Chương 3: Đó là sở thích của tôi

Trần Nhất nói hết vốn luyến trong suy nghĩ của mình ra, cứ nghĩ người đàn ông kia sẽ đồng ý nhưng câu trả lời của anh ta lại rất phũ phàng :” Không, cô ấy không đi đâu hết “

- Được, tùy cậu

Ngày hôm đó, anh uống đến tối muộn mới về nhà. Mở cửa đi vào, người đàn ông đi xuyên vẹo ngã trên sofa, anh gát tay lên trán nhắm mắt lại rồi dần dần ngủ thϊếp đi

Tần Hy đã đứng yên lặng ở cầu thang nhìn anh rất lâu sau đó xoay người rời đi



Tần Hy có sở thích duy nhất là thiết kế quần áo. Hằng ngày ở nhà, cô đều tìm ý tưởng vẽ trang phục, hết vẽ thì may ra quần áo

Triệu Dương Thần đi làm về vẫn thấy cô mải mê làm việc đó thì lạnh nhạt lên tiếng

- Cô rảnh rỗi lắm sao?

Cô ngẩn đầu hơi sợ rệt nhìn anh, mím môi không nói gì

- Cô có điếc không? Có nghe tôi hỏi gì không?Còn không mau trả lời

Triệu Dương Thần bóp mặt cô, ép cô nhìn thẳng vào mắt anh

- Ưm… tại tôi không có gì… làm… nên tôi…

- Không có gì làm?

Anh cắt ngang lời nói của cô:" Cơm cô còn chưa chuẩn bị mà còn ngồi vẽ ba cái thứ tào lao này à"

Nói rồi anh đẩy mạnh khiến cô ngã xuống đất

" A "

" Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt "

Nhìn những tờ giấy cô vừa vẽ xong lại bị anh xé tan nát, trong lòng cô cảm thấy rất tức giận liền bật dậy ngăn cản anh lại

- Anh làm gì vậy hả?

Cô lớn tiếng hét lên, thoáng chút tay anh hơi ngừng lại. Sau đó anh mặc kệ cô nói gì cũng dứt khoác xé tất cả những bản thiết kế cô đã vẽ ra

- Vẽ đẹp lắm, nhưng mà tôi lỡ xé mất rồi

Anh cụp mắt nhìn người phụ nữ đang tức giận đến đỏ mặt. Ánh mắt ấy như muốn khóc mất rồi

- Anh… anh thật quá đáng. Anh giam cầm tôi ở đây thì thôi đi, tại sao niềm vui cuối cùng của tôi anh cũng phá hoại như vậy chứ

Tần Hy lao đến đánh đấm lên người anh, nhưng sức của cô cũng chỉ đủ để gãy ngứa giúp anh chứ không có hề hấn gì

- Tần Hy, cô đủ rồi. Đừng nghĩ tôi không nói gì thì có nghĩa là cô muốn làm gì cũng được. Cô nên nhớ là ai đã đem mình ra khỏi cái nơi đó. Nói đúng hơn tôi chính là ân nhân của cô, không những vậy tôi còn lấy cô về làm vợ. Cô nói xem, tôi mới là người thiệt thòi vì đã lấy người như cô đấy

Lời nói của anh không quá lớn cũng không quá nhỏ nhưng dường như nó làm cho cô tê cứng người

Đúng là anh đem cô ra khỏi nơi đáng sợ đó. Là anh chịu thiệt lấy người như cô về làm vợ, anh mới là người chịu thiệt thòi

Nghĩ tới đây hốc mắt của cô dần dần đỏ lên, nước mắt giàn giụa chảy ra không ngừng. Cô ngồi bệt xuống đất, cúi đầu không nói, tránh để anh nhận ra cô đang khóc

Cô ở đây trừ cách anh đối xử với cô ra thì mọi thứ đều rất tốt, nhà cao cửa rộng, muốn ra ngoài sẽ có người đưa đón bảo vệ. Mẹ chồng cũng rất thương cô, bà cho cô biết thế nào là tình thương yêu của mẹ mà cô chưa từng có được

Triệu Dương Thần nhìn xuống người con gái đang ngồi dưới sàn nhà lạnh buốt, anh kéo tay cô dậy rồi bế ngang cô bước nhanh lên phòng

Bị anh ôm bất ngờ, cô la toáng lên vì sợ hãi

Anh nhìn người đang vùng vẫy trên tay mình mà giận dữ lên tiếng:" Có im đi không hả? Cô có tin là tôi quăng cô từ đây xuống suối không hả?"

Nghe như vậy, Tần Hy trở nên an tĩnh hơn không chống cự lại nữa