt thự 688m vuông ở Tinh Vân Loan thì phải.

Có lẽ là có nhỉ?

Mẹ kiếp, trong game mua quá nhiều, không nhớ nổi.

Đại phú ông dù là một game giả lập, nhưng rất nhiều thứ được mô phỏng theo hiện thực, có thể thỏa mãn tất cả ước mơ không thể hoàn thành trong hiện thực của người chơi.



Dương Hạo lại nhìn hợp đồng thứ hai, đó là một cửa hàng 150m vuông.

Cửa hàng này nắm ở trên phố thương mại đồng bộ với Tinh Vân Loan, nằm ngay bên cửa phía nam của Tinh Vân Loan.

Nói là 150m vuông, nhưng diện tích sử dụng lại là 300m vuông, bởi vì cửa hàng cao tận 5m7, có thể làm thêm một tầng nữa, như vậy hai tầng mỗi tầng 150m vuông.

Thật ra rất nhiều cửa hàng được xây như vậy, khi bán đều bán một tầng, nhưng thực tế là có thêm một tầng.

Trước mắt thì giá cửa hàng ở phố thương mại khoảng 100.000/1m vuông, cửa hàng này có giá khoảng 15 triệu!

Nói cách khác, nhiệm vụ này hệ thống đã thưởng khoảng 55 triệu NDT!

Dương Hạo có thể nói là, một đêm chợt giàu!

Nhà đẹp xe sang đều có, đồng thời còn có một cửa hàng 300m vuông.

Dương Hạo ký tên lên hai phần hợp đồng.

Tiếp đó Lư Tiểu Cầm dẫn Dương Hạo đi vào làm thủ tục nhập cư.

Phí quản lý là 5 năm trả một lần, nên Dương Hạo không cần lo lắng.

“Anh Dương, ra vào khuôn mặt cần Face ID, mời anh phối hợp ghi chép một chút.

Nhân viên quản lý khách khí chỉ vào camera bên cạnh máy tính.

Dương Hạo gật đầu, bắt đầu xác minh Face ID.

“Anh Dương, căn nhà của hai có thể ghi 12 khuôn mặt, nếu như sau này anh có nhu cầu, có thể đến chỗ chúng tôi xử lý, cho nên còn cần ghi lại không?”

Nhân viên nói chuyện thì vô thức nhìn về phía Mạnh Ngọc Ngọc, hắn không biết quan hệ của vị này và chủ nhà, cho nên chỉ nhắc nhở một câu.

Mạnh Ngọc Ngọc thì nhìn Dương Hạo với ánh mắt mong chờ, nàng tất nhiên cũng muốn ghi lại Face ID, đây chính là đãi ngộ mà chủ nhà mới có.

An ninh khu nhà cao cấp như Tinh Vân Loan cực kỳ nghiêm ngặt, giao hàng và bưu kiện đều không thể vào trong, tất nhiên, đối với shipper mà nói thì đây là chuyện tốt, bởi vì có thể đỡ mệt, họ chỉ cần giao hàng đến cổng là được, sau đó nhân viên an ninh của tiểu khu sẽ giao hàng đến tay chủ nhà.

Về phần khách khứa bình thường muốn tiến vào khuôn viên thì phải được chủ nhà xác nhận thân phận, điểm nhấn của loại khu nhà cao cấp này, chính là người lạ chớ quấy rầy!

Bởi vậy nếu có thể quét mặt và tiến vào Tinh Vân Loan, đó cũng là một loại tượng trưng cho thân phận.

“Ngọc Ngọc, cô cũng ghi lại đi.”

Dương Hạo gật đầu với Mạnh Ngọc Ngọc.

Người sau lập tức mừng như điên, tranh thủ thời gian ghi lại Face ID.

Mà vị nhân viên kia cũng có kinh nghiệm phong phú, theo đối thoại của hai người đã đoán được, có lẽ cô gái trẻ tuổi xinh đẹp này là vợ bé của vị này thôi.

A, có tiền thật tốt!

Nhân viên đảo mắt qua dáng người lồi lõm của Mạnh Ngọc Ngọc, nhịn không được mà thầm cảm khái một câu!