Chương 4

6.

An Khả Ngưỡng giật lấy điện thoại rồi cúp máy.

Bầu không khí trở nên gượng gạo một lúc.

Trần Tứ nói cũng không sai, mục đích của chương trình hẹn hò này không phải để khách mời yêu nhau mà là để cả hai trực tiếp giả làm vợ chồng mới cưới.

Chỉ là bầu không khí hiện tại khiến mọi người hiểu theo một nghĩa khác.

An Khả Ngưỡng nhìn màn hình điện thoại đã tắt, chậm rãi nói: "Em và hắn quen biết nhau từ bao giờ?”

Tôi chả buồn lên tiếng.

“Mấy năm trước? Ở nước ngoài ư?”

Vẻ mặt hắn không thay đổi, nhưng lời nói càng lúc càng hùng hổ dọa người.

"Liên quan gì đến anh?"

An Khả Ngưỡng tự giễu: "Xem ra em rất có bản lĩnh đấy."

Ôn Ninh nắm lấy tay áo hắn lại bị hắn hất ra.

Hắn ta ném phăng chiếc điện thoại vào bồn rửa tay ở lối đi của nhà hàng.

"Bẩn rồi, đổi cái mới đi."

An Khả Ngưỡng vừa cười với Đoàn Tiêu vừa lau tay như thể vừa chạm vào một cái gì đó cực kỳ ghê tởm.

Sau đó, hắn ta quay sang nói với tôi: "Muốn tham gia chương trình hẹn hò cũng được thôi, lo mà rèn luyện kỹ năng diễn xuất của em cho tốt đi.”

"Suy cho cùng, chương trình hẹn hò đều là kịch bản cả, toàn bộ đều dựa vào kỹ năng diễn xuất cả thôi."

7.

"Không có kịch bản đâu. Tôi làm gì biết diễn kịch, diễn xuất của tôi kém lắm.”

Còn chưa bắt đầu quay mà đã có bài phỏng vấn Trần Tứ về chương trình hẹn hò. Bài đăng còn được lên cả hotsearch.

Ôi chao, tổ chương trình lời to rồi, mọi người đều đang xôn xao bàn tán về chương trình hẹn hò nhờ vào cậu ta. Hai chữ ‘Trần Tứ’ này quá ư là uy tín, quá ư là trâu bò.

"Có vài người có kỹ năng diễn xuất tốt, cũng tương đối giỏi giả vờ." Cậu ta ám chỉ, "Nhưng tôi thì không."

Giọng điệu Trần Tứ chân thành nhưng lại mang theo chút bất cần. Cũng đúng thôi, cậu ta đã quá quen với mấy buổi phỏng vấn như vậy từ nhỏ rồi còn gì.

Ngay khi tôi tưởng không có kịch bản thật thì ê-kíp chương trình đã đưa cho tôi một xấp tài liệu dày cộp.

Quả nhiên, vẫn phải có kịch bản.

"Lúc chị làm việc vào ban ngày cũng phải quay sao?"

Tôi ngẩng đầu hỏi Đoàn Tiêu, người đại diện mới của tôi.

Càng tiếp xúc với cậu ta thì tôi càng hiểu được, không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Đoàn Tiêu nhìn vậy nhưng cậu ta lại là người đại diện nổi danh trong giới giải trí, có mạng lưới quan hệ rộng rãi, khi chia tài nguyên cho tôi cũng không ra vẻ ban phát…

Hơn hết là kế hoạch của anh ta dành cho tôi trùng khớp với hướng phát triển mà tôi muốn.

Tôi muốn trở lại sân khấu, tôi muốn được tắm mình trong ánh đèn rực rỡ một lần nữa.

Chẳng qua, một người đại diện xịn như vậy sao lại tìm đến tôi mà hợp tác?

"Ừm, giống như vợ chồng mới cưới vậy." Cậu ta giải thích, "Ban ngày quay công việc của mỗi người, sau đó buổi tối lại quay cảnh hai người sống chung với nhau."

"Sống chung?"

Thật đấy à?

Tôi lật lại kịch bản: "Việc ngủ thì..."

"Chị đừng lo, dù sao cũng phải thông qua kiểm duyệt, kịch bản sẽ không quá đáng lắm đâu." Cậu ta nháy mắt với tôi, "Bốn tháng trôi qua cũng nhanh thôi, điều quan trọng là xào nhiệt độ mở đường cho chị quay lại sân khấu."

"Cơ hội ngàn năm có một, anh ấy là bàn đạp tốt nhất của chị bây giờ." Cậu ta cong mắt cười nham hiểm, "Tận dụng được cậu ta thì tận dụng nhiều vào chị à. Cậu ta khoái lắm.”

Hả, ý Đoàn Tiêu là sao?

Khi tôi hỏi lại thì cậu ta lập tức chuyển chủ đề.

Lật kịch bản đến trang cuối, ánh mắt của tôi dừng lại ở cảnh “hôn chia tay” sau bốn tháng sống chung.

Cũng may biên kịch nghĩ đến cảm nhận của người hâm mộ nên đây là cảnh quay thân mật duy nhất trong chương trình.

Sau khi kết hôn với An Khả Ngưỡng, tôi chưa bao giờ quay cảnh hôn.

"Một, không công khai; Hai, không quay cảnh hôn" là yêu cầu của hắn ta đưa ra.

Lúc đó yêu vào mụ mị cả người, tôi còn cảm thấy vui, thấy thích vì hắn ta có tính chiếm hữu với tôi. Đại loại tôi nghĩ hắn là một hũ giấm đáng yêu.

Bây giờ nghĩ lại… lầm to rồi. Không có cảnh hôn thì làm sao mà bộc lộ tình cảm của nhân vật qua từng thời kỳ? Tìm được kịch bản để diễn đã khó chứ đừng nói tới kịch bản hay với vai diễn để đời.

Đến cả phim kinh dị còn có cảnh hôn, tôi đào đâu ra vai diễn tốt mà thể hiện?

"Đến lúc quay, khách mời thường trú cũng sẽ có mặt tại trường quay.” Đoàn Tiêu cắt đứt suy nghĩ của tôi, "An Khả Ngưỡng cũng đến."

Ủa, không phải hắn ta không nhận show truyền hình thực tế các kiểu sao?

"Lúc trước Ôn Ninh vì tranh thủ cơ hội thử vai cho Phùng Du nên bán đứt hắn ta cho tổ chương trình luôn rồi. Giờ fans đang mắng chửi cô ta trên Weibo ghê lắm.”

Có An Khả Ngưỡng làm chỗ dựa vững chắc nên lúc trước Ôn Ninh điên cuồng mua hotsearch, một bên tung tin đồn Phùng Du sẽ trở thành nữ khách mời, một bên bôi đen tôi.

Hiện tại đã cưỡi lên lưng hổ rồi thì làm sao mà xuống được nữa. Cô ta hẳn đang sứt đầu mẻ trán đây này.

"Nói trắng ra là may mà thực lực của An Khả Ngưỡng đủ mạnh để kéo người đại diện là cô ta lên cùng. Nếu không hắn đã bị cô ta hố thảm lâu rồi.”

Thế nhưng những điều này không còn quan trọng với tôi nữa.

Tôi phải tập trung đọc kịch bản.

Cơ hội này, tôi nhất định phải nắm chắc.