Chương 21: Tùy Cơ Ứng Biến

Trans & Edit: Quân Ly

Thấy hai người hoài nghi mình, Sở Tỏa Tỏa vội vàng giơ tay bị thương ra nói, "Bà nội, hai ngày trước tay cháu cũng bị người khác đập, xương ngón tay vỡ nát. Cháu đau đến không muốn sống."

Cố lão phu nhân đưa mắt lên nhìn cô ta, "Sao đúng lúc thế?"

Vành mắt Sở Tỏa Tỏa đỏ lên, "Cháu và Tô Họa đều bị thương bốn ngón tay trái. Cảnh sát suy đoán là có người ác ý trả thù."

Mũi dùi nhắm thẳng vào Tô Họa.

Cố lão phu nhân cười nhạt, "Vậy sao? Thế sao không trả thù người khác mà lại trả thù cô?"

Hốc mắt Sở Tỏa Tỏa đẫm lệ, ủy khuất nói, "Có lẽ cháu quá thân cận với anh Bắc Huyền nên chọc Tô Họa mất hứng."

Ý tứ rõ ràng nói Tô Họa tìm người trả thù.

Sắc mặt Tô Họa không thay đổi, nhưng đáy mắt thoáng qua một tia mỉa mai, ác nhân cáo trạng trước càng ngày càng ghê gớm.

Cố lão phu nhân hừ lạnh một tiếng, không trả lời Sở Tỏa Tỏa, nghiêng đầu nhìn về phía Cố Bắc Huyền, “Cháu tìm người bắt em gái của tên trộm mộ kia về đây, hỏi cô ta xem có ai sai khiến cô ta làm vậy không, hoặc là cho cô ta cái gì tốt? Bà luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy."

"Vâng." Cố Bắc Huyền trầm tư chốc lát, cầm điện thoại ra ngoài gọi cho trợ lý.

Cố lão phu nhân lạnh mặt nhìn Sở Tỏa Tỏa, "Cô còn có việc?"

Sở Tỏa Tỏa khéo léo nói, "Không ạ, cháu tới thăm bà chút thôi."

Cố lão phu nhân xệ mặt xuống, "Xem xong thì đi đi."

Sắc mặt Sở Tỏa Tỏa trắng bệch, "Bà nội, bà nhìn cháu lớn lên từ nhỏ, bà đừng hung dữ với cháu như vậy được không? Trước kia bà rất thương cháu mà."

Cố lão phu nhân vểnh môi không lên tiếng.

Sở Tỏa Tỏa nức nở nói, "Ba năm trước anh Bắc Huyền bị thương cháu cũng muốn ở cạnh chăm sóc anh ấy, nhưng mẹ cháu lại phái người cưỡng ép cháu ra nước ngoài và theo dõi cháu 24/24 giờ. Cháu nghĩ về anh Bắc Huyền nhiều đến nỗi bị trầm cảm, cháu yêu anh ấy như vậy, nhưng lại bị chia lìa. Nghe nói anh ấy kết hôn cháu khóc suốt ba ngày, tuyệt vọng không muốn sống."

Sở Tỏa Tỏa khóc lóc đứng đó, lông mi rũ xuống, đáng thương giống như một chú chó nhỏ.

Cho dù ai nhìn thấy cũng đều cảm thấy rất đáng thương.

Vẻ mặt của Cố lão phu nhân hòa hoãn hơn, "Ba năm trước, bác sĩ nói Bắc Huyền vĩnh viễn không đứng lên nổi, cô rời đi, tôi cũng có thể hiểu được. Dẫu sao chênh lệch quá lớn, người bình thường cũng không tiếp thu nổi. Bất kể cô chủ động hay bị ép rời đi thì hai người cũng đã chia tay, Bắc Huyền cũng kết hôn rồi. Giờ cô lại tới phá hoại hạnh phúc của họ là cô sai biết chưa?"

Sở Tỏa Tỏa dụi mắt một cái, "Cháu không có ý phá hoại hạnh phúc của anh ấy, chỉ là cháu không nhịn được mà muốn tới gần anh ấy. Bà nội, cháu không có ác ý thật mà."

Giọng nói Tô Họa mấy phần ẩn nhẫn, tùy ý lại trong trẻo, lạnh lùng, "Bám theo lâu vậy còn nói không có ý xấu. Vậy xin hỏi Sở tiểu thư, thế nào mới là phá hoại?"

Sở Tỏa Tỏa cắn môi, "Em và anh Bắc Huyền là thanh mai trúc mã, yêu nhau mười mấy năm, thói quen hơn chục năm chưa thể thay đổi, sau này em sẽ tận lực, tận lực chú ý."

"Yêu nhau mười mấy năm", năm chữ nghe thì nhẹ nhàng nhưng lực sát thương cực lớn.

Trong lòng Tô Họa khó chịu giống như bị đá đè đến tim cũng đau.



Ba năm hôn nhân của cô với mười mấy năm yêu nhau của họ đúng thật là không đáng so sánh.

"Ken két" một tiếng, cửa mở ra.

Cố Bắc Huyền nói chuyện điện thoại xong, đi tới.

Tô Họa dừng một chút, đứng lên khoác tay anh, cười nói, "Chồng, chúng ta không ly hôn, có được không?"

Cố Bắc Huyền hơi đơ vài giây, cúi đầu nhìn cô, mặt tràn đầy ý tứ không hiểu gì.

Tô Họa ôm eo anh, nhón chân lên, nói nhỏ bên tai anh, "Đồng ý trước đã."

Cô nói với anh nhưng ánh mắt lại nhìn Sở Tỏa Tỏa.

Tính tình đạm bạc vô tranh, cứng rắn nay lại bị bức ra ý chí chiến đấu.

Yêu hay không đã không còn quan trọng, cô chỉ muốn thắng Sở Tỏa Tỏa.

Cô muốn cho cô ta biết thanh mai trúc mã thì sao nào? Yêu nhau mười mấy năm thì sao?

Đều là quá khứ rồi.

Cô mới là vợ của anh.

Cố Bắc Huyền liếc mắt nhìn Sở Tỏa Tỏa đang khóc lóc, nhạt nhẽo “ừ” một tiếng.

Tim Tô Họa thình thịch, cô nắm tay anh, vừa rồi cô sợ anh sẽ từ chối.

[Truyện chỉ được đăng tại truyenhdt.com Quân Ly]

Cầm chốc lát, Cố Bắc Huyền muốn rút về, Tô Họa dùng sức nắm chặt, không để cho anh rút ra.

Sở Tỏa Tỏa nhìn chằm chằm tay hai người đang nắm chặt nhau, nước mắt ào ào chảy ra.

Cô ta che miệng, nghiêng đầu chạy ra ngoài.

Cố Bắc Huyền nói với Tô Họa, "Tôi đưa cô ấy về phòng bệnh. Cô ấy bị trầm cảm, chạy ra ngoài như vậy rất dễ xảy ra chuyện."

"Tôi đi với anh."

Cố Bắc Huyền hơi nhăn mày, "Tô Họa, hôm nay cô sao vậy?"

"Anh là chồng tôi..."

"Tôi chưa nói không phải."

Thấy hai người muốn gây gổ, Cố lão phu nhân vội vàng mở miệng nói, "Hai người đi cùng chứ."

Hai người một trước một sau đi ra ngoài, thấy Sở Tỏa Tỏa đang đứng chờ thang máy, tay che miệng, im lặng khóc, bả vai run run, đáng thương cực kỳ.

Người bên cạnh tò mò nhìn cô ta.



Cố Bắc Huyền sải bước đi tới, lấy khăn tay ra đưa cho cô ta, giọng nói dịu dàng, "Lau nước mắt đi."

Tô Họa đứng lại, xa xa nhìn mình chồng quan tâm tỉ mỉ bạn gái cũ, trong lòng khó chịu như kim châm.

Sở Tỏa Tỏa nhận lấy khăn tay, nhìn Tô Họa đằng xa, thút thít nói, "Anh Bắc Huyền, anh mau cùng Tô Họa về đi, nếu không chị ấy sẽ lại giận."

Cô ta cúi đầu nhìn tay mình, nói nhỏ, "Em sợ chị ấy hiểu lầm lại giận cá chém thớt, tay trái em hỏng rồi em không muốn mất cả tay phải."

Mặc dù cách không gần, nhưng trên hành lang không nhiều người, Tô Họa nghe rất rõ.

Cô lần đầu tiên gặp phải thứ người như vậy, vài ba lời là có thể đem cứt chụp lên đầu người khác.

Khó trách Cố Nam Âm nói cô ta từ đã nhỏ mọn, mưu hèn kế bẩn, đúng là không sai, giờ cô mới được lĩnh hội đủ.

Tô Họa lẳng lặng nhìn Cố Bắc Huyền, muốn nghe xem anh nói gì.

Yên lặng một lúc, Cố Bắc Huyền lên tiếng, "Không phải Tô Họa tìm người làm, anh hiểu cô ấy, cô ấy là người rất tốt."

Tô Họa xoay người đi.

Lời Cố Bắc Huyền vừa nói làm cô dễ chịu đôi chút.

Cô sợ nghe tiếp nữa sẽ lại đau lòng.

Trở lại phòng bệnh, Tô Họa an tĩnh ngồi xuống mép giường.

Người ngồi ở nơi này, nhưng tâm lại treo trên người Cố Bắc Huyền, không ngừng suy đoán hai người họ đang làm gì?

Cố lão phu nhân thấy cô thất hồn lạc phách, đau lòng kéo tay cô, "Họa Họa à, cháu mau sinh một đứa bé đi, có con rồi hôn nhân của hai đứa sẽ ổn định hơn. Đứa trẻ là mấu chốt quan trọng nhất, nó có thể buộc chặt hai đứa lại với nhau."

Trong lòng Tô Họa ngũ vị tạp trần.

Hai năm trước khi kết hôn, thân thể Cố Bắc Huyền không tốt, không thể thực hiện nghĩa vụ vợ chồng.

Sau khi chân khỏi, có thể thực hiện nhưng anh đều sử dụng các biện pháp an toàn, cô không có cách nào mang thai.

Bên cạnh đó, sau khi sinh một đứa bé thì hôn nhân bấp bênh này có thể vững chắc hơn sao?

Nhưng một khi ly hôn thì đứa bé chính là người tổn thương nhất, cô cũng chỉ có một mình mẹ nên cô hiểu rõ nỗi đau đó.

Nhưng khi nhìn ánh mắt tràn đầy hi vọng của bà nội, Tô Họa lại không đành lòng khiến bà thất vọng, nhàn nhạt cười, "Vâng ạ, cháu sẽ cố gắng."

Cố lão phu nhân vui vẻ cười lên, trìu mến vuốt đầu cô, "Đứa nhỏ này, đã xinh đẹp lại còn thông minh. Gen tốt như vậy, sau này sinh một bé trai mập mạp khẳng định sẽ được mọi người thích."

Tô Họa được bà khen có chút ngượng ngùng, "Bà nội, bà quá khen rồi."

"Bà nói thật. Ba năm trước, bà chọn vợ cho Bắc Huyền, đặc biệt đi đại học tìm một người xinh đẹp một chút, học giỏi, còn phải ngoan. Chọn tới chọn lui cũng không hài lòng lắm, cuối cùng hiệu trưởng đem hồ sơ cá nhân của cháu đưa cho bà. Bà vừa xem hình thì đã khẳng định nhất định phải là cháu! Nhất định chính là vợ của Bắc Huyền nhà chúng ta."

Trong lòng Tô Họa hiểu rõ những thứ khác chẳng quan trọng, chủ yếu là cô nhìn giống Sở Tỏa Tỏa.