- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Sau Khi Ly Hôn Cùng Giản Tổng
- Chương 97: Hoắc Chí Từ Và Điền Chỉ Lam
Sau Khi Ly Hôn Cùng Giản Tổng
Chương 97: Hoắc Chí Từ Và Điền Chỉ Lam
Buổi xem mắt đương nhiên thất bại.
Từ Địch là người đàn ông chất phát, không chịu nổi khí chất của Hoắc Chí Từ, nói mấy câu cũng hết chủ đề, nghe Hoắc Chí Từ ở bên huyên thuyên khoác lác, từ cuộc sống phóng túng đến chứng khoán hợp đồng tương lai, hạng mục lợi nhuận, cuối cùng ngay cả bữa cơm này cũng bị Hoắc Chí Từ trả tiền trước, đem Từ Địch triệt để bỏ mặc một bên.
Điền Chỉ Lam ngượng ngùng xin lỗi Từ Địch, sau đó nói chuyện với anh họ trên WeChat, dù gì thì anh ấy cũng là người anh họ giới thiệu, lần này bị bên kia phàn nàn là điều không thể tránh khỏi.
Làm xong tất cả những chuyện này, Hoắc Chí Từ vẫn chưa rời đi, anh đang dựa vào cột điện thoại nhìn cô, ánh mắt nóng rực.
“Anh hài lòng chưa ?” Điền Chỉ Lam nén giận “Đều do anh hết.”
“Thật xin lỗi.” Hoắc Chí Từ rất không thành thật xin lỗi “Tôi không ngờ năng lực chịu đựng của anh ta lại kém như vậy, nếu là tôi, có đối thủ cạnh tranh xuất hiện, nhất định sẽ thể hiện tốt, nào có đạo lý không đánh mà lui.”
“Được rồi, anh biểu hiện một mình đi, tôi không muốn ở cùng anh nữa.” Điền Chỉ Lam quay đầu rời đi.
Hoắc Chí Từ đuổi theo, cười làm lành nói: “Em còn tức giận sao? Vậy em nói đi, muốn tôi xin lỗi như thế nào? Chỉ cần em mở miệng, cho dù là trăng trên bầu trời tôi cũng thay em hái xuống.”
Điền Chỉ Lam không đuổi được anh, cuối cùng không chịu đựng được nữa, dừng lại đối mặt với anh: “Hoắc Chí Từ, sao anh lại không biết xấu hổ như vậy? Không phải anh nói tôi thích anh trai của anh sao, còn quấn lấy tôi như vậy là có ý gì ?”
Nụ cười trên mặt Hoắc Chí Từ cứng lại, một lúc sau lại như không có việc gì nói: “Không phải em nói không phải rồi sao? Anh tin em.”
Điền Chỉ Lam phì cười: “Tôi cần anh tin sao? Chúng ta là quan hệ cấp trên cấp dưới, sau giờ làm việc chúng ta là người xa lạ, được không?”
Hoắc Chí Từ bỗng nhiên không nói, ánh mắt yên lặng nhìn sang, ánh mắt thâm thúy, giống như biển sâu dưới đêm trăng, nuốt chửng người trong đó.
Điền Chỉ Lam nháy mắt có chút hoảng hốt.
“Chỉ Lam, sau ngày hôm đó, anh đã suy nghĩ rất lâu, nhưng vẫn không thể buông tay em.” Hoắc Chí Từ thừa cơ nắm lấy vai cô ngăn trở đường đi của cô, thành khẩn nói: “Em không thích anh cũng không sao, cho anh một cơ hội, anh tin sẽ khiến em thích anh. Những khuyết điểm em nói, anh sẽ cố gắng hết sức sửa đổi, anh sẽ cho em một cuộc sống hạnh phúc. . .”
“Cậu là ai?” Một giọng nói trầm thấp ngắt lời anh “Còn cuồng ngôn muốn cho Chỉ Lam cuộc sống hạnh phúc ? Buông cô ấy ra.”
Hoắc Chí Từ quay đầu lại, liền thấy một người đàn ông cao lớn đang đứng cách bọn họ mấy mét, vẻ mặt nhìn bọn họ mặt trầm như nước.
“Quý Dư Hoan, sao anh lại ở đây?” Điền Chỉ Lam sửng sốt, nhanh chóng thoát khỏi tay Hoắc Chí Từ.
Người đàn ông đi tới trước mặt Điền Chỉ Lam, ánh mắt ôn nhu: “Anh nhận được Wechat của em, không yên tâm nếu qua xem thử.”
Hai người trông rất thân mật, khác với những người khác, đáy lòng Hoắc Chí Từ lập tức chua xót, anh cẩn thận đánh giá người đàn ông kia. Anh ta cao gần 1,9 mét, mặc sweater quần bò, đội mũ lưỡi trai, còn đội mũ sweater lên trên, trông giống như một quả bong bóng đen.
Phải nói rằng kiểu đàn ông “hư” này có thể lừa được các cô gái.
“Anh là ai? Tôi có phải nói cuồng ngôn hay không, Chỉ Lam chẳng lẽ không biết sao? Cần anh phải đến quơ tay múa chân sao?” Hoắc Chí Từ cười lạnh, nhìn thẳng vào mắt Quý Dư Hoan, khí thế cũng không thua kém.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong không khí như có tia lửa vô hình bắn ra.
Sau một lúc, Quý Dư Hoan bỗng nhiên cười: “Tôi biết anh, Hoắc Chí Từ, cấp trên hiện tại của Chỉ Lam, mỗi ngày bắt Chỉ Lam tăng ca, đối xử với cô ấy như một nhà tư bản, đúng không?”
Hoắc Chí Từ suýt chút nữa thở không nổi, nếu không phải đều là người trưởng thành rồi, anh thật sự muốn đánh nhau với người này một trận. Cố gắng lấy lại bình tĩnh, anh hỏi: “Vậy xin hỏi anh là gì của Chỉ Lam ?”
Thấy hai người sắp cãi nhau, Điền Chỉ Lam cuống quít tới hoà giải: “Được rồi, đừng nói gì nữa, Quý Dư Hoan, em không sao, đi thôi, xe của anh ở đâu?”
Quý Dư Hoan hừ lạnh một tiếng, nắm lấy vai của Điền Chỉ Lam, khıêυ khí©h nhìn Hoắc Chí Từ: “Chỉ Lam, nói cho anh ta biết anh là gì của em.”
Trong đầu Hoắc Chí Từ “Ông” một tiếng, ánh mắt nhìn chằm chặp bàn tay trên vai Điền Chỉ Lam, nghiêm nghị nói: “Anh buông cô ấy ra !”
“Hoắc Chí Từ!” Điền Chỉ Lam khó chịu “Anh đang nghĩ gì vậy? Đây là anh trai tôi! Anh họ của tôi! Đi, chúng ta đừng để ý đến anh ta!”
Cô kéo Quý Dư Hoan xoay người rời đi.
Hoắc Chí Từ sửng sốt một chút, lập tức đi theo: “Thật xin lỗi, là tôi hiểu lầm, anh, không đánh nhau thì không quen biết, em mời anh uống một chén bồi tội. . .”
Quý Dư Hoan dở khóc dở cười liếc nhìn anh: “Cậu thật biết co biết dãn đấy. Được rồi, tôi không đảm đương nổi vị trí anh trai của cậu, cũng không thể để Hoắc nhị thiếu bồi tội, nhưng về sau đối với em gái tôi khách khí một chút, em ấy thích khiêm nhường, không có nghĩa là cậu có thể bắt nạt em ấy, cô và chú của tôi không phải là người ăn chay. . . Này sao em lại nhéo anh . . . Được rồi được rồi, đi thôi!”
Bước chân của Hoắc Chí Từ dừng lại.
Nhìn thấy Điền Chỉ Lam lên xe việt dã nghênh ngang rời đi, trong đầu anh chợt cảm thấy có chút loạn.
Anh biết thương hiệu của chiếc xe này, khoảng hai ba trăm vạn, không phải người bình thường nào cũng lái nổi.
Không phải Điền Chỉ Lam chỉ là một tri thức thành thị bình thường thôi sao? Tại sao có thể có một người anh họ như vậy?
Đêm đó, Hoắc Chí Từ nhìn chằm chằm tài liệu từ một người bạn gửi đến trên màn hình máy tính, tức giận đến huyệt thái dương co lại đau nhức.
Điền Chỉ Lam che giấu quá sâu, suốt ngày nói anh là một nhà tư bản bóp chết sức lao động, kết quả cô cũng không thua kém, Cha cô là chủ mỏ than hàng đầu ở thành phố Tây Châu, còn mẹ cô cũng là một doanh nhân giàu có ở địa phương, mấy năm trước gia đình chuyển đến thành phố An Châu, bắt đầu phát triển xuất nhập khẩu khoáng sản, mọi chuyện trở nên phong sinh thủy khởi.
Mà Quý Dư Hoan anh họ của cô, anh ta bí mật điều hành một quán bar tên Cũ Hoan, bề ngoài là ông chủ của một công ty bất động sản, hai bên hắc bạch đều rất được hoan nghênh, bị người tôn xưng một tiếng Quý ca.
Lại bị người phụ nữ này lừa.
Hoắc Chí Từ cả đêm không ngủ ngon, trong mơ đều là bóng dáng của Điền Chỉ Lam, cũng mơ thấy anh đuổi theo Điền Chỉ Lam, hỏi “Tại sao lại lừa tôi ?”
Điền Chỉ Lam nhướng mày đặc biệt kiêu ngạo: “Tôi lừa anh chuyện gì?”
Chính vẻ mặt này khiến anh luôn tức giận đến nghiến răng, nghĩ đến lòng lại ngứa ngáy, anh sải bước xông lên, ấn Điền Chỉ Lam vào tường rồi cúi đầu hôn một cái . . .
Lúc tỉnh lại, nhịp tim rất nhanh.
Cảm xúc của cái chạm môi nhẹ kia như vẫn còn đó, anh nhìn chằm chằm lên trần nhà một lúc, đột nhiên bắt đầu cười ngây ngô.
Được rồi, xong.
Muốn lừa thì lừa đi, anh thích bị lừa.
Rất nhanh, năm mới sắp đến. Tất cả các phòng ban trong khách sạn đều rất bận rộn, ngay cả văn phòng tổng giám đốc cũng không ngoại lệ.
Hoắc Chí Từ đã hình thành thói quen đi dạo quanh khách sạn mỗi ngày, để có thể nhìn thấy một số vấn đề không thể thấy khi ngồi trong văn phòng, đồng thời có thể lấy việc công làm việc tư, ngắm Điền Chỉ Lam vài lần.
Dần dần, anh cũng nhận ra niềm vui khi quản lý khách sạn.
Khách sạn Hương Duyệt giống như một con tàu tráng lệ, mỗi nhân viên trong khách sạn giống như một bộ phận bánh răng trên con tàu, chỉ với những cú đánh chính xác và thao tác linh hoạt, con tàu này mới có thể xuất hiện, vươn cờ ra khơi.
Quá trình này khác với các môn thể thao cá nhân như đua xe, cảm giác thành tựu hoàn thành khác.
Mà Điền Chỉ Lam một cô con gái nhà giàu không lo cơm ăn áo mặc, thế mà nguyện ý ở chỗ này làm việc từ 9 giờ đến 6 giờ, thỉnh thoảng còn tăng ca, giải quyết nhiều mối quan hệ phức tạp giữa đồng nghiệp và cấp trên làm khó dễ, có thể thấy tình cảm cô giành cho khách sạn vô cùng đặc biệt.
Anh sẵn sàng vì Điền Chỉ Lam mà cố gắng, để cô nhìn thấy những thay đổi của bản thân, cũng làm việc chăm chỉ để nâng tầm khách sạn mà cô ấy yêu thích lên một tầm cao mới.
Giao thừa đã sớm đến, buổi chiều Hoắc Chí Từ đi lòng vòng quanh các phòng ban của khách sạn đi một vòng.
Hoạt động đón năm mới của khách sạn, từ trước đến nay luôn coi đêm Giáng sinh là quan trọng nhất, hai ngày trước hoạt động đón Giáng sinh vừa kết thúc thành công tốt đẹp, tất cả mọi người đều có chút lười biếng, chờ đợi hoạt động đêm giao thừa kết thúc rồi về nhà. Thấy sếp lớn vẫn chuyên tâm như vậy, sự chểnh mảng của nhân viên bị quét sạch, tinh thần phấn chấn.
Đến phòng kế hoạch cũng sắp tan làm, Điền Chỉ Lam đang thu dọn giấy tờ, Hoắc Chí Từ bước vào phòng làm việc của cô, ho nhẹ một tiếng: “Quản lý Điền, ừm, buổi tối có cuộc hẹn không?”
“Đúng rồi, anh trai tôi đã mời một ít thịt tươi đến công ty của anh ấy tham gia tiết mục đón giao thừa, muốn giới thiệu cho tôi vài người.” Điền Chỉ Lam không e dè nói.
Đối với sự theo đuổi của Hoắc Chí Từ khiến cô rất đau đầu.
Chuyện tình cảm công sở vốn đã rất cấm kỵ, người theo đuổi lại là tổng giám đốc, dễ dàng bị người ta đàm tiếu.
Hơn nữa, dựa trên sự hiểu biết của cô về Hoắc Chí Từ, đến khách sạn chỉ để theo đuổi cô, ý thích của Hoắc Chí Từ lai có xác suất rất lớn, không chừng một ngày nào đó mất hứng thú với cô.
Cô hoàn toàn không muốn dính líu gì đến Hoắc Chí Từ, vẫn nên sớm cắt đứt suy nghĩ của anh ta.
“Không được.” Hoắc Chí Từ cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, vẻ mặt nghiêm túc: “Đêm giao thừa rất quan trọng, cô phải ở lại.”
“Chờ đã.” Điền Chỉ Lam trợn to mắt nhìn: “Hoắc tổng, đêm Giáng sinh tôi đã tăng ca rồi, hôm nay còn kêu tôi tăng ca, anh quá vô nhân đạo rồi không. Phòng kế hoạch đã sắp xếp nhiệm vụ rồi, cho nên không cần tôi phải ở lại.”
“Tiểu Hoắc tổng.” Hoắc Chí Từ nhấn mạnh.
Điền Chỉ Lam không nói nên lời: “Thêm cái chữ tiểu kia quan trọng như vậy sao?”
“Quan trọng.” Hoắc Chí Từ nhìn cô chăm chú: “Anh không phải Hoắc Ninh Từ “
“Được rồi, được rồi.” Điền Chỉ Lam đầu hàng “Tiểu Hoắc tổng, tôi có thể xin nghỉ phép và không làm thêm giờ một đêm không? Đừng trì hoãn việc truy tinh của tôi được không?”
“Không được.” Hoắc Chí Từ thẳng thừng từ chối.
Mặc dù nhân viên có quyền từ chối làm thêm giờ, nhưng thực tế nơi làm việc rất tàn nhẫn, Điền Chỉ Lam không thể không ở lại.
Đêm giao thừa hôm nay không có điểm nhấn đặc biệt nào, bộ phận kế hoạch và bộ phận phục vụ ăn uống cùng nhau chuẩn bị thực đơn năm mới và áp phích, tờ rơi, ngoài ra đón năm mới ở khách sạn có thể thưởng thức màn bắn pháo hoa đêm giao thừa gần sông Tân Giang, vì vậy có rất nhiều người đặt gói dịch vụ năm mới này.
Điền Chỉ Lam vội vàng ăn cơm, rồi đi đến sảnh tiệc ở tầng một của khách sạn, Hoắc Chí Từ và quản lý Dư vừa đi ra khỏi phòng bếp, nhân viên phục vụ đang có đầu không lộn xộn trên mặt đất đồ ăn, báo tên món ăn. Những món ăn này đều do bộ phận phục vụ và bộ phận kế hoạch cùng nhau đặt, tên và ý nghĩa của các món ăn đều chứa đựng sự thiết kế tỉ mỉ của bộ phận kế hoạch, bây giờ xem ra hiệu quả không tồi, đặc biệt có vui mừng hớn hở, cảm giác hồng hồng hỏa hỏa.
Điền Chỉ Lam rất hài lòng, kiểm tra lại các áp phích, tờ rơi và cách bài trí của sảnh tiệc, xác nhận rằng chúng hoàn hảo, lúc này mới nhỏ giọng hỏi Hoắc Chí Từ: “Có ý kiến gì không? Nói ra chúng tôi sẽ cải tiến thêm.”
Cô chắc chắn Hoắc Chí Từ không thể đưa ra bất kỳ ý kiến nào, trong lòng có vài phần tự đắc.
Vẻ mặt của Hoắc Chí Từ lập tức trầm xuống, chỉ vào tờ rơi trong tay: “Đây là cái gì?”
Điền Chỉ Lam xem xét, là một đĩa hoa quả, lúc đầu đặt ở bên trong mỗi bàn,trên đĩa có năm quả hồng nhỏ, trên đầu quả hồng là những nét mặt của đứa bé phúc lộc được dán bằng bột mì, mang ý nghĩa thịnh vượng, ngũ phúc lâm môn.
“Quả hồng, đĩa hoa quả bình thường không có tính sáng tạo, anh không thấy cái này rất đáng yêu rất hỉ khí sao? Nếu thích còn có thể mang về nhà.” Điền Chỉ Lam bối rối hỏi.
“Đây là ý tưởng mà quản lý Điền đặc biệt nghĩ ra.” Quản lý Dư cười nói: “Tôi vốn dĩ đã nói chuyện này quá phiền toái, quản lý Điền rất kiên trì, chúng tôi cũng liền phối hợp.”
Điền Chỉ Lam trong lòng “Lộp bộp”.
Quản lý Dư có ý kiến
với cô không phải ngày một ngày hai, nhưng hôm nay lại ở trước mặt Hoắc Chí Từ bưng lấy cô, chẳng lẽ đĩa hoa quả này thật sự có vấn đề sao?
“Quả hồng. . . Có gì sao?” Cô hỏi nhỏ.
“Hủy bỏ ngay lập tức.” Hoắc Chí Từ cau mày, nghiêm nghị nói “Quả hồng và hải sản không thể ăn chung, đặc biệt là cua. Nếu ai đó không thích ứng tốt sẽ bị nôn mửa và tiêu chảy. Cô không biết sao?”
Điền Chỉ Lam mặt tái mét.
* Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Hoắc tổng nghiêm túc cũng có chút tài năng.
* Hoài và Linh muốn nói: chúc các bạn thất tịch vui vẻ, dù dịch bệnh ngăn cản chúng ta ăn chè đậu đỏ nhưng không sao. Ở nhà đọc truyện của H&L nhé
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Sau Khi Ly Hôn Cùng Giản Tổng
- Chương 97: Hoắc Chí Từ Và Điền Chỉ Lam