Khi đó bọn họ còn đang học cao trung, mối tình đầu của các cô gái nhỏ thường rất dễ dàng bị thu hút bởi những chàng trai lớn lên đẹp trai.
Học sinh trong trường giao thiệp cũng rất đơn thuần, đều là người chưa từng bước vào xã hội, chưa trải qua sự khéo léo đưa đẩy và mài giũa.
Các chị em tụ tập với nhau sau giờ học không khỏi bàn về lớp khác, hoặc đem các chàng trai lớp bên ra bình phẩm một phen từ đầu đến chân.
Không chỉ có nữ sinh các cô, mà cả các nam sinh khi tụ tập bên nhau cũng khó tránh khỏi sẽ nói đến những chuyện như vậy.
Ôn Ngôn tính tình rất hướng nội, không quá thích tụ tập cùng nhiều người, bạn học đều nói cô không hòa đồng, chỉ có chính cô tự biết sao lại thế này.
Nàng có một cái bí mật không thể nói ra cùng ai.
Không giống sự lựa chọn của hầu hết mọi người, người mà kỳ thật Ôn Ngôn có hảo cảm nhất không phải Chu Tuấn Thư, mà là người cùng họ với hắn Chu Duệ.
Ban đầu Chu Duệ không ở lớp của bọn họ, mà là giữa kỳ mới chuyển đến trường học này.
Chu Duệ mới cao trung đã cao 1 mét 8, đứng ở giữa một đám nam sinh vô cùng nổi bật, hơn nữa diện mạo hắn lại xuất sắc, tuy rằng tính cách có chút lạnh lùng, nhưng không ngăn được đông đảo nữ sinh thầm thương trộm nhớ.
Mỗi ngày đều có người gửi thiệp cho hắn, thư tay, quà tặng nhiều đếm không xuể.
Ôn Ngôn là người có phần nhát gan, cho dù tim đập thình thịch vẫn luôn không dám bước thêm một bước, thế cho nên sau này quan hệ bọn họ vẫn là trạng thái bạn học bình thường không mặn không nhạt duy trì đến khi tốt nghiệp.
Là thay đổi từ khi nào?
Ôn Ngôn quét mã thanh toán tiền xe sau khi đóng cửa lại vẫn còn đang suy nghĩ, đại khái là khi Chu Tuấn Thư cầu hôn cô trong lễ tốt nghiệp đi.
Lúc ấy cô chỉ lo kích động, hoàn toàn không chú ý tới sắc mặt người này lẫn trong giữa đám đông có bao nhiêu dọa người.
Hiện tại nói gì đều đã chậm, Ôn Ngôn ơi là Ôn Ngôn, cô vẫn nên trước tiên tự lo tốt cho chính mình đi rồi nói sau.
Nếu đã quyết định muốn ly hôn với Chu Tuấn Thư, Ôn Ngôn cũng không định ở lại chỗ này.
Nhà là là bọn họ mua trước khi kết hôn, Chu Tuấn Thư lúc ấy trả toàn bộ tiền, Ôn Ngôn không định chiếm tiện nghi của hắn, coi như cũng để cho chính mình được thanh tịnh.
Chỉ cần tưởng tượng đến việc hắn theo thói quen có chuyện liền tìm đến mẹ, cô liền cảm thấy đầu càng đau, bụng cũng đau.
Sáng sớm vừa bước vào nhà vệ sinh, không ngoài dự tính, băng vệ sinh lót bên dưới đã sớm tràn đầy, Ôn Ngôn ôm bụng ngồi trên bồn cầu thật lâu vẻ mặt mới ổn hơn.
Sau hai ngày sau xin nghỉ bệnh, trong thời gian nghỉ ngơi rảnh rỗi, cô đem đồ vật thu dọn đóng gói.