Triệu Dương Thần nồng nặc mùi rượu mở cửa bước vào. Trong nhà tối đen như mực không hề có một ánh đèn, anh men theo lối đi đến tử lạnh
Lấy một chai nước từ tủ lạnh ra, uống một ngụp lạnh thấu gan phổi. Bỗng nghe thấy tiếng bước chân ở cầu thang
- Anh về rồi
Triệu Dương Thần quay đầu nhìn cô gái mặc váy dài đến mắt cá chân, mái tóc đen dài mượt mà:" Cô xuống đây làm gì ?". Anh trầm giọng lạnh đến rét run.
- Tôi…khát nước
Tần Hy nhẹ nhàng đi đến bàn ăn uống nước. Anh nhìn bóng lưng cô cụp mắt, sau đó bước đến nhấc bổng cô lên đi thẳng vào phòng ngủ
- Anh làm gì vậy…thả tôi ra… thả ra
- Câm miệng
Anh gầm lên, đạp mạnh cửa phòng ra rồi quăn cô lên giường
- A a a a
Tần Hy ngồi dậy lại bị anh đè xuống thân dưới.
- Anh… anh làm gì vậy
- Ha, làm gì? Chẳng phải là làm chuyện tôi nên làm sao ?
Anh nhếch mép, tay nâng càm buộc mắt cô phải nhìn anh :" Cứng đầu thật đó "
Cô vẫn một mực trừng mắt, cắn ngón tay của anh
" Chát"
- Con mẹ nó, cô dám cắn tôi
Sau đó, Triệu Dương Thần cúi đầu ngậm lấy môi cô
- Ưm…Ưm…ưm
Hai tay cô trực tiếp đánh tới tấp vào người anh nhưng đối với anh chẳng có hề hấn gì. Anh còn tiếp tục hôn xuống cổ cô
- Tránh ra… này… tên khốn… kiếp
Tần Hy thét đến rát cổ họng nhưng chỉ nhận lại một câu hết sức phũ phàng:" Cô thét đi… thét lớn lên…thét đến vỡ cổ cũng chẳng ai dám đến cứu cô đâu. Tất cả người trong nhà này đều là người của tôi, cô nghĩ họ sẽ giúp cô sao ?"
Cô nghe anh ta nói mà sững sờ đến mất hồn, đúng chẳng ai cứu cô cả, tất cả bọn họ đều là người của anh
Triệu Dương Thần nhìn cô rồi bật cười thành tiếng:" Sao thế? Sao lại không thét lên nữa" Sau đó hắn cúi đầu ghé sát lỗ tai của cô thỏ thẻ :" Để giọng chút nữa thét cũng không muộn "
Nói rồi, anh xé rách chiếc váy trên người cô
" roẹt"
" xoạc xoạc xoạc xoạc "
Tiếng quần áo bị xé rách rơi rớt trên sàn, hai thân người trần trụi đan xen nhấp nhô trên giường
- Buông tôi…ưm… ra…a
Nước mắt của Tần Hy dần dần rơi xuống, bộ dạng trông rất thảm thương:" Thả tôi…a… a . ra"
Triệu Dương Thần cúi xuống hôn lên hàng nước mắt:" Khóc gì chứ? Không thích sao ?"
- Không…a… â a … thích…a…a…
Tần Hy liên tục lắc đầu lia lịa
…
3 giờ sáng, khi xong việc Triệu Dương Thần bế thóc người phụ nữ đang mê man đi vào phòng tắm. Anh vệ sinh người cho cô rồi ôm cô đặt lên giường, đắp chăn cẩn thận lại cho cô. Mãi một lúc sau, người đàn ông vẫn đứng đó nhìn người phụ nữ ngủ say trên giường. Anh thở dài lắc đầu:" Xin lỗi, là anh không tốt"
…
Sáng hôm sau, Tần Hy tỉnh lại, bên dưới của mình rát không chịu nỗi. Cô xuýt xoa đứng dậy bước chầm chậm vào phòng tắm.
Cô thay một chiếc váy màu tím che kính cả người. Tóc được chảy chuốt gọn gàn, Tần Hy trang điểm nhè nhẹ che đi những dấu vết tối qua.
Tần Hy bước xuống cầu thang, người đàn ông mặc vest đen đang ngồi đọc báo không hề quan tâm đến sự xuất hiện của cô
Anh đeo gọng kính vàng, thấy rõ sống mũi thẳng tấp, sau đó đứng dậy bước đến ngồi vào bàn ăn
- Đứng đó làm gì, còn đợi tôi mời cô à
Triệu Dương Thần lạnh lùng nhìn về phía cô gái đang đứng yên lặng
Tần Hy ngồi vào bàn, cầm muỗng múc cháo ăn, cô thấy không ngon miệng lắm nên chỉ ăn được một chút rồi ngồi yên tĩnh ở đó chờ anh ăn