Trên mặt người đàn ông mang theo ý cười nhàn nhạt, trong lời nói lại có vài phần không thể cự tuyệt.
Thư Dạng ngước mắt nhìn về phía anh, làm bạn với người đàn ông cấp bậc đại lão như Dung Dục, trước sau cũng không có hại đối với cô.
Cô không phải kiểu người thích làm ra vẻ, cong cong môi: “Vậy thì cảm ơn Dung tiên sinh.”
Dung Dục cúi người đeo vào cho Thư Dạng, mùi hương cùng với sự mát lạnh trên người anh gắt gao bao trùm lấy Thư Dạng, trước mặt Thư Dạng là nửa bên mặt của người đàn ông đang nghiêm túc đeo lắc tay cho cô, hai người gần nhau đến mức cô có thể nhìn thấy mạch máu trên cổ của anh.
Trong khoảnh khắc đó, trong lòng Thư Dạng như có con Hươu đang chạy loạn lên.
Sau khi đeo lên tay cho cô, Dung Dục tán thưởng: “Đây chỉ là món quả nhỏ không đáng nhắc đến, tay của Dạng Dạng đẹp, đeo nó lên lại càng tinh xảo hơn.”
Thư Dạng thu tay về, có chút xấu hổ, nhìn chiếc lắc trên cổ tay, trong lòng cũng có chút thích thú.
Cô từng tìm hiểu về hãng Cartier này, vẫn luôn rất thích cách thiết kế đơn giản tinh xảo, không điểm rồng phượng cầu kì, có điều mỗi lần có trang sức mới đều là số lượng có hạn.
Nhìn cô vui vẻ, Dung Dục khẽ cười, bất giác xoay xoay chiếc nhẫn trên tay, nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện là một cặp với lắc tay của Thư Dạng.
Thư Dạng chuyển đề tài sang Dung Âm: “Dung tiên sinh quá khen, chỉ là về bệnh tình của Âm Âm, tôi có chút nghi hoặc, nhìn Âm Âm là một cô bé hoạt bát, trước đây đã xảy ra chuyện kì lạ gì mà lại khiến cho nó bị bệnh tâm lý?”
Ánh mắt Dung Dục trầm xuống, ngồi lại chỗ cũ, nhàn nhạt nói: “Chỉ biết là chịu một chút kí©h thí©ɧ, lúc đó tôi cũng không ở đây, không biết tình hình cụ thể, chuyện này chỉ có thể nhờ Dạng Dạng bỏ ra chút tâm tư rồi.”
Anh không trực tiếp trả lời cô.
Thư Dạng rũ mắt, hào môn có nhiều bí mật, thân phận Dung Dục không tầm thường, cô cũng không dò hỏi đến cùng.
Món ăn rất nhanh đã được mang lên.
Thư Dạng suy nghĩ nguyên nhân khiến Dung Âm bị bệnh nên có chút lơ đãng, tùy ý gắp một miếng thịt bò xào cay, không chú ý trực tiếp bị ớt làm cho cay ho sặc sụa.
“Khụ khụ.....” cô lập tức ho khan.
Một ly nước đá kịp thời đưa tới tay cô, cô cũng không nghĩ nhiều, uống liên tục mấy ngụm mới bớt cay một chút.
Vừa nãy xuýt chết làm cho Thư Dạng không muốn nói chuyện, cầm ly nước lên uống cho đi sự xấu hổ.
Cô luôn không thích uống nước sôi để nguội, nhạt nhẽo chẳng có tí hương vị gì, mỗi lần uống đều bỏ thêm chút chanh.
Ly nước trong tay cô vừa vặn cũng bỏ thêm một chút chanh.
“Chanh có khả năng giải cay, bây giờ cảm giác khá hơn chút nào chưa?” Dung Dục giải thích.
Thư Dạng cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ có lẽ là trùng hợp: “Tiểu Thất đúng là chiếu cố người nhà, ớt này cay cũng không cần bỏ nhiều đến mức này chứ.” Giọng của cô bây giờ còn có thể phun ra lửa đấy.
“Là tôi quên nhắc em.” Dung Dục đem tôm đã bóc vỏ đặt về phía cô, nhẹ giọng nhắc nhở: “Cái này không cay, thêm một chút nước tỏi giã sẽ càng ngon hơn.”
Thư Dạng nhìn đĩa tôm hùm đất không có vỏ có chút chần chừ.
Cô ăn tôm hùm đất thích nhất chính là chấm tỏi giã.
Người đàn ông này, rõ ràng trước đây không hề có bất chứ sự tiếp xúc nào với cô, nhưng tại sao những biểu hiệu này lại khiến cho cô cảm thấy anh hiểu cô một cách khác thường?
Là trùng hợp?
Trong đầu dường như có chút kí ức nhỏ lướt qua, Thư Dạng nhăn mày.
“Dạng Dạng?”
Thấy cô phát ngốc, Dung Dục gọi cô.
Giọng nói của người đàn ông trầm thấp lôi cuốn, giống như rượu vang được ủ lâu năm vậy, không cần nhiều, chỉ cần một ngụm cũng đủ làm say đắm lòng người.
Thư Dạng khôi phục lại tinh thần, sắc mặt có chút không được tự nhiên, nhưng vẫn mỉm cười khéo léo, bỏ đôi đũa trong tay xuống: “Thật ngại quá, Dung tiên sinh, tôi có hơi nóng một chút, muốn vào nhà vệ sinh một lát.”
........
Trong đầu Thư Dạng suy nghĩ hỗn loạn, kết quả vừa mới đẩy cửa bước vào WC liền gặp Cố Âm Ninh đang đứng trước gương ở bồn rửa tay trang điểm.
Cố Âm Ninh thấy cô, rõ ràng có chút ngoài ý muốn, cất thỏi son đi: “Thư tiểu thư, trùng hợp thật.”
Thư Dạng không mặn không nhạt nói một câu: “Không trùng hợp.”
Cố Âm Ninh hiển nhiên không định buông tha cho cô: “Vừa nãy hình như tôi nhìn thấy Thư tiểu thư và Dung tiên sinh ăn cơm cùng nhau, tôi và Thần Hi còn tưởng rằng là nhìn lầm, từ khi nào mà Thư tiểu thư thân thiết với Dung tiên sinh như vậy?”
Tóc cô ta xõa xuống xương quai xanh, nhìn có vẻ ôn nhu lại hiền lành vô hại.
“Không thể trả lời.” Thư Dạng ném khăn giấy vào thùng rác: “Cố tiểu thư, đừng có dò hỏi tôi, tôi và cô không thân đến mức đó.”
Cố Âm Ninh hít một hơi thật sâu, trong mắt có chút ủy khuất không dễ dàng nhìn ra được: “Thư tiểu thư có phải nghĩ nhiều rồi không? Tôi chỉ cảm thấy chúng ta là chỗ quen biết, chào hỏi Thư tiểu thư vài câu cũng chỉ là xuất phát từ phép lịch sự, không có ý gì khác.”
Không có ý gì khác?
Cố Âm Ninh này mỗi lần nói chuyện đều ôn nhu khách khí để người khác không tìm ra lỗi sai, điều này lại làm cho cô cực kì không thoải mái.
Thư Dạng trào phúng cười một tiếng: “Cố tiểu thư hiểu lễ nghĩa như vậy, lúc trước về nước phá hoại hôn nhân của tôi cũng là lễ nghĩa của Cố tiểu thư sao?”
Sự lạnh lẽo trong mắt Thư Dạng cùng biểu hiện chống đối quá mức rõ ràng, Cố Âm Ninh bị lời nói có gai của cô làm cho bị thương, không dám tin nhìn cô: “Thư tiểu thư, tôi không hề muốn làm tổn thương cô, lúc tôi ở nước ngoài không hề biết trong nước đã xảy ra chuyện gì, sau khi về nước mới biết tin Thần Hi đã kết hôn, nhưng Thần Hi đã nói giữa anh ấy và cô trước nay đều không có tình yêu, đã chuẩn bị ly hôn rồi, nên tôi mới cùng anh ấy ở bên nhau.”
Giọng điệu của Cố Âm Ninh vô tội nhìn cô, tiếp tục nói: “Hơn nữa, Thư tiểu thư, là tôi gặp Thần Hi trước, năm đó nếu không phải có cô, có lẽ tôi và anh ấy đã sớm kết hôn rồi, nếu nói phá hoại, cũng là mấy năm qua Thư tiểu thư phá hoại tôi và Thần Hi mới đúng.”
Thư Dạng bị vẻ vô tội của cô ta chọc tức, cười lạnh một tiếng: “Cố Âm Ninh cô không cần phải dùng chiêu này với tôi lấy đó làm lý do thoái thác, năm đó trước khi cô ra nước ngoài đã chia tay với Phó Thần Hi, sau khi các người đoạn tuyệt quan hệ tôi mới kết hôn với Phó Thần Hi, sao lại biến thành tôi phá hoại hai người rồi?”
Huống hồ năm đó đúng là cô đã động tình trước, nhưng người cầu hôn trước là Phó Thần Hi.
Trái ngược với cô, Cố Âm Ninh và Phó Thần Hi trước khi ly hôn với cô lúc nào cũng liên lạc với nhau, hai người đó rốt cuộc coi cô là cái gì? Chứng kiến tình yêu cẩu huyết coi tiền như rác của bọn họ? Hay là có thể tùy tiện lãng phí thanh xuân chỉ vì làm cho tình cảm pháo hôi của họ thêm sâu đậm?
........