Chương 73: Đánh nhau!

Càng ngày càng nhiều khách mới có mặt, thảm đỏ cũng chuẩn bị kết thúc.

Chủ sự phương từng hội trưởng, Tiền đổng sự tới nghênh đón Giản Diệc Thận, mọi người khách sáo một hồi, nói về tình hình tài chính quốc tế, tranh chấp ma sát thương mại và tương lai của thị trường chứng khoán. Cuối cùng, chủ đề đã thay đổi và trở lại với những vị khách tham dự bữa tiệc.

"Đổng sự Tiền, vừa rồi Tô tiểu thư kia thực sự chỉ là minh tinh hay tổng giám đốc?" Từng hội trưởng một mặt kinh ngạc "Khu kinh doanh của thành phố An Châu thật ấn tượng, thật là khiến người lau mắt mà nhìn a, Giản tổng còn trẻ đầy triển vọng, thậm chí nữ tổng giám đốc cũng còn rất trẻ và xinh đẹp như vậy, đều là tuổi trẻ tài cao a."

Giản Diệc Thận thuận ánh mắt nhìn sang, vừa vặn thấy được Tô Tân cùng Trình Tử Hạo đang nói chuyện, cười nhẹ nhàng, mặt mày nhu nhuận. Anh lập tức không cótâm trạng nói chuyện phiếm xã giao tâm tình, hận không thể lập tức đi theo đem Tô Tân cùng Trình Tử Hạo tách ra.

Đổng sự Tiền có chút lúng túng liếc qua Giản Diệc Thận, từng hội trưởng đến từ Bắc Châu nên không biết, gốc là người gốc An Châu, chuyện hai nhà Giản Tô có nghe thấy, cũng biết hai người này là quan hệ chồng trước vợ trước, đành phải hàm hồ muốn lăn lộn quá khứ: "Đúng vậy a, người tuổi trẻ bây giờ càng ngày càng lợi hại, tôi cũng biết một . . ."

"Vậy Tô tiểu thư có bạn trai chưa?" Hội trưởng Từng quan tâm hỏi, nhìn chằm chằm vào chủ đề Tô Tân không chịu thả "Nếu như không có, tôi ngược lại thật ra có một nhân tuyển."

"Cái kia . . . Cái này. . . Tô tiểu thư cô là... Ha ha việc này hiện tại không quá phù hợpđể nói . . ." Đổng sự Tiền cười ha hả "Chúng ta nói chuyện điểm khác đi, hôm nay khí trời thật tốt . . ."

"Hội trưởng Từng, Tô tiểu thư là vợ trước của tôi " Giản Diệc Thận tự nhiên nhận lấy lời nói gốc rạ "Tôi cũng đang theo đuổi cô ấy, còn xin hội trưởng Từng giơ cao đánh khẽ đừng thay cô ấy giới thiệu đối tượng, bằng không độ khó thành công lại tăng lên một cấp bậc."

Hội trưởng Từng thật lâu mới hồi phục tinh thần lại, cười ha ha: "Giản tổng, không dám không dám, hoá ra anh còn có loại nguồn gôc này, là tôi đường đột. Cậu cố lên, một ngày nào đó thành công, tôi sẽ đến uống một cốc rượu mừng."

"Cảm ơn lời chúc của ông, đến lúc đó nhất định sẽ mời hội trưởng Từngđến." Giản Diệc Thận cười nói.

Sau khi xã giao xong, Giản Diệc Thận bước nhanh về phía Tô Tân.

Trình Tử Hạo, Cố Phi Nam đã ở đó, ba người không biết đang nói cái gì, bỗng nhiên nở nụ cười, con mắt Tô Tân đều cong thành trăng non, lúm đồng tiền ở khóe môi tiểu lúm đồng tiền như ẩn như hiện.

Giản Diệc Thận thấy lòng ngứa ngáy, ba chân bốn cẳng đến bên cạnh Tô Tân: "Cười gì vậy?"

Tô Tân nhếch môi cười: "Cố Phi Nam đang kể cho bọn em về việc quay phim, về vai diễn của cậu ấy. Tệ đến mức không thể chịu nổi. Sau khi quay bộ phim, tất cả người trong đoàn làm phim đã đến đánh cậu ấy, thật đáng thương."

"Thậm chí còn đáng thương hơn " Cố Phi Nam biểu lộ đầy cay đắng "Emmỗi ngày đều bị người đánh, còn chui vào vũng bùn ăn một bụng bùn, đáng sợ nhất là có một cảnh, em bị treo lên cao chục mét đến mười bảy, tám thứ lần. Lúc xuống đất chân cũng không còn cảm giác."

Khuôn mặt Tô Tân có chút động: "Thảm như vậy sao? Trợ lý có giúp em xoa bóp hay không?"

. . .

Giản Diệc Thận càng nghe càng cảnh giác, tiểu tử này bán thảm còn rất có một bộ, đây là tranh thủ Tô Tân đồng tình hay sao?

Anh nhàn nhạt quét Cố Phi Nam một chút: "Cái này cũng không có gì đáng nói, một đại nam nhân cũng phải chịu đựng, cũng muốn đánh rớt răng cùng nuốt huyết."

Cố Phi Nam bị chẹn họng một chút, sắc mặt khó coi: "Chuyện giữa tôi và chị Tân không cần anh quan tâm."

Giản Diệc Thận cười cười, một mặt rộng lượng: "Tôi hiểu, cậu còn quá nhỏ, rất nhiều chuyện không hiểu."

"Anh —— " Trình Tử Hạo ở bên cạnh xem náo nhiệt trực nhạc, hận không thể để hai người bọn họ đánh nhau, Tô Tân tranh thủ thời gian khuyên can: "Được rồi, Phi Nam, ở đây có nhiều phóng viên, đừng gây rắc rối, đến lúc đó trống rỗng cho em biên ít đồ ra, Trịnh Vân lại nhức đầu."

Cố Phi Nam hậm hực trừng mắt nhìn Giản Diệc Thận một chút, nghe lời không ra.

Tiệc tối bắt đầu, theo sự sắp xếp của nhà tổ chức, mấy người bọn họ tách ra đi tì vị trí. Giản Diệc Thận ngồi hàng ghế thứ nhất, cùng hội trưởng Từng ngồi cùng một chỗ, Trình Tử Hạo hơi lệch một điểm, Cố Phi Nam thì ngồi phía bên trái khu minh tinh.

Vị trí của Tô Tân nằm ở phía sau, vừa vặn có thể nhìn thấy hơn phân nửa khu khách quý. Ngoài những ngôi sao nổi tiếng trong làng giải trí, hầu như tất cả những người nổi tiếng trong cộng đồng doanh nghiệp của An Châu cũng có mặt, Giang Viện Viện ngồi bên cạnh cô, sắp bắt đầu mới vội vã đến.

Cô vừa cùng Giang Viện Viện nói mấy câu, ánh mắt hướng về phía trước quét qua, chợt nhìn thấy hai thân ảnh quen thuộc, chính là Lữ Thành Chiêu cùng Bạch Thiến Ngữ.

Giống như là phát hiện ra ánh mắt của cii, Lữ Thành Chiêu bất ngờ xoay đầu lại, hai người bốn mắt tương đối, Lữ Thành Chiêu nhìn cô cười âm hiểm.

Tô Tân mặt không thay sắc trả về cho hắn một ánh mắt lạnh lùng.

Trong lời mời nồng nhiệt của chủ nhà, hội trưởng Từng bắt đầu đọc lời chào mừng. Ông cảm tạ tất cả các thành phần của xã hội đã hỗ trợ từ thiện và tóm tắt kết quả của các hoạt động từ thiện này. Đặc biệt, ông cảm ơn nhiều ngôi sao và doanh nhân đã nhiệt tình về phúc lợi công cộng. Tiếp theo là xen kẽ với các buổi biểu diễn và giải thưởng. Ở giữa, phó chủ tịch cũng đã công bố một số dự án từ thiện quan trọng và quyên góp tại chỗ trong năm nay.

Khoa học kỹ thuật Thận Ngôn dẫn đầu góp một ngàn vạn, các công ty còn lại cũng nhao nhao khẳng khái giúp tiền, Trình Tử Hạo góp năm trăm vạn, Tô Tân trong tay không còn dư dả, góp một trăm vạn bày tỏ tấm lòng.

Điều khiến Tô Tân giật mình chính là, Lữ Thành Chiêu thế mà cũng tài đại khí thô góp năm trăm vạn, một chút cũng không nhìn ra vừa mới bị vấn đề thuế vụ phạt khoản tiền lớn.

Nghĩ lại, cô đại khái đoán được mấy phần.

Bộ phim của Lữ Thành Chiêu sắp phát sóng, phải bày ra khí thế trước, quyết không thể lọt lực lượng, về phần quyên tiền này, hôm nay cũng chính là cho một con số chữ mà thôi, tiền không tới sổ, lúc nào tới sổ là hai chuyện.

Giản Diệc Thậnngồi phía trước đứng lên, hóp lưng lại như mèo ra ghế khách quý, đi đến cửa phụ.

Cửa phụ dẫn đến nhà vệ sinh và sân thượng, cũng là khu vực hút thuốc và khu vực tiếp khách. Không khí trên sân khấu ấm áp, Giản Diệc Thận đến đó cũng không biết làm gì.

Tô Tân đang thắc mắc. Đột nhiên, một thân ảnh loé ra ở ngoài cửa, rất quen thuộc, giống như . . . Là Bạch Thiến Ngữ.

---

Giản Diệc Thận đứng ở hành lang, nhìn chằm chằm vào Bạch Thiến Ngữ sắp tới.

Vừa rồi điện thoại nhận được tin nhắn, anh còn tưởng là tin nhắn rác, nhìn mấy lần mới nhận ra đây số xa lạ chủ nhân là Bạch Thiến Ngữ.

Kể từ khi cùng Bạch Thiến Ngữ đoạn tuyệt quan hệ, anh liền đem số cô ta xoá bỏ, khi nhận được tin nhắn khiến anh thật bất ngờ.

Tin nhắn viết rất mịt mờ, nói rằng một bí mật liên quan đến Lữ Thành Chiêu muốn nói cho anh biết, yêu cầu anh gặp mặt ở sân thượng bên ngoài.

"Diệc Thận " Bạch Thiến Ngữ bước nhanh tới trước mặt anh, thần sắc có chút hốt hoảng nhìn bốn phía một chút "Tớ không thể ở lại quá lâu, bằng không Thành Chiêu hắn sẽ đem lòng sinh nghi."

"Nói đi, tôi nghe." Giản Diệc Thận thần sắc đạm mạc.

"Diệc Thận, tớ không thực sự muốn cùng hắn ở một chỗ, là do hắn bức tớ, trong tay hắn có . . . Một sổ cầm tay " Giọng Bạch Thiến Ngữ dừng một chút, vành mắt dần dần đỏ lên "Tớ luôn muốn rời xa hắn, nhưng hắn lại đe doạ, tớ cùng đường mạt lộ mới đến tìm cậu, cậu có thể vì tình cảm bạn bè nhiều năm mà giúp tớ một tay hay không . . ."

Giản Diệc Thận lạnh lùng nhìn cô ta, không nói lời nào.

Bạch Thiến Ngữ lấy chiếc khăn giấy ra một cách đáng thương từ cái túi nhỏ và cẩn thận ấn nó vào khóe mắt, với giọng nghẹn ngào: "Hắn có rất nhiều bí mật, tớ đều biết, tớ hiện tại ở tại trong nhà hắn, cũng sẽ giúp chỗ hắn quản lý một chút văn kiện, cậu không phải muốn đối phó hắn sao? Tớ cũng có thể giúp. Tớ không có yêu cầu gì khác, chỉ hi vọng có thể rời đi xuất ngoại rời khỏi An Châu, ở nước ngoài sống một cuộc sống ổn định, cũng không tiếp tục mơ tưởng xa vời."

Giản Diệc Thận trong lòng hơi động, trên mặt lại bất động thanh sắc: "Cô và cậu ta ở cùng một chỗ, vậy cô có thể cầm tới đồ cá nhân của cậu ta không?"

"Đồ cá nhân?" Bạch Thiến Ngữ ngơ ngác một chút "Cậu chỉ cái gì? Nếu không đặc biệt quan trong, thì có thể cầm tới."

"Một sợi dây chuyền " Giản Diệc Thận lấy điện thoại di động ra, mở một tấm ảnh vòng cổ mà anh đã lấy được trên cá ướp muối "Cô thấy qua nó chưa?"

Bạch Thiến Ngữ nhận lấy, phóng to ra. mắt nhìn mặt dây chuyền, thở nhẹ một tiếng: "Tớ nhìn thấy qua, mặt dây chuyền này bên trên có sừng trâu cùng hạt bạch kim kim tiểu phương châu, rất đặc biệt, Thành Chiêu hai ngày trước còn cố ý từ trong tủ bảo hiểm lấy ra nhìn qua."

Giản Diệc Thận trái tim đột nhiên nhảy lên, lòng bàn tay lập tức tuôn ra mồ hôi.

Lữ Thành Chiêu cho anh một tuần cân nhắc, còn có ba ngày. Mặc dù chiếc vòng cổ là nỗi ám ảnh của anh, nhưng so với sự thất bại hoàn toàn của Lữ Thành Chiêu thứ nặng hơn, anh biết rất rõ.

Đáp ứng cân nhắc một tuần lễ, bất quá cũng chỉ là không hi vọng Lữ Thành Chiêu chó cùng rứt giậu sử xuất mang tổn hại tới, cũng có thể khiến hắn bình tĩnh hơn.

Mấy ngày nay, anh đã đang cố gắng thuyết phục chính mình, chỉ cần Tô Tân có thể cùng anh gương vỡ lại lành,sẽ có vô số ngày kỷ niệm trong tương lai, và cũng sẽ có nhiều quà tặng sợi dây chuyền lễ, không cần để tâm vào chuyện vụn vặt.

Nhưng hiện tại, anh bỗng nhiên thấy được một tia ánh rạng đông.

"Như vậy đi " Vẻ mặt anh hời hợt nói "Vì cô thực sự hối hận, tôi sẵn sàng cho cô cơ hội. Miễn là cô có thể mang chiếc vòng cổ này cho tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm đưa cô xuất ngoại, và sẽ không để cho Lữ Thành Chiêu tới quấy rầy cô, cô có thể ở nước ngoài kéo đàn cello, sống tốt cuộc sống của mình."

Bạch Thiến Ngữ mắt lộ ra vui mừng: "Thật sao?"

Giản Diệc Thận hỏi lại: "Tôi lúc nào nói láo? Lữ Thành Chiêu không có mấy ngày tốt nhảy nhót, cô sớm cách xa hắn một chút, bằng không bị hắn bán cũng không biết."

Bạch Thiến Ngữ ánh mắt trì trệ, hơn nửa ngày mới thốt ra nụ cười: "Được, cậu yên tâm, tớ nhất định đem đồ đến giúp cậu."

Vì che giấu tai mắt người, Bạch Thiến Ngữ quay lại cánh cửa bên kia và vội vã quay lại hội trường. Giản Diệc Thận ở sân thượng một hồi lâu, chờ đến một người quen đi ngang qua, lúc này mới kết bạn về tới hội trường.

Tiệc tối đã trôi qua phân nửa, Giản Diệc Thận không muốn về vị trí cũ, dứt khoát đến chỗ Tô Tân, mặt dạn mày dày hướng Giang Viện Viện bên cạnh làm cái chắp tay thủ thế, xin cô ấy nhường chỗ ngồi.

Giang Viện Viện cười: "Giản tổng, muốn vị trí này của tôi, vậy liền nợ tôi một món nợ ân tình a."

"Chị Giang, chị nói cái gì đều được." Giản Diệc Thận nghiêm mặt nói.

"Tâm động, " Giang Viện Viện quay đầu vỗ vỗ tay Tô Tân "Chị làm phản tình bạn của chúng ta một chút." Nói xong, cô ấy lại tiến tới bên tai Tô Tân "Vừa vặn, chị có chút sự chuyện muốn tìm đổng sự Tiền thương lượng."

Tô Tân không biết Giản Diệc Thận lúc nào cùng Giang Viện Viện quen như vậy, bất quá, cô không quá để tý đến Giản Diệc Thận, phối hợp nhìn lên sân khấu.

Người dẫn chương trình vừa giới thiệu các hoạt động từ thiện khác nhau mà Cố Phi Nam cùng fan hâm mộ đã tham gia, cũng đem giới thiệu nghệ sĩ ảnh hưởng từ thiện hàng năm cho Cố Phi Nam, Cố Phi Nam đang có bài phát biểu: "Cám ơn fan hâm mộ đã ủng hộ tôi, càng phải cảm tạ công ty, cảm tạ Tô tổng có thể bao dung tôi, v sau tôi sẽ tiếp tục nỗ lực từ thiện một cách tỉ mỉ và sống theo mong đợi của công ty và Tô tổng."

Tô Tân nhịn không được xấu hổ.

Cố Phi Nam đến nơi nào đều muốn mang cô lên, đến lúc đó lại bị các nhà marketing lấy ra ám xoa xoa làm văn chương.

"Vẫn còn quá trẻ, không biết cảm kích phải đặt ở trong lòng " Giản Diệc Thận nói một cách chua chát "Em cảm thấy thế nào?"

Tô Tân cùng anh làm trái lại: "Tôi ngược lại cảm thấy, loại người trẻ tuổi ngay thẳng nhiệt tình này khiến cho người ta cảm động."

Giản Diệc Thận đem câu nói này ở trong lòng đập đi hai lần, bỗng nhiên tiến tới bên tai cô: "Tiểu Tân, anh cũng có thẳng thắn và nhiệt tình của những người trẻ, em có muốn nghe không?"

"Không muốn " Tô Tân nhàn nhạt quét mắt nhìn anh một cái "Anh giữ lại nói cho chính mình nghe đi."

Chạm vào một chiếc đinh mềm, Giản Diệc Thận có vài phần hậm hực, ngượng ngùng ngồi thẳng. Không biết thế nào, vừa rồi Tô Tân còn đối với anh vừa nói vừa cười, hiện tại không hiểu sao lại lãnh đạm rất nhiều, cũng không biết chỗ có vấn đề gì xảy ra.

Anh suy nghĩ một hồi lâu cũng không nghĩ ra lý do, rất nhanh, tiệc tối liền kết thúc.

Dòng người dần dần tán đi, anh nhắm mắt theo đuôi bên cạnh Tô Tân, muốn tìm một cơ hội đưa cô về nhà. Hiện tại bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, không phải nói chuyện thời cơ tốt, thế giới hai người mới có thể ấp ủ một chút bầu không khí, anh có lòng tin có thể đánh vỡ lãnh đạm của Tô Tân.

Vừa đi đến cửa bên ngoài, Trình Tử Hạo đuổi theo tới: "Giản Diệc Thận cậu quá giảo hoạt, khi nào lại vụиɠ ŧяộʍ chạy tới nơi tiểu Tân?"

"Cái gì gọi là vụиɠ ŧяộʍ?" Giản Diệc Thận hỏi lại "Tớ là quang minh chính đại bồi tiểu Tân được không?"

Một chiếc xe đậu trước mặt ba người, là xe Trình Tử Hạo. Giản Diệc Thận xem xét, xe của anh cách đó mười mét, cách vài chiếc xe.

Đang muốn kéo Tô Tân đi về sau, Trình Tử Hạo tay mắt lanh lẹ, kéo cửa xe của mình ra: "Chà, anh đã bồi qua, hiện tại đến phiên tôi, tôi đưa tiểu Tân về nhà."

"Cậu chớ tự mình nói, tôi đưa tiểu Tân về." Giản Diệc Thận nơi nào chịu đồng ý.

"Được " Tô Tân bỗng nhiên mở miệng "Anh và tôi không tiện đường, vẫn là Tử Hạo đưa đi, anh về sớm nghỉ ngơi đi."

Cửa xe đóng lại, Trình Tử Hạo nghiêng người ra khỏi cửa sổ, đưa ra tư thế chiến thắng: "Sớm nghỉ ngơi một chút."

Giản Diệc Thận tức giận đến sôi người.

* Tác giả có lời muốn nói:

Thố ca: Xin lỗi Giản tổng [ chân thành. jpg]

Giản tổng (nghi ngờ): Sao tôi lại không cảm thấy chút thành ý nào vậy?

Thố ca: . . .