Khuôn mặt nhợt nhạt cỡ lòng bàn tay của Sở Toả Toả, trông rất giống mặt cô.
Không thể nói chính xác trông như thế nào, mà nhìn qua trông rất giống.
Phải nhìn hai lần, mới phân biệt được.
Sở Toả Toả là phiên bản thanh tú, với lông mày cong, lông mày hơi xoắn, mũi nhỏ, miệng anh đào nhỏ, đường nét trên khuôn mặt có cảm giác mỏng manh như thủy tinh.
Tô Hoạ trông ôn hoà, lãnh đạm hơn cô ta, sự cứng rắn toả ra từ trong xương cốt.
Mãi tới giờ, Tô Hoạ mới nhận ra rằng trong trái tim của Cố Bắc Huyền, cô chỉ là thế thân.
Cô tự cười bản thân.
Chẳng trách ba năm trước, anh nhìn một cái liền đồng ý kết hôn, hoá ra là vì thế.
"Bắc Huyền, hai đứa tới rồi à.”Mẹ của Sở Toả Toả, Hoa Kỳ Nhu, chào đón họ với một nụ cười gượng gạo.
Khi ánh mắt quét qua Tô Hoạ, ánh mắt bà ta không mấy thân thiện.
Cố Bắc Huyền khẽ gật đầu đáp lại.
Hoa Kỳ Nhu đi đến giường bệnh, vỗ nhẹ vào vai Sở Toả Toả: "Toả Toả, anh Bắc Huyền của con tới rồi."
Sở Toả Toả chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt lướt qua mặt Tô Hoạ trên mặt, không có quá mức kinh ngạc.
Như thể đã biết trước cả hai trông giống nhau.
Cô ta nhìn Cố Bắc Huyền, nước mắt lưng tròng, nhẹ nhàng nói: "Anh Bắc Huyền, em không tự sát, chỉ là em không ngủ được, uống thêm mấy viên thuốc ngủ. Mẹ em làm ầm lên, nhất quyết đòi đưa em tới bệnh viện rửa dạ dày. Đã muộn như này rồi, còn phiền anh và chị Tô Hoạ tới đây, đúng là ngại quá."
Hai mắt Hoa Kỳ Nhu đỏ bừng tức giận nói: "Con uống thế mà là mấy viên? Con uống nửa lọ, nếu mẹ không phát hiện kịp thời, con sẽ..."
Cô ta che miệng, khóc nức nở.
Cố Bắc Huyền đi đến bên giường, ngồi xuống.
Anh nhìn Sở Toả Toả, giọng điệu yêu chiều, nói với một chút trách móc: "Sau này không được phép làm những điều ngu xuẩn như vậy nữa, biết không?"
“Ừm.” Sở Toả Toả mím miệng, hai mắt đẫm lệ gật đầu, bộ dáng vừa ngoan ngoãn vừa đáng thương.
Cố Bắc Huyền lấy khăn tay cẩn thận lau đi nước mắt nơi khóe mắt, nhẹ nhàng như đang lau đồ sứ danh giá.
Ánh mắt nhìn cô ta vừa dịu dàng như nước, vừa tràn đầy tiếc thương.
Tô Hoạ sững sờ nhìn Cố Bắc Huyền.
Sau ba năm kết hôn, anh chưa bao giờ cảm thấy tiếc thương cô.
Đây có lẽ là sự khác biệt giữa yêu và không yêu.
Mặc dù Sở Toả Toả đã bỏ rơi anh trong thời điểm khó khăn nhất, nhưng anh vẫn yêu cô ta.
Có thể đối với một số người đàn ông, ngoài người phụ nữ ngược anh ta, những người phụ nữ khác dù có thâm tình cũng vô dụng.
Cảm giác như bị mắc xương cá trong cổ họng.
Tô Hoạ không đợi được nữa: "Hai người nói chuyện đi, tôi đi đây."
Nghe vậy, Cố Bắc Huyền quay đầu lại, nhìn cô với vẻ mặt rất bình tĩnh: "Em giải thích với Toả Toả rồi đi."
Tô Hoạ hít một hơi thật sâu, nói: "Cô Sở, tôi và Bắc huyền vì không muốn khiến bà kích động nên mới.”
Cổ họng cô nghẹn ngào, cô không nói tiếp được, xoay người rời đi.
Đây là lần đầu tiên cô không vâng lời Cố Bắc Huyền.
Đây cũng là lần đầu tiên cô mất bình tĩnh trước mặt anh.
Sau khi cửa đóng lại, Sở Toả Toả nói với Cố Bắc Huyền: "Anh Bắc Huyền, anh đuổi theo chị Tô Hoạ đi, chị ấy hình như đang tức giận."
Cố Bắc Huyền trầm mặc trong chốc lát: "Không sao, cô ấy không tức giận."
"Vậy thì tính tình cô ấy tốt thật đấy." Sở Toả Toả khẽ nói: "Không ngờ khí chất chị Tô Hoạ tốt như vậy, dịu dàng, duyên dáng, thoải mái, không giống như người ở dưới quê, em còn tưởng cô ấy không xứng với anh.”
Cố Bắc Huyền nghe có vẻ hơi khó chịu. "Mặc dù cô ấy từ nhỏ sống trên núi, nhưng mẹ và bà của cô ấy đều là giáo viên. Trước khi ông ngoại cô ấy nghỉ hưu, là người phục chế thư hoạ cổ, cũng là thư hương môn đệ.”
“Chẳng trách.”
Hai người họ đột nhiên không còn gì để nói.
Im lặng một lúc.
Sở Toả Toả thận trọng thăm dò: "Chị Tô Hoạ xinh vậy, tính tình cũng tốt, có lẽ anh rất yêu cô ấy đúng không?"
Cố Bắc Huyền đang cụp mắt nhìn điện thoại di động, hơi có chút phân tâm, nghe thấy giọng cô ta liền ngẩng đầu hỏi: "Em vừa mới nói gì?"
Trong mắt Sở Toả Toả hiện lên vẻ thất vọng: "Anh Bắc Huyền, anh đưa chị Tô Hoạ về đi. Đang nửa đêm, cô ấy là phụ nữa ra ngoài một mình n không an toàn."
Cố Bắc Huyền đứng lên: "Anh đưa cô ấy về, rồi thăm em.”
Sở Toả Toả nói khẽ: "Đi mau."
Cố Bắc Huyền đứng dậy, rời đi.
Nhìn bóng lưng của anh, ánh mắt Sở Toả Toả tối sầm lại.
Khi anh đi xa, Hoa Kỳ Nhu mắng: "Con đúng là, mãi mới gọi người ta tới, sao lại để cậu ta đi?”
Sở Toả Toả cau mày: "Mẹ không thấy anh Bắc Huyền bồn chồn sao? Anh ấy ở đây, nhưng lại lo lắng cho Tô Hoạ, không bằng làm theo ý anh ấy. Nhoẽ đâu cô ta có chuyện gì, anh ấy sẽ tự trách, không chừng còn đổ lỗi cho con.”
Hoa Kỳ Nhu bĩu môi: "Con, người không lớn, mà nhiều mưu mô hơn mẹ.”
Khi Cố Bắc Huyền tìm thấy Tô Hoạ, cô đã gần đến cổng bệnh viện.
Bóng người mảnh mai thẳng tắp trong gió xuân mơ hồ in bóng, đẹp như cành trúc trong tranh thủy mặc.
Cố Bắc Huyền đi nhanh mới đuổi kịp cô.
Cả hai không nói gì, chỉ đi cạnh nhau, im lặng như đêm đen.
Ra khỏi cổng.
Tô Hoạ rẽ vào một khúc ngoặt, đi đến ven đường chờ xe taxi.
Cố Bắc Huyền nắm lấy cổ tay cô, đi về phía bãi đậu xe.
Lên xe.
Cố Bắc Huyền mở túi lấy ra một tấm thẻ, nhét vào túi áo khoác của Tô Hoạ: "Tối nay thái độ của anh không tốt, đây là chút đền bù, mật khẩu là sinh nhật của em."
Tô Hoạ cảm thấy hơi nhục nhã.
Trong mắt anh, cô muốn tiêu bao nhiêu cũng được, anh thậm chí không thèm dỗ dành cô.
Anh chỉ dỗ Sở Toả Toả.
Cô cho tay vào túi, muốn lấy thẻ ra.
Cố Bắc Huyền nắm tay cô, giọng trầm, không cho phép cô từ chối: “Cầm đi. Ngoài tiền, anh không còn cho em được thứ khác."
Tô Hoạ cảm thấy trong lòng như có một nắm cát, khiến cô thấy khó chịu.
Thứ cô muốn chưa bao giờ là tiền của anh.
Giữa đường.
Cố Bắc Huyền nhận được một cuộc gọi từ bà Cố: "Hai đứa coi lời bà như gió thoảng qua tai à? Về đây ngay.”
"Chúng cháu sắp về rồi." Cố Bắc Huyền khẽ nói và cúp điện thoại.
Trở lại nhà tổ nhà họ Cố.
Ngay khi hai người bước vào cửa.
Họ thấy bà Cố đang ngồi trên ghế sô pha, sắc mặt tái nhợt nhưng ánh mắt lại sáng ngời nhìn hai người họ.
Bà đưa tay ra: "Đưa điện thoại cho bà."
Cố Bắc Huyền lấy điện thoại di động ra, đưa cho bà.
Bà tìm số của Sở Toả Toả, bấm số.
Sau khi kết nối.
Bà nói rất nghiêm khắc: "Cô Sở, Bắc Huyền nhà tôi là người đã có gia đình, xin hãy chú ý lễ nghĩa, không phải hở tý lại gọi cho nó! Nếu đã chia tay ba năm trước, đừng quay đầu lại, cũng đừng mơ tưởng hão huyền tới Bắc Huyền!"
Sở Toả Toả còn chưa kịp trả lời, bà đã ném điện thoại lên bàn uống nước.
Cố Bắc Huyền cau mày: "Toả Toả bị trầm cảm nghiêm trọng, không thể chịu được kí©h thí©ɧ."
Bà cười khẩy: “Dù có ung thư cũng không liên quan tới cháu, người cháu nên quan tâm nhất chính là vợ cháu!"
Ánh mắt Cố Bắc Huyền t lạnh lùng: "Bà, bà… "
Bà lão che miệng, ho dữ dội.
Tô Hoạ vội chạy tới đỡ bà dậy.
Tô Hoạ đỡ bà cụ nằm xuống giường, an ủi bà, rồi trở lại phòng ngủ dành cho khách.
Thấy Cố Bắc Huyền vừa mới gọi điện xong, đang đem điện thoại đặt ở trên tủ đầu giường.
Có lẽ là dỗ dành Sở Toả Toả.
Tô Hoạ yên lặng đi tới sô pha trong phòng khách, lấy một cái gối dài, đặt ở giữa giường.
Cô lấy chiếc chăn bông khác ra khỏi tủ, mỗi người một bên giường.
Cô cởϊ áσ khoác, vén chăn, nằm xuống.
Đã ba giờ sáng, cô rất buồn ngủ, đầu óc như rối bời, không muốn nghĩ gì, chỉ muốn ngủ một giấc.
Vừa chạm đầu vào gối, cô đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Ngủ cho đến khi mặt trời mọc.
Vừa mở mắt ra, đập vào mắt Tô Hoạ là một khuôn mặt tuấn mỹ như tượng điêu khắc, mày rậm mắt đậm nhìn cô.
Hai người gần đến mức có thể nghe thấy hơi thở của đối phương.
Hơi thở nóng rực của anh phả vào trán cô, đôi mắt sâu thẳm của anh vừa kiềm chế, vừa mơ mơ màng màng.
Còn cô thì nằm gọn trong lòng anh, hai tay ôm chặt eo anh, bắp chân quấn lấy chân anh như cành liễu, tư thế thân mật khó tả.
Sự mập mờ điên cường lớn lên.
Không khí trở nên nóng bỏng.
Tô Hoạ như bị điện giật, vội vàng buông ra, chạy ra khỏi vòng tay anh.
Cô nửa khó chịu nửa oán trách: "Sao em lại ở trong lòng anh?”