Chương 80

Lúc này, Tô Tân nhận ra mình bị lừa.

Giang Viện Viện không biết lúc nào đã bị Giản Diệc Thận thu mua, dùng lý do hiệp hội phim dụ cô đến khu nghỉ mát này.

Cô dở khóc dở cười: “Anh muốn đến đây chơi có thể nói với em một tiếng? Cần gì phải kéo chị Viện lên kế hoạch, không khiến người ta chê cười sao?”

“Muốn cho em một bất ngờ ” Giản Diệc Thận cầm tay cô, tràn đầy phấn khởi nói “Đi, anh dẫn em đi xem phòng của chúng ta.”

“Chờ một chút, anh để em sắp xếp người của mình thật tốt đã.” Tô Tân bất đắc dĩ nói.

Hội nghị không có, hai người đi theo không thể không sắp xếp, khu nghỉ mát này phòng đã đầy, Tô Tân để bọn họ đến thị trấn cổ tìm khách sạn ở lại, ngày mai tự mình xuống núi.

Sau khi thu xếp xong, điện thoại liền vang lên, Tô Tân xem xét, là Giang Viện Viện.

“Được lắm, chị cứ như vậy mà đem em đi bán?” Vừa nhận điện thoại, Tô Tân liền tức giận hỏi.

Giang Viện Viện bật cười: “Chị sai rồi, đây không phải tới nói xin lỗi em sao? Em không biết, Giản tổng ăn nói khép nép cầu chị bao nhiêu, chị thật sự sợ rớt cằm, sợ không đồng ý thì cái đầu cũng khó giữ.”

“Đáng sợ như thế sao?” Tô Tân không nhịn được cười.

“Đúng vậy ” Giang Viện Viện nghiêm nghị nói “Em không biết, Giản tổng bây giờ đang ở trong vòng của chúng ta, thiết lập nhân vật tâm ngoan thủ lạt, xung quan giận dữ vì hồng nhan, đem công ty Gia Thành lớn như thế nói đánh liền đánh sụp, chị thấy hình ảnh cậu ta ăn nói khép nép nếu không giúp đỡ, sẽ bị diệt?”

“Cái này còn cần thiết lập? Em thấy anh ấy cũng có thể xông xáo vô ngành giải trí.”

“Giới giải trí không dám nhận.”

. . .

Hai người nói đùa vài câu, Giản Diệc Thận ở bên cạnh ho khan.

“Ai u, xem ra Giản tổng lại ghét bỏ chị rồi ” Giang Viện Viện hiểu ý “Hai người hưởng thụ thật tốt thế giới hai người đi nha.”

“Được.”

Tô Tân đang định cúp máy, Giang Viện Viện lại đột nhiên nói: “Tiểu Tân, có chuyện này, chị đã nghĩ rất lâu, vẫn phải nói cho em một chút. Còn nhớ lần trước tài chính chị bị đóng băng không?”

“Nhớ, có chuyện gì vậy?” Tô Tân sửng sốt.

“Sau đó, tiền đầu tư thứ hai đến từ Giản Diệc Thận” Giang Viện Viện bất lực nói “Lúc ấy cậu ta không cho chị nói với em, nói là sợ em không đồng ý, cũng không muốn em tiêu tốn tâm tư đi tìm nhà đầu tư khắp nơi, chị cũng phục cậu ta luôn rồi, lúc ấy không ký hợp đồng với chị, nếu chị muốn nuốt tiền cậu ta sẽ không có chứng cứ nói rõ lí lẽ, một khoản tiền lớn như vậy, lá gan cậu ta thật là lớn.”

Tô Tân lặng đi một lúc.

“Nếu như em không có ý định hợp lại, chị có thể đem bí mật này giấu diếm cả đời, nhưng hiện tại chị cảm thấy vẫn tốt nhất nên để em biết một chút ” Giang Viện Viện hơi xúc động “Chuyện trước kia của hai người chị không hiểu rõ lắm, nhưng bây giờ chị nhìn ra được, câụ ta thật tâm để ý em, lo lắng cho em, làm hết thảy cũng từ góc độ của em cân nhắc, hi vọng em hạnh phúc suy nghĩ thậm chí cao hơn cậu ta muốn cùng em hợp lại, điểm này rất khó có được.”

Tô Tân thở phào nhẹ nhõm: “Chị Viện Viện, em biết rồi.”

Vừa cúp điện thoại, Giản Diệc Thận cầm vali bước vào, nắm tay cô còn vờ hỏi: “Giang Viện Viện? Cùng em nói gì vậy?”

“Không có gì ” Tô Tân nhẹ giọng đáp “Nói có người không coi tiền ra gì, đầu tư gần 100 triệu không chớp mắt liền ném ra, đến cả hợp đồng cũng không ký.”

Trái tim Giản Diệc Thận đập hai lần, giữ chặt tay cô: “Em . . . Biết hết rồi?”

“Có cái gì không thể biết sao?” Tô Tân hỏi lại.

“Tiểu Tân, anh không có ý gì khác ” Giản Diệc Thận lo lắng nhìn cô “Thật ra, anh bí mật mua cổ phần của « Ác Mộng » từ tay Giang Viện Viện là có tư tâm.”

Tô Tân tự hỏi, nếu Giản Diệc Thận dùng chuyện này tranh công, vậy khả năng anh có tư tâm rất cao, nhưng bây giờ nếu không phải Giang Viện Viện nói cho cô, có lẽ cô sẽ một mực mơ mơ màng màng, cái này làm sao có tư tâm?

“Anh nói em đừng tức giận” Giản Diệc Thận ho nhẹ “Cái kia . . . Anh chỉ muốn đặt chân vào bộ phim của em, lại sợ em không đồng ý, cho nên mới . . . thừa dịp Giang Viện Viện . . . Tiền trảm hậu tấu.”

“Đặt chân vào?” Tô Tân giật mình.

“« Ác Mộng » là một sản phẩm lớn mà em muốn làm, em nhìn xem, Cố Phi Nam diễn vai chính, Từ Đông Tô là nguyên tác phim, anh cái gì cũng không có, vậy sao mà được?” Giản Diệc Thận hậm hực nói.

Tô Tân dở khóc dở cười: “Chỉ vì cái này?”

Giản Diệc Thận ôm cô vào lòng, hôn lên chóp tóc của cô, tràn đầy vui mừng: “Đúng vậy, hiện tại tiền đã bị em tiêu hết, muốn rút lui cũng không được, bộ phim này không muốn có anh cũng phải có, em đừng suy nghĩ nhiều có được không?”

Đúng vậy, vấn đề này đã quá lâu, nghĩ về nó cũng vô ích. Hiếm khi hai người có không gian riêng, Tô Tân liền đem việc này quên hết đi.

Giản Diệc Thận đặt một căn phòng ở giữa, được xây dựng giống như tổ chim những ngọn cây, mái nhà bán cong được trang trí bằng những khúc gỗ và tranh, khá hoang dã. Bên ngoài là một sân thượng lớn, xung quanh là những cây cổ thụ xanh tươi, thỉnh thoảng có một con sóc nhỏ vụt qua trong kẽ lá khiến vài chú chim giật mình.

Tô Tân vừa cất hành lý vào phòng, đầu bếp và quản gia liền tiến đến. Tối nay Giản Diệc Thận quyết định dùng bữa dưới ánh nến “Dancing with the Forest” của khu nghỉ mát.

Mặt trời lặn dần, phủ lên ngọn rừng phía xa những lớp màu đỏ nhạt; những ngọn nến thơm thắp sáng một vòng tròn trên sân thượng, ánh nến lung linh, tấm màn che nửa bàn ăn. Bên ngoài màn tơ, các đầu bếp tỉ mỉ sắc nướng các loại hải sản và thịt, mùi thơm tỏa ra khắp chốn.

Mọi thứ đều lãng mạn, hữu tình như đang ở chốn thần tiên, ngay cả không khí cũng tràn ngập sắc hồng.

“Nơi này thật đẹp, người xây nên khu nghỉ dưỡng này hẳn là một thiên tài.” Tô Tân khẽ than.

“Anh trai Hoắc Chí Từ xây nó ” Giản Diệc Thận cẩn thận chọn một miếng cá tuyết mới chiên và đặt lên đĩa của Tô Tân “Hoắc Chí Từ mỗi ngày cà lơ phất phơ, anh trai cậu ấy ngược lại rất lợi hại, tạo ra nhiều khu nghỉ dưỡng sang trọng hoang dã có tiếng trong ngành.”

Tô Tân sửng sốt, trước đây cô vô tình phát hiện ra khu nghỉ dưỡng này trên một tạp chí du lịch, nhưng cô không ngờ nó lại liên quan đến Hoắc Chí Từ: “Ánh mắt anh trai anh ấy tốt như vậy sao?”

“Đúng vậy, lúc trước vừa mua một hòn đảo nhỏ, chuẩn bị phát triển khu du lịch trên biển ” Giản Diệc Thận thích thú nói “Chờ làm xong, anh dẫn em đi chơi.”

Nhân viên phục vụ giúp bọn họ rót một ly rượu vang, Tô Tân nhấp một ngụm, hương vị êm dịu và ngọt ngào, dư vị kéo dài.

Ánh mắt Giản Diệc Thận dừng lại trên môi cô, cánh môi kia bị màu đỏ của rượu làm ướt đẫm, lóe lên một tia khác lạ, trông càng thêm hồng hào hấp dẫn.

Hầu kết bỗng nhúc nhích một cái, không kìm được mà cúi xuống hôn lên cánh môi kia.

Vị ngọt của rượu vang đọng lại giữa đôi môi, đầu óc anh choáng váng, muốn tiến sâu hơn nữa thì bị đầu bếp dọn đồ ăn lên.

Tô Tân vội vàng thoát khỏi vòng tay anh, giận anh một chút, đem ly rượu nhét vào tay anh: “Uống của anh đi.”

. . .

Trong bầu không khí say sưa này, Giản Diệc Thận nhịn không được uống hai ngụm rượu. Tửu lượng của anh không tốt, uống hai ngụm liền cảm thấy có chút choáng váng, vừa nghĩ tới phía sau trọng có chuyện khác, anh không dám uống nữa.

Màn đêm dần dần buông xuống, trong rừng truyền đến âm thanh của những con côn trùng. Sau khi hai người ăn tối, cùng nhau dựa vào ghế salon trong phòng khách.

Toàn bộ mái nhà từ từ mở ra, bầu trời đêm xanh thẫm hiện ra trước mắt.

Trăng trên trời cao, tinh tú lấp lánh, giữa núi cao rừng rậm, bầu trời đêm tinh khiết đến nỗi không có một tia tạp chất, như thể nó nằm trong tầm tay. Tô Tân chăm chú quan sát một lúc, sau đó chợt kinh ngạc thốt lên: “Diệc Thận . . . Bốn ngôi sao liên tiếp!”

Ngày đó trước cửa Tinh Hà còn cùng người qua đường nói về chuyện này, không nghĩ tới hôm nay liền có thể thấy được. Trên bầu trời đêm, sao Thổ, Mặt Trăng, sao Kim, sao Mộc gần như nằm trên một đường thẳng, toả sáng rạng rỡ, khiến những ngôi sao nhỏ bên cạnh đều ảm đạm phai mờ.

Giản Diệc Thận không cử động, chỉ nhìn chằm chằm vào mắt Tô Tân.

Không cần phải nhìn những vì sao trên bầu trời đêm, bởi vì những ngôi sao sáng nhất đều nằm trong mắt Tô Tân.

“Sao anh không nhìn?” Tô Tân chọc anh “Đây là cảnh tượng mấy chục năm mới có một lần.”

“Bốp” một tiếng, một hộp trang sức mở ra trước mặt Tô Tân, một sợi dây chuyền xuất hiện trước mặt cô.

Đây là một bộ trang sức kim cương màu xanh ngọc thạch, mặt dây chuyền hiện có hình Thất Tinh Liên Châu, ở giữa được khảm một viên kim cương lớn, bên cạnh là những ngôi sao được dùng bằng công nghệ thái lam cùng mảnh kim cương trang trí lên, lãng mạn lại hoa lệ.

Tô Tân sửng sốt, chợt nhớ ra đây là sợi dây chuyền Giản Diệc Thận mua cho cô tại hội nghị C-cline cách đây rất lâu, nhưng lúc đó cô không nhận.

“Tiểu Tân, vẫn còn một số ký ức không vui ở đây, anh đã đợi rất lâu,cuối cùng đã đợi được đến ngày này, có thể tự tay treo chiếc vòng cổ này cho em và xóa sạch những ký ức khó chịu này khỏi tâm trí của em.” Giản Diệc Thận trầm giọng.

Tô Tân có chút xuất thần, sau đó cười khẽ: “Vậy . . . Anh cũng nhớ sao.”

Cô đã từng theo Giản Diệc Thận đến đây, muốn cùng nhau ngắm nhìn bầu trời đầy sao đẹp nhất ở nơi ý nghĩa này, kết quả nhìn được năm phút đã bị Giản Diệc Thận tiễn xuống núi trong đêm.

“Anh khi đó quá khốn nạn.” Giản Diệc Thận cầm tay cô, nhớ tới lúc trước, trong lòng ảo não.

Tô Tân khẽ thở dài, dùng đầu ngón tay vuốt ve gương mặt anh.

Giờ phút này, trái tim cô đầy sao, mềm mại như muốn nhỏ giọt nước.

Thì ra tối nay Giản Diệc Thận đặc biệt chọn khu nghỉ dưỡng này, cùng cô chọn nơi để ngắm nhìn bầu trời đầy sao kỳ lạ này.

“Em sẽ luôn nhớ anh lúc ấy đã tệ như thế nào . . .” Cô trầm giọng lẩm bẩm, ánh mắt dần mờ mịt, thật lâu sau, cô đặt một nụ hôn lên má Giản Diệc Thận “Nhưng em sẽ nhớ tới đêm sao hôm nay, nó rất đẹp, đẹp đến mức khiến tất cả mọi thứ đều ảm đạm phai mờ. Diệc Thận, chúng ta cùng nhìn về phía trước, không cần quay đầu lại nữa.”

“Được.” Giản Diệc Thận cẩn thận lấy sợi dây chuyền ra và treo lên cổ Tô Tân.

Những viên kim cương tỏa sáng, phản chiếu ánh sáng nơi cái cổ xinh đẹp, nổi bật lên làn da trắng hơn tuyết.

Nụ hôn của anh từ từ rơi xuống, từ lông mi đến chóp mũi, đảo quanh chóp mũi một lúc, rồi đáp xuống cánh môi.

Nó tinh tế như một bông hoa mùa xuân và ngọt ngào như mật ong.

Rượu làm cho máu chảy nhanh hơn và dần dần sôi lên, anh nhịn không được mà khao khát càng nhiều, để lại nhiều dấu vết trên làn da.

Trong màn đêm tĩnh mịch, từng giọng nói tinh tế dường như vô hình được khuếch đại, mọi sự vuốt ve dường như là ủi tâm hồn.

Xa xa những con sóng tre như những con sóng cuốn trôi bãi biển hết lần này đến lần khác; những ngôi sao nằm rải rác trên mái nhà, tăng thêm nét quyến rũ cho sức nóng đang tăng lên trong phòng.

Hai người ôm chặt lấy nhau, tìm kiếm sự tồn tại của nhau trong khoảng không gian đã mất . . .



Tô Tân bị đánh thức bởi tiếng chim hót.

Tiếng hót của chim đặc biệt uyển chuyển, líu lo, lanh lảnh, một tiếng lại một tiếng, giống như đang thúc giục cặp đôi trong phòng mau ra đây cùng nhau vui đùa.

Đêm qua rèm cửa không đóng, bình minh thâm nhập qua cửa sổ kính chiếu xuống, một đôi tay ngạo nghễ đặt lên cơ thể Tô Tân, như muốn tuyên thệ chủ quyền.

Tô Tân nghiêng mặt qua nhìn Giản Diệc Thận vẫn đang ngủ say.

Xương trán của anh tương đối nổi bật, hốc mắt sâu, sống mũi cao thẳng, phác thảo đường nét thâm thúy lăng lệ trên khuôn mặt, may mắn là đôi mắt nhắm nghiền lúc này pha loãng một chút khí sắc.

Nhìn một hồi, Tô Tân nhất thời cảm thấy ngứa ngáy, lặng lẽ cúi xuống, nhẹ nhàng cọ xát đôi môi mỏng hai cái . . . Môi lập tức bị hôn, Giản Diệc Thận xoay người một cái, bao bọc lấy cô, tùy ý nhấm nháp mùi vị, mắt thấy hơi thở của Tô Tân gần như cạn kiệt, mới thả ra.

“Dậy ăn cơm!” Tô Tân cảm nhận được sự khác thường của anh, dùng sức đẩy anh thật mạnh, vội vàng xuống giường.

Hai người ầm ĩ trong phòng một hồi mới tắm rửa xong và gọi đồ ăn sáng.

Bữa sáng được phục vụ bởi quản gia và đầu bếp, mang cả phong cách phương Tây và Trung Quốc, rất chu đáo. Giản Diệc Thận ngồi vào bàn ăn, vừa ăn vừa hăng hái bắt đầu lên kế hoạch cho tương lai: “Trở về chúng ta chọn một ngày tốt, đến cục dân chính làm thủ tục sớm một chút, thiết kế lại đồ đạc ở nhà, em thích màu gì? Màu hồng hay màu trắng?”

Tô Tân giật mình, trầm mặc không nói, dùng thìa khuấy cháo, nhìn khí bốc lên.

“Sao vậy?” Giản Diệc Thận mẫn cảm nhận ra cái gì, bối rối hỏi.

Tô Tân suy nghĩ kỹ một hồi, cuối cùng ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của anh, bình tĩnh nói: “Diệc Thận, đêm qua rất đẹp, nhưng em tạm thời không có ý định phục hôn. Em không nghĩ kết hôn là cần thiết, chúng ta bây giờ rất tốt, lo lắng cho nhau, thích hợp hẹn hò, không vì quá gần gũi mà phiền chán, cũng sẽ không vì quá xa cách mà lạ lẫm, muốn ở bên nhau liền ở bên nhau, không phải rất tốt sao?”

Khoé miệng tươi cười của Giản Diệc Thận cứng đờ.

* Tác giả có lời muốn nói: Thật xin lỗi, hôm nay tiểu Tân cặn bã một chút, đi thận không đi tâm, không muốn phục hôn →_→