Điền Chỉ Lam sống ở miền trung từ khi còn nhỏ, lên đại học mới đến An châu, không biết nhiều về những món cấm kỵ đi với hải sản.
Đối với một khách sạn, việc lập kế hoạch có thể có sai sót nhưng an toàn thực phẩm không được xảy ra vấn đề, đây là điều cơ bản nhất.
May là đĩa hồng này được làm rất đẹp mắt, nhiều người trầm trồ khen ngợi, cũng không ít người ăn, mà hải sản là món chính, phục vụ muộn, cua nướng hành lá được dọn ra
Bên này trong lúc dọn đĩa hồng, Hoắc Chí Từ đã khẩn trương vận động thanh long từ các khách sạn khác làm một đĩa hoa quả mới để trên bàn, sau khi ăn xong hai bàn hồng, Hoắc Chí Từ đích thân xin lỗi, cũng đưa ra giảm giá ưu đãi, tặng một món tráng miệng, hứa rằng sẽ chịu trách nhiệm cho bất kỳ sự khó chịu nào.
Trận giày vò này kéo dài đến tám giờ.
Khi khách mời trong sảnh tiệc đã gần hết, Hoắc Chí Từ mới thở phào nhẹ nhõm, nói vài câu với trợ lý đặc biệt bên cạnh, xoay người lại, Điền Chỉ Lam đã đi rồi.
Gửi hai tin nhắn WeChat cho Điền Chỉ Lam, nhưng không ai trả lời, anh nhìn đồng hồ, vội vã đến phòng kế hoạch.
Đèn phòng kế hoạch không được bật, Hoắc Chí Từ đứng ở cửa nghe một lát, sau đó yên lặng mở cửa.
Có tiếng “sột soạt” từ văn phòng trong cùng, một lúc sau nó mới im bặt.
Mượn ánh trăng bên ngoài cửa sổ, Hoắc Chí Từ nhìn vào bên trong liền thấy một bóng người đen kịt đang lẳng lặng đứng ngoài cửa sổ nhìn ra ngoài, đó là Điền Chỉ Lam.
Anh khẽ ho một tiếng, chậm rãi đi đến bên cạnh Điền Chỉ Lam, hai người đứng cạnh nhau.
Khóe mắt thoáng nhìn thoáng qua, một tia sáng nhỏ vụt qua. Tim Hoắc Chí Từ đau nhói, anh muốn an ủi, nhưng lại sợ điều đó càng làm tổn thương lòng tự trọng của Điền Chỉ Lam.
“Sao vậy?” Anh trầm giọng hỏi.
“Không có gì.” Giọng Điền Chỉ Lam buồn buồn.
“Ai cũng sẽ mắc sai lầm, không cần nghĩ bản thân mình quá hoàn hảo như vậy.” Hoắc Chí Từ cố gắng điều chỉnh bầu không khí, cười khẽ một tiếng: “Ai cũng lớn lên trong vấp ngã, em xem, anh cũng giống vậy.”
Điền Chỉ Lam sụt sịt: “Tôi xin lỗi, tôi đã quá sơ suất, suýt nữa đã mang lại thiệt hại không thể khắc phục cho khách sạn.”
“Yên tâm, anh sẽ không hạ thủ lưu tình, thứ hai vào buổi họp hàng tuần, sẽ trừ tiền thưởng của em.” Hoắc Chí Từ nghiêm nghị nói: “Đừng ghi hận anh, trừ của em chẳng khác nào trừ của anh, lòng anh đang rỉ máu.
Tâm trạng buồn bực của Điền Chỉ Lam vừa rồi bị câu nói này cuốn đi, cô muốn cười một chút nhưng vừa khóc vừa cười sẽ mất thể diện, đành phải mím chặt môi cố nén cười: “Trừ đi, trừ nhiều một chút để cho tôi nhớ.”
Hoắc Chí Từ yên lặng nhìn cô chăm chú, chợt nhớ tới nụ hôn trong mộng ngày đó, trong lòng lại rung động.
Trong bóng tối im lặng, bầu không khí đột nhiên có chút mập mờ.
Anh nhịn không được nhích lại gần, nhỏ giọng nói: “Chỉ Lam, anh . . .”
“Bốp” đèn bật sáng, mập mờ tan thành mây khói.
Đôi mắt Điền Chỉ Lam vẫn còn hơi đỏ, nhưng thần sắc đã trở lại bình thường. Cô nhìn Hoắc Chí Từ với ánh mắt chân thành và khẩn thiết: “Tiểu Hoắc tổng, hôm nay thật sự cảm ơn anh, nếu không phải anh cố chấp bắt tôi ở lại tăng ca, nếu anh không kịp thời phát hiện ra sơ sót này, tôi thật không biết phải làm sao”
Lúc này tâm trạng của Hoắc Chí Từ rất phức tạp, cũng không biết nên tiếc nuối vừa rồi không tranh thủ thổ lộ thêm hai câu, hay nên vui vì hình tượng của anh trong lòng Điền Chỉ Lam cuối cùng cũng đã được cải thiện.
“Cũng không tính là gì, từ nhỏ thích ăn hải sản, được bảo mẫu nói rằng đây là điều cấm kỵ, cho nên mới có thể nghĩ ra ngay lập tức.” Anh hiếm khi khiêm tốn nói vài lời, sau đó lại nói đùa: “Nhưng nếu em thành tâm cảm ơn, anh cũng không ngại.”
“Làm sao mới tính là thành tâm?” Điền Chỉ Lam khiêm tốn thỉnh giáo.
“Hôn một cái thì sao?” Hoắc Chí Từ nghiêm túc hỏi.
“Anh . . .” Điền Chỉ Lam tức giận đến mức muốn đánh anh.
“Được rồi được rồi, anh sai rồi.” Hoắc Chí Từ lập tức mượn gió bẻ măng cầu xin tha thứ: “Hai chữ cảm ơn là đủ rồi.”
. . .
Hai người đang nói chuyện, điện thoại rung lên, Hoắc Chí Từ cầm lên nhìn, ánh mắt chợt lạnh.
Tim Điền Chỉ Lam không khỏi nhảy dựng: “Lại xảy ra chuyện gì sao?”
“Không có gì, chờ mấy ngày nữa xem kịch vui.” Hoắc Chí Từ khóe miệng nhẹ cười.
Giao thừa cuối năm cuối cùng trôi qua rất tuyệt vời.
Sau khi ăn trộm vài hạt đậu vàng, tâm trạng của Điền Chỉ Lam tốt hơn rất nhiều, khi cô chuẩn bị về nhà, Hoắc Chí Từ đưa cô đến phòng tổng thống mà Giản Diệc Thận đã đặt cho Tô Tân, cả bốn người cùng xem giao thừa xem pháo hoa cùng nhau.
Sau đêm đó, khoảng cách giữa hai người dường như gần hơn rất nhiều, mặc dù Điền Chỉ Lam vẫn từ chối sự theo đuổi của Hoắc Chí Từ nhưng cô không còn phớt lờ hay chế giễu anh nữa, trò chuyện trên WeChat không còn là công việc cứng nhắc nữa, đôi khi cũng có thể trò chuyện một hồi, nói một số câu chuyện cười.
Trong sự cố quả hồng, cuối cùng Điền Chỉ Lam và quản lý Dư đều bị trừ tiền thưởng, quản lý Dư quản lý rất không phục, sau lưng liên tục mắng mỏ, nói rõ ràng là Điền Chỉ Lam nhất quyết đưa quả hồng vào thực đơn, chuyện này căn bản không liên quan tới anh ta vậy mà còn kéo anh ta xuống nước.
Những người trong bộ phận kế hoạch đã rất tức giận khi biết điều đó, tiểu Lưu vì Điền Chỉ Lam bênh vực kẻ yếu: “Anh ta ỷ vào là tiền bối đi khi dễ người khác, nghe nói anh ta ,sinh ra và lớn lên ở An Châu, làm công việc phục vụ ăn uống nhiều năm như vậy, tại sao lại không biết cua và quả hồng không thể kết hợp với nhau ? Rõ ràng cố ý không nói, muốn quản lý Điền xấu hổ.”
“Đừng nói nhảm, chuyện này xong rồi, đi làm việc đi.” Điền Chỉ Lam đem người giải tán.
Ngồi xuống ghế, cô suy nghĩ một lúc.
Thực ra, những gì tiểu Lưu nói cô đều nghĩ qua, nhưng bây giờ nhìn lại, quả thực có chút nghi ngờ. Nếu quản lý Dư nhằm vào cô muốn khiến cô khó xử, cô cũng sẽ không quá để ý, thế nhưng lần tính toán này lại ảnh hưởng đến toàn bộ khách sạn, điều này khiến cô không thể chấp nhận được.
Phải tìm một cơ hội thích hợp để nhắc nhở Hoắc Chí Từ một chút, hành vi của quản lý Dư sợ sau này sẽ gặp rắc rối.
Cô còn chưa kịp tìm cơ hội nhắc nhở thì bên quản lý Dư đã xảy ra chuyện.
Vào tuần thứ hai sau lễ hội mùa xuân, tại cuộc họp hàng tuần của công ty, cảnh sát thuộc Phòng điều tra kinh tế và Hoắc Chí Từ cùng nhau vào phòng họp, quản lý Dư bị bắt vì nhận tiền hoa hồng, số tiền rất lớn, bị bắt đi một cách ác liệt, Hoắc Chí Từ nắm lấy cơ hội mở đại hội nhân viên, gϊếŧ gà dọa khỉ.
Thủ đoạn lôi lệ phong hành [1] này, chỉ cần một đòn là cả khách sạn trên dưới xôn xao, vốn dĩ mọi người đều có ấn tượng về Hoắc Chí Từ là một công tử dựa hơi nhà mình, lần này đều lau mắt mà nhìn, nổi lòng tôn kính.
[1] Lôi đình vạn quân: sấm vang chớp giật, mang khí thế mạnh mẽ.
Điền Chỉ Lam cũng sửng sốt trước điều này, liên tục hỏi Hoắc Chí Từ làm cách nào mà anh phát hiện con sâu mọt này.
“Thật ra, đã sớm có manh mối, anh còn tưởng chỉ có chút tiền, cũng lười giày vò hắn.” Hoắc Chí Từ lười biếng nói “Mà hôm đó hắn ta hố em, anh liền nhịn không được, ỷ lớn hϊếp nhỏ, anh cho người âm thầm tra khảo người trong bộ phận ăn uống, bọn họ nói đã có người đặt ra câu hỏi tại sao cua và quả hồng lại để cùng nhau, nhưng tên họ Dư kia không nhắc nhở em, chờ em bị chê cười, cấp dưới cũng bị hắn ta gây sức ép nên cũng không dám nói gì.”
Điền Chỉ Lam nhất thời không nói nên lời, phân vân không biết nên khen ánh mắt của anh như đuốc hay là mắng anh vì không coi trọng khách sạn.
“Anh giận dữ vì hồng nhan như vậy, em có phải nên thưởng anh chút gì không ?” Hoắc Chí Từ cười hỏi.
“Nhàm chán, nằm mơ.” Điền Chỉ Lam lườm anh một cái rồi quay đi.
Sau khi ở chung với Hoắc Chí Từ một thời gian, Điền Chỉ Lam dần dần có chút cảm giác mới lạ với người này.
Anh và Hoắc Ninh Từ dáng dấp có mấy phần giống nhau, vẻ mặt giận dữ cũng có chút đáng sợ, nhưng Hoắc Chí Từ lại so Hoắc Ninh Từ trong cuộc sống hàng ngày lại thân thiện và vui tính hơn một chút. Hoắc Ninh Từ làm cho mọi người cảm thấy kính sợ, trong khi Hoắc Chí Từ làm cho mọi người cảm thấy gần gũi.
Những người như vậy, trong tình bạn rất được hoan nghênh.
Nhưng nếu với tư cách là một người yêu thì lại khiến người ta xin miễn thứ cho kẻ bất tài. Nói một cách mỹ miều thì loại đàn ông này được gọi ôn nhu đa tình, nói một cách khó thì là trung tâm điều hoà không khí, ai cũng có thể làm ấm.
Tuy nhiên, ngay cả khi Điền Chỉ Lam né tránh, bạn thân nhất của hai người lại là vợ chồng, vòng bạn bè cũng có gặp nhau, Hoắc Chí Từ luôn có thể tìm cơ hội xuất hiện trước mặt cô.
Cũng giống như hôm nay, cô vừa ra khỏi phòng học khiêu vũ, lúc vô tình ngẩng đầu liền nhìn thấy Hoắc Chí Từ đang đợi ở bên ngoài.
Gió đêm mùa hè xua tan cái nóng, mang theo hơi thở mát mẻ, Hoắc Chí Từ đứng dưới ngọn đèn đường một tay đút túi quần, dáng vẻ lười biếng, ánh đèn mờ ảo vừa mới bật lên, chiếu vào khuôn mặt anh, khiến cho nét mặt tuấn tú vốn có của anh càng thêm mấy phần quyến rũ.
Điền Chỉ Lam tránh tầm mắt, giả vờ không thấy vội vàng đi qua anh.
Hoắc Chí Từ vừa đuổi theo vừa phàn nàn: “Em cũng đừng nhẫn tâm như vậy được không? Không thèm để ý đến anh, dù gì anh cũng chờ em nửa tiếng.”
“Sao anh biết tôi ở đây?” Điền Chỉ Lam nhịn không được hỏi.
“Vòng bạn bè.” Hoắc Chí Từ như không có việc gì nói “Sau đó lại nhờ Diệc Thận tìm tiểu Tân liền biết.”
Điền Chỉ Lam thích đăng vòng bạn bè, nhưng không tấm nào được đăng lên đầy đủ cảnh, Hoắc Chí Từ dạng có thể tìm tới, coi như anh lợi hại.
Cô cũng không muốn nói chuyện, yếu ớt vẫy vẫy tay rồi tiếp tục đi về phía trước.
“Em cũng tập khiêu vũ sao?” Ánh mắt Hoắc Chí Từ nhìn từ trên xuống dưới, dài lại một lúc ở trên eo cô, tâm tình rối bời “Thân hình rất cân đối.”
“Nhảy múa cho vui, tâm trạng không tốt nên đến vận động chút.” Điền Chỉ Lam thản nhiên nói.
Hoắc Chí Từ ngẩn người: “Tâm trạng không tốt sao? Nói cho anh nghe, không chừng anh có thể giúp một tay.”
Điền Chỉ Lam cười tự giễu: “Ai mà không có chuyện bực mình ? Cuộc sống là như vậy, nếu không thoát ra được thì nên yên lặng chịu đựng.”
“Chi bằng anh dẫn em đi phát tiết ? Nhất định sẽ khiến em quên đi phiền muộn.” Hoắc Chí Từ suy nghĩ một chút nói.
Trong đường đua không người lái, đèn đều được bật sáng, sáng như ban ngày.
Trên đường đua uốn lượn, những dấu hiệu khác nhau được đánh dấu rõ ràng, một vài nhân viên vừa lái xe ra khỏi nhà kho, sau khi chạy vài vòng để khởi động, họ dừng lại trước mặt Hoắc Chí Từ.
Đây là một chiếc xe đã qua chỉnh sửa, trên thân xe in logo đội xe một một cách thất linh bát lạc, nhìn có cảm giác vài phần nhiệt huyết.
[2] Thất linh bát lạc: chỗ này chỗ kia
, nằm rải rác, lộn xộn.
“Anh. . . Còn biết cái này?” Điền Chỉ Lam bị sốc.
Hoắc Chí Từ “Ừ” một tiếng: “Lúc ấy thành tích cũng không tệ lắm, còn đang mơ vô địch thế giới, sau đó xảy ra chút chuyện, gia đình ngăn đón không cho, liền từ bỏ, lúc ấy anh cũng bực mình một thời gian dài.”
Nghe có vẻ hời hợt, nhưng Điền Chỉ Lam lại nghe ra mấy phần chua xót và không cam lòng.
Cô đột nhiên có chút hối hận, trước đây cô luôn cười nhạo Hoắc Chí Từ là công tử bột không biết làm gì, thật ra Hoắc Chí Từ cũng từng có ước mơ của chính mình cũng cố gắng vì nó, cô không nên dựa vào ấn tượng phiến diện mà chụp mũ anh.
“Tôi xin lỗi.” Cô thì thào “Tôi không biết.”
“Muốn xin lỗi thì phải có chút thành ý đúng không?” Hoắc Chí Từ lưu manh nhìn cô: “Hôn một cái biểu thị một chút áy náy?”
“Anh ——” Điền Chỉ Lam tức giận, không nhịn được mà đấm anh một cái, áy náy trong lòng cũng bị quét sạch.
Hoắc Chí Từ ngả người ra sau, ôm ngực đau đớn.
“Đừng giả bộ, được không? Ngây thơ.” Điền Chỉ Lam không nói nên lời.
Hoắc Chí Từ nghe lời không chuyển, quay đầu nhìn xe chép miệng: “Còn dám cùng anh đi lên một vòng không? Bảo đảm quên hết phiền muộn.”
Tiếng gầm xe oanh minh vang lên, cảm giác lưng bị đẩy về phía sau, Điền Chỉ Lam dựa vào lưng ghế, nắm chắc tay cầm trên nóc xe, ngón chân co quắp căng thẳng.
Tốc độ của Hoắc Chí Từ cực kỳ nhanh, giống như đã đi vào không gian biến ảo, sau một khúc cua gấp, Điền Chỉ Lam hoảng sợ gào thét, mọi phiền muộn dường như đã bị vắt kiệt khỏi tâm trí vào lúc này.
Tay lái dường như trở thành món đồ chơi trong tay Hoắc Chí Từ, giẫm lên chân ga và phanh chân giống như đang khiêu vũ.
Chờ lúc xe ngừng lại, Điền Chỉ Lam ngồi tại chỗ thở hổn hển, cô cảm thấy hồn phách của mình không thể trở lại vị trí ban đầu.
Cửa xe mở ra, Hoắc Chí Từ đưa tay về phía cô, cẩn thận đánh giá cô: “Không bị say xe chứ?”
Điền Chỉ Lam lắc đầu, hoa mắt nhưng không chóng mặt, nhưng chân có chút mềm, phải vịn tay Hoắc Chí Từ mới ra khỏi xe được.
“Thật sự không sao chứ?” Hoắc Chí Từ lo lắng nhìn cô “
“Thật sự không sao chứ?” Hoắc Chí Từ lo lắng nhìn cô “Anh đã lâu không lái xe, không làm chủ được tốc độ, lần đầu tiên em ngồi xe, anh nên chạy chậm một chút.”
Điền Chỉ Lam nhìn anh chằm chằm rồi đột nhiên cười: “Hoắc Chí Từ, nói thật, còn chưa đủ phấn khích, nếu anh lái xe nhanh hơn tôi sẽ vui hơn.”
Hoắc Chí Từ yên lòng, tiếp tục múa mép khua môi: “Anh tốt xấu cũng cầm qua mấy giải vô địch, mời anh ra sân còn phải có phí xuất hiện.”
“Bao nhiêu? Ra giá đi,tôi có thể mua được.” Điền Chỉ Lam liếc nhìn anh.
“Không cần tiền, mời anh uống rượu thì nào?” Hoắc Chí Từ ngập ngừng hỏi.
“Nằm mơ.” Điền Chỉ Lam khẽ khịt mũi.
Hoắc Chí Từ sắc mặt suy sụp.
Điền Chỉ Lam cười: “Mời anh uống ly cà phê vậy.”
Hai người lái xe trở lại thành phố, đến một quảng trường thương mại bên sông Tân Giang. Vào một đêm mùa hè lúc chín giờ, có rất nhiều người đến mua sắm và hóng mát, dãy cửa hàng xa xỉ phía trước đèn đuốc sáng trưng, cửa sổ trong suốt từ trần đến sàn vẫn hoạt động nhộn nhịp, Điền Chỉ Lam lơ đãng nhìn thoáng qua, bước chân bỗng nhiên dừng lại.
Hoắc Chí Từ nhìn theo ánh mắt của cô, có một người bán hàng ở cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn đang thử một chiếc vòng cổ kim cương với một đôi nam nữ, người phụ nữ rất xinh đẹp, cỡ bằng Điền Chỉ Lam, người đàn ông cũng phong độ nhẹ nhàng, có vẻ đã hơn nửa năm mươi tuổi.
Dựa theo tuổi tác, hai người hẳn là có quan hệ cha con, nhưng trông họ thân mật như một đôi tình nhân.
Hoắc Chí Từ trong lòng lộp bộp, sau đó nhìn lại, sắc mặt của Điền Chỉ Lam trắng bệch, đáy mắt ẩn ẩn nước mắt.
“Đi thôi.” Điền Chỉ Lam mạnh mẽ kéo tay áo của Hoắc Chí Từ bước nhanh về phía trước, giọng nói có chút đứt quãng,giống như sắp khóc “Tôi mời anh uống rượu.”
Đèn trong quầy rượu mờ ảo, tiếng trống sôi động nối tiếp nhau đập vào tim. Ở đâu cũng có đám người tùy ý phóng túng, Điền Chỉ Lam cũng không ngoại lệ, hết ly này đến ly khác, cơ thể lắc lư theo điệu nhạc, dáng vẻ vui vẻ.
Hoắc Chí Từ uống vài ly, mắt thấy Điền Chỉ Lam chuẩn bị mở một chai mới, anh rốt cuộc không nhịn được giật lấy chai rượu: “Được rồi, uống ít thôi, uống say bây giờ.”
Trong tiếng nhạc ồn ào, Điền Chỉ Lam cười xán lạn: “Uống say không tốt sao? Uống say sẽ không có phiền não rồi. Nhanh đưa cho tôi, nếu không tôi sẽ nổi giận.”
Cô tới đoạt chai rượu, Hoắc Chí Từ di chuyển tay, cô vồ hụt, ngã vào trong vòng tay của Hoắc Chí Từ.
Điền Chỉ Lam chuẩn bị đứng dậy, Hoắc Chí Từ đã ôm lấy cô, nâng mặt cô lên, hai người bốn mắt nhìn nhau.
“Chỉ Lam.” Anh ôn nhu nói “Nếu em thấy buồn thì cứ khóc đi, khóc xong sẽ cảm thấy dễ chịu hơn, đừng cố gắng gượng như vậy, anh cảm thấy thật đau lòng.”
Nụ cười của Điền Chỉ Lam cứng đờ.
Một lúc sau, cô vùi mặt vào trong ngực của Hoắc Chí Từ.
Nước mắt lặng lẽ chảy xuống, ướt đẫm vạt áo.
“Tại sao ông ấy lại thích tìm phụ nữ bên ngoài như vậy? Tôi không hiểu, chẳng lẽ cảm giác mới mẻ quan trọng như vậy sao? Mẹ con tôi trong lòng ông ta đến cùng coi là gì?”
“Ngoại trừ chuyện này, ông ấy đối xử với tôi rất tốt. Ông ấy luôn nói với tôi, lần sau sẽ không tái phạm nữa, nhất định làm một người cha một người chồng tốt, nhưng anh xem, ông ấy lại chứng nào tật ấy.”
“Mẹ tôi đã chết lặng, bà ấy lại cũng ly hôn, hai gia tộc buộc chung một chỗ ai cũng không thể rời đi, nhưng tôi vẫn làm sao có thể làm ngơ, ông ấy tìm phụ nữ trạc tuổi tôi, đàn ông đều có mới nới cũ sao? Đều thích người trẻ đẹp như vậy sao?”
. . .
Cơ thể trong vòng tay anh mỏng manh, yếu ớt vô lực khiến trái tim Hoắc Chí Từ từng đợt nhói đau.
Hóa ra, bướng bỉnh kiêu ngạo cũng chỉ là lớp áo ngụy trang. Trách không được xưa nay cô không bao giờ nhắc đến gia cảnh của mình, tình nguyện ở khách sạn làm việc hơn là hưởng thụ cuộc sống thiên kim đại tiểu thư.
Cúi đầu xuống, Hoắc Chí Từ hôn lên lọn tóc cô: “Không phải, không phải đàn ông nào cũng như thế này, đừng quan tâm đến ông ấy nữa, đừng buồn . . .”
Điền Chỉ Lam ngẩng mặt lên nhìn anh, nước mắt giàn giụa.
“Tôi không tin.” Cô thì thầm.
Ánh đèn lúc sáng lúc tối, khuôn mặt Điền Chỉ Lam lập loè, cám dỗ vô cùng, Hoắc Chí Từ không tự chủ được mà hôn lên môi cô không chút suy nghĩ.
Đôi môi chạm nhau, mềm mại nhu nhuận, cảm giác hoàn hảo như trong tưởng tượng.
Điền Chỉ Lam cứng ngắc một lúc, vài giây sau, cô ôm lấy cổ Hoắc Chí Từ, chủ động đáp lại.
Rượu trong máu tùy ý chạy loạn, nhiệt độ cơ thể bỗng nhiên tăng cao. . .
* Tác giả có lời muốn nói: Hai vạn chữ đã được lượt bỏ.
Tiểu Hoắc tổng: ? ? ?
Tiểu Hoắc tổng: Cho cô tiền, đem hai vạn chữ viết ra.