Chương 57: “Dẫu ở bất cứ đâu, cũng nên giữ lại chút nhân tính chứ.”

Chuyện do đạo diễn Tưởng Lâm Xuyên quyết định, quyết định cắt như vậy cũng là ông nắm chủ ý, chuyện này Phương Thiệu Nhất biết rõ ngay từ đầu, nhưng Nguyên Dã không hề hay biết, anh thật sự đến cuối cùng mới biết. Cuối cùng cái nồi này do họ gánh, chủ yếu là Nguyên Dã, Phương Thiệu Nhất chỉ đồng thời bị bôi đen. Có thể do Nguyên Dã và Phương Thiệu Nhất quấn lấy nhau, chuyện này nói anh không biết không ai tin cả, sao có chuyện ấy chứ, hai người là một đôi, cái nồi này để hai người gánh không oan uổng chút nào.

Nhưng Tưởng Lâm Xuyên không phải con rùa rụt cổ, lúc trước quyết định như vậy ông cũng đã cân nhắc lợi và hại, biết rõ chuyện này sẽ náo loạn một hồi, bị làm loạn vì phim ông cũng chịu, ông quyết định đợi đến thời điểm mọi chuyện đã định không thể thay đổi được nữa. Nhưng ông thật sự không ngờ phía Hà Hàn lại nhắm thẳng vào Nguyên Dã, buổi tối hôm đó Tưởng Lâm Xuyên lên tiếng, nói do thời lượng và hiệu quả của bộ phim, biên tập như vậy cũng là kết quả sau khi mấy chủ sang chính quyết định. Bản đầu tiên cắt đi rất nhiều nhưng vẫn còn hơn 200 phút, thành phẩm cuối cùng có rất nhiều diễn viên bị cắt cảnh đi, đây cũng là chuyện khó tránh khỏi trong phim điện ảnh.

Weibo này của ông trả lời không đủ trọn vẹn, có rất nhiều khe hở, để lại rất nhiều điểm đáng chê trách, thế nên mọi người tập trung ở bên đây mắng ông, hấp thu một chút làn sóng giận dữ ở phía Nguyên Dã.

“Nói gì vậy, đạo diễn,” Nguyên Dã ở trong điện thoại nói với Tưởng Lâm Xuyên, “Nói như vậy vô nghĩa.”

Tưởng Lâm Xuyên tự mình gọi điện thoại cho Nguyên Dã, nói lần này Nguyên Dã phải chịu oan ức rồi, coi như ông nợ anh. Nguyên Dã nói trong điện thoại: “Em bị chửi bao nhiêu năm như vậy, quen rồi, có gì đâu, không cần phải để trong lòng. Với cả mấy lời kia do em nói thật mà, có gì đâu.”

Lúc đó anh nói Hà Hàn chó cậy gần nhà ngay trước mặt đạo diễn, khi đó Nguyên Dã không nể nang ai, lập tức tỏ thái độ. Lời này cũng là do anh mở miệng nói ra, khi đó quản lý bên kia hung hăng như vậy, nếu Nguyên Dã có thể chịu đựng không nói gì thì đã chẳng phải là anh. Sở dĩ Phương Thiệu Nhất bảo anh bình tĩnh lại cũng là để đề phòng có ngày hôm nay, đã nói họ đừng nhằm vào Nguyên Dã, nhưng cuối cùng cũng không bảo vệ anh được.

Phương Thiệu Nhất ngồi bên cạnh nghe Nguyên Dã nói chuyện điện thoại, đứng dậy đi pha ấm trà cho anh.

Có rất nhiều lúc rơi vào cảnh bất đắc dĩ như vậy, Phương Thiệu Nhất dù có bối cảnh và địa vị tới đâu, thì cũng không thể lúc nào cũng đảm bảo mọi chuyện không lan tới Nguyên Dã. Lúc còn trẻ không muốn anh bị ảnh hưởng dù chỉ một chút, sau đó mới phát hiện ra ở cái giới này không thể làm như vậy được.

Mấy lời này đúng là do Nguyên Dã nói ra, bởi vậy nên lần này bị ăn chửi anh không tức giận một chút nào. Nhưng Phương Thiệu Nhất bị liên lụy khiến anh có chút phẫn nộ, mà không chỉ là phẫn nộ, có rất nhiều tâm tình phức tạp chất chồng vào. Ít nhiều cũng cảm thấy thất bại, mình lại làm hỏng chuyện rồi.

Anh nói với Phương Thiệu Nhất: “Lúc đó anh bảo em đừng kích động kiềm chế cơn giận lại trong lòng em còn tức, sao em phải kiềm chế chứ? Bây giờ thì biết rồi.”

Phương Thiệu Nhất xoa xoa đầu anh, bảo rằng: “Nếu khi đó em không kiềm chế, sau này cũng như vậy thôi.”

“Thế thì tốt,” Nguyên Dã cười cười, “Dù sao thì cũng bị ăn chửi, không bằng nói trước cho sướиɠ mồm. Bây giờ em lại hối hận lúc đó không chửi nhiều thêm một chút, nếu có lần sau nhất định em sẽ chửi cho đã, sau đó bị ăn chửi cũng không thiệt thòi.”

Đột nhiên Phương Thiệu Nhất cảm thấy lời anh nói cũng rất có đạo lý. Trước đây hắn chỉ nghĩ bảo Nguyên Dã kiềm chế lại, đừng để lại nhược điểm, không muốn anh bị mắng. Bây giờ suy nghĩ lại, nếu cứ thuận theo lòng Nguyên Dã, chí ít anh có thể tự do hơn bây giờ.

Phương Thiệu Nhất nhìn Nguyên Dã ngồi đó uống trà, nhìn anh mà cười tủm tỉm. Nguyên Dã hơi ngạc nhiên nhìn sang, Phương Thiệu Nhất mỉm cười nói với anh: “Anh cũng hối hận lúc đó không để em chửi nhiều thêm mấy câu, phải làm sao bây giờ? Giờ chửi bọn họ nhé?”

Nguyên Dã cũng cười theo, cười ha hả không dứt, cười xong mới bảo: “Em mở weibo ra chửi nhé?”

Phương Thiệu Nhất cầm chiếc máy tính bảng đặt bên cạnh lên, đưa sang cho anh: “Làm đi.”

Nguyên Dã nhận lấy lên weibo của mình thật, cười mãi không dứt được. Thực ra anh

sẽ không chửi, đám Hà Hàn chỉ muốn độ hot, cứ chửi qua chửi lại thì họ thu hút được nhiệt độ. Bọn họ vốn không sợ bị chửi, thiếu điều để nhóm Nguyên Dã bóc hết đủ mọi chuyện ra. Thời đại này leo lên giường kim chủ rồi thì sợ gì mắng chửi nữa, người qua đường ăn dưa là xong, còn có đề tài mua hot search, sau đó cùng lắm chỉ bị trêu chọc, cầu còn không được.

Nguyên Dã vừa lên weibo, trang đầu tiên là Cát Tiểu Đào chia sẻ trạng thái của Dương Tư Nhiên: Em ở đoàn phim mấy tháng, nhưng anh Nguyên Dã vẫn rất quan tâm chăm sóc tới em, Tết đến còn lì xì cho em nữa. Lần đầu tiên gia nhập đoàn phim vốn rất căng thẳng, rất cảm ơn anh Nguyên Dã và anh Thiệu Nhất đã dẫn dắt và chỉ điểm cho em, giúp em học được rất nhiều. Mấy tháng mà các anh không nặng lời lấy một câu, từ đầu tới cuối vẫn luôn nhẫn nại chỉ dạy, em rất biết ơn.

Phía sau còn có biểu cảm chắp tay trước ngực.

Nguyên Dã “Ồ” một tiếng, bảo rằng: “Đây là do bên quan hệ công chúng bảo Tiểu Dương làm à?”

Phương Thiệu Nhất liếc mắt nhìn, không mấy để ý nói: “Không rõ nữa.”

Nguyên Dã bảo: “Chắc là cậu ấy tự ý đăng, đang bị mắng ra đó. Giờ ai dính vào em cũng tiêu đời.”

Đúng là Dương Tư Nhiên tự ý đăng thật, cậu không thương lượng với ai, tự mình đăng lên. Bây giờ cậu cũng coi như đã debut, biểu hiện trong phim không tệ, hơn nữa ngoại hình rất có duyên khán giả, nhân vật trong phim ngơ ngơ ngác ngác cũng có điểm đáng yêu, lúc này cậu cũng đã có một vài fans, đa số đều là fans ngoại hình. Nghe nói Cảnh Cận Duy nhận mấy show truyền hình và phim cho cậu, trong đó đều là những diễn viên mới, nếu cố gắng nâng đỡ có lẽ sẽ gây được một chút tiếng tăm.

Weibo này đăng lên hơi đột ngột, trợ lý của cậu đau đầu, ở bên cạnh cậu nói: “Tôi đã bảo cậu bây giờ chỉ cần đăng ảnh ọt lên weibo là được rồi, nói ít thôi! Nói ít thôi! Sao không nhớ được thế? Cậu xem bây giờ đi, vốn không ai nhắc tới chuyện này, bây giờ còn moi móc cả scandal trước đó ra! Mở đường bằng scandal này, cậu có muốn giữ thiết lập của mình không hả!”

Dương Tư Nhiên cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi anh Trịnh, tại em kích động quá.”

“Bình thường đều không để người mới tự quản lý weibo, thấy cậu nghe lời nên mới đưa cho cậu giữ, cậu xem cậu làm sao bây giờ?” Trịnh Quang cau mày, nói với cậu ta: “Cấp trên mà hỏi cậu bảo tôi ăn nói thế nào đây? Cả hai chúng ta đều bị mắng!”

“Cứ nói anh không biết là được rồi, tại em tự đăng.” Dương Tư Nhiên áy náy nói với anh ta, “Thì vốn như vậy mà, em tự gây chuyện.”

Trịnh Quang thở dài: “Ông tướng này cậu đừng có chọc sếp Cảnh có được hay không hả..”

“Em không muốn chọc ai mà,” Dương Tư Nhiên mím môi, “Anh Nguyên Dã đối xử với em rất tốt, em muốn nói đỡ một câu.”

“Đây không phải lúc cậu nói chuyện tình nghĩa,” Trịnh Quang nhìn cậu ta nói, “Giới showbiz không phải chỗ nói chuyện nghĩa khí.”

Dương Tư Nhiên nhìn anh ta, dời đường nhìn không nói nữa.

Cậu kích động đăng weibo này, nhưng cũng không phải chuyện gì to tát. Mấy người mắng chửi Nguyên Dã đến mù quáng, ai đứng về phía Nguyên Dã thì mắng người ấy, dù có bị mắng một chút nhưng cũng tăng độ hot lên, fans của Nguyên Dã và Phương Thiệu Nhất đông hơn nhiều. Lại nói cậu vốn là người của công ty Phương Thiệu Nhất, tuy rằng bây giờ chưa nói ra, nhưng sớm muộn gì cậu cũng bị gắn chặt với công ty.

Chuyện này không là cái gì, nếu không Cát Tiểu Đào đã không chia sẻ weibo của cậu, ý của Cát Tiểu Đào vốn là ý của cấp trên.

Đến cuối cùng Dương Tư Nhiên cũng không có quản lý, sắp xếp cho cậu trợ lý hiện tại, nửa trợ lý nửa quản lý dẫn dắt cậu, Dương Tư Nhiên cũng rất phối hợp. Sau đó Trịnh Quang lén hỏi cậu, trước đó làm cái gì vậy, suýt chút nữa chặt đứt tiền đồ của mình.

Dương Tư Nhiên không nói gì, chỉ khe khẽ lắc đầu. Cậu chỉ không muốn có quản lý, ngoài ra công ty sắp xếp gì cũng rất tiếp thu và phối hợp.

Chuyện lần này cũng là bất ngờ, Dương Tư Nhiên biết chuyện của đoàn phim, nhìn Nguyên Dã và Phương Thiệu Nhất bị mắng thực sự không chịu được, dù cậu không có nhiều fans, nhưng những gì cần nói vẫn phải nói. Trợ lý nói showbiz không phải nơi giảng nghĩa khí, lời này có đúng hay không không biết. Nhưng dù ở bất cứ đâu, cũng nên giữ lại chút nhân tính chứ. Là con người thì có tình cảm, thứ có tình cảm thì đừng thờ ơ.

Nguyên Dã là đối tượng bị tag thẳng mặt, nhưng anh cứ im lặng cũng không ổn, dù thế nào cũng phải đáp lại một tiếng. Nguyên Dã không muốn để chuyện này kéo dài vô tận, đối phương đợi anh trả lời để đáp trả lại, Nguyên Dã làm bọn họ phải bứt rứt. Hơn nữa bọn họ cứ lời qua tiếng lại cũng không ra thể thống gì, cứ như chó cắn chó, bọn họ muốn nói gì thì để mặc họ đi. Bởi vậy nên cuối cùng Nguyên Dã nói một câu không mặn không nhạt:

Mọi người cố lên. Đóng phim thì cố gắng đóng phim, viết lách thì cố gắng viết lách, bớt nghĩ mấy chuyện bàng môn tà đạo đi, muốn cái gì đều có cả.


Anh đăng một câu như vậy là đủ rồi, sau đó cũng không để tâm nữa, còn lại giao cho Cảnh Cận Duy là được rồi, chút chuyện nhỏ này anh dễ dàng xử lý được.

Loại chuyện thối nát này nếu nói không gây ảnh hưởng gì thì không thể, Nguyên Dã đã làm những gì nên làm, nhưng đúng là vẫn rất ảnh hưởng tới tâm tình. Hai người vốn ngày ngày yêu đương rất vui vẻ, nhưng mà mấy hôm nay tâm trạng Phương Thiệu Nhất không được tốt lắm, Nguyên Dã lạch bạch từ dưới tầng đi lên, đang định thả thính Phương Thiệu Nhất, ai dè điện thoại lại không đúng lúc đổ chuông.

Nguyên Dã liếc mắt nhìn, người gọi tới là Quan Châu, đã rất lâu rồi hai người họ không liên lạc với nhau. Trước khi nghe máy Nguyên Dã bảo Phương Thiệu Nhất: “Cười cái coi.”

Phương Thiệu Nhất ngẩng đầu lên nhìn anh, không keo kiệt một chút nào, cong môi nở nụ cười hết sức đẹp mắt.

Nguyên Dã nhìn điện thoại, thở dài thườn thượt, trước khi nghe máy cong môi cười với Phương Thiệu Nhất, ưỡn hông lên.

“……..” Động tác này lại bắt đầu ngả ngớn, Nguyên Dã xoay người muốn đi, nhưng Phương Thiệu Nhất duỗi tay ra móc lấy thắt lưng anh. Nguyên Dã quay đầu lại nhìn hắn, Phương Thiệu Nhất dùng ánh mắt ra hiệu anh ngồi bên cạnh, bảo anh ở đây nghe máy.

“Halo?” Nguyên Dã chào Quan Châu, cười cười ngồi xuống bên cạnh Phương Thiệu Nhất.

Quan Châu vừa mới thoát đợt bận rộn cuối năm, mấy buổi tiệc nọ buổi tiệc kia tạm thời kết thúc, mới rút ra được thời gian rảnh gọi điện thoại, Tết đến cũng chưa gặp mặt, muốn hẹn ăn một bữa.

“Dễ ấy mà,” Nguyên Dã vừa nói chuyện điện thoại vừa cởi thắt lưng, dựa vào đệm cất giọng bình tĩnh, “Hôm nào chú rảnh nói với anh là được rồi, gọi cả Lục ngốc nữa, để anh xem vụ 60 triệu kia tới đâu rồi.”

Kết thúc cuộc điện thoại, Nguyên Dã đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, muốn làm luôn cũng được. Anh vừa duỗi tay tới chỗ Phương Thiệu Nhất, điện thoại lại đổ chuông, lần này là của Phương Thiệu Nhất.

Phương Thiệu Nhất đứng dậy cầm điện thoại, Nguyên Dã liền túm lấy quần hắn, như ban nãy Phương Thiệu Nhất móc lấy thắt lưng anh vậy. Phương Thiệu Nhất quay đầu lại nhìn anh, bật cười: “Tốt xấu gì em cũng phải để anh nghe điện thoại chứ.”

Nguyên Dã chớp mắt, vươn mình như chú khỉ nhảy lên lưng Phương Thiệu Nhất: “Đỡ lấy đi.”

Phương Thiệu Nhất không làm gì được anh, cõng anh đi lấy điện thoại, hỏi anh: “Có phải lâu lắm rồi em không leo cây, nên ngứa tay ngứa chân không? Em cứ leo lên người anh làm gì.”

Nguyên Dã cười cười, hơi thở phả vào tai Phương Thiệu Nhất: “Không sai chút nào.”

Một tay Phương Thiệu Nhất duỗi ra đằng sau cõng Nguyên Dã, tay kia cầm điện thoại lên, liếc nhìn điện thoại: “Alo? Lãnh đạo ạ.”