Trans & Edit: Quân Ly
Cho đến lúc không nhìn thấy xe Cố Bắc Huyền nữa Tô Họa vẫn đứng đó, ánh mắt nhìn theo hướng xe biến mất.
Trong lòng có cảm giác không thể nói rõ, có chút buồn bã, lại có chút mất mát.
Gió cuốn lá cây bay lung tung, bay qua người cô rồi rơi xuống đất.
Lại đứng một lúc, Tô Họa mới xoay người trở về nhà ông ngoại.
Cô cầm chìa khóa bước vào căn phòng phía đông, đó là phòng tu bổ cổ họa của ông ngoại, cũng là nơi cô ở lâu nhất khi còn bé.
Phòng vẫn còn nguyên dạng, giữa phòng có hai cái bàn gỗ đặc màu đỏ cao đến nửa người, trên bàn xếp một hàng bút, dao cắt móng cừu, khăn lông dê.
Đã mấy ngày không quét dọn, trên bàn có một tầng bụi mỏng.
Nhớ tới ông ngoại bị ung thư bao tử mà qua đời sống mũi Tô Họa lại cay cay, vành mắt đỏ hồng.
"Đây chính là nơi hồi bé em học tu bổ cổ họa sao?" Sau lưng truyền tới giọng nói của Trầm Hoài.
Tô Họa gật đầu, "Đúng vậy."
Trầm Hoài đi tới bên người cô, giơ tay lên sờ một cái bàn, "Thật bội phục em. Khi còn bé, ông nội cũng muốn truyền tay nghề cho anh, anh học chưa được một tháng đã bỏ, anh không thể ngồi yên cả ngày, mà nó cũng rất khô khan. Cái nghề tu bổ cổ họa này không phải người bình thường có thể làm."
Ông nội hắn cũng là người tu bổ cổ họa, cũng rất nổi danh trong nghề.
Tô Họa cười cười, "Năm đó ông ngoại em muốn truyền cho mẹ, mẹ em cũng vậy, bà ấy không thể bình tĩnh học hết được. Nhưng dù sao cũng phải truyền tiếp nếu không sẽ thất truyền."
"Đúng vậy, nếu học được sau này sẽ rất dễ dàng kiếm sống, nhưng tâm phải tĩnh, ngộ tính tốt, có tính nhẫn nại, kiên trì còn phải chịu khổ."
"Đúng, muốn học cái này không thể vội. Khi sửa phải từ từ, sửa từng điểm, có lúc phải đến nửa tháng, nếu vội sẽ hỏng."
Trầm Hoài nghiêng đầu nhìn Tô Họa, ánh mắt ôn nhu, "Tuổi thơ của em có phải rất khổ cực đúng không?"
Tô Họa cười một tiếng, "Em còn không có tuổi thơ. Các bạn nhỏ khác được ở bên ngoài chơi, em thì phải chép tranh cổ mỗi ngày."
"Thật khổ."
Tô Họa mỉm cười, "Có chút."
Đang nói chuyện thì thím Liễu cầm giẻ lau lặng lẽ đi tới, lau bên này một tí, bên kia một chút, mặt đầy địch ý nhìn chằm chằm lưng Trầm Hoài.
Trầm Hoài đi tới gần Tô Họa, chậm rãi đưa tay lên muốn nắm tay cô.
Nói thì chậm, nhưng xảy ra thì nhanh, thím Liễu nhặt cây chổi sau cửa vọt tới sau lưng Trầm Hoài, dùng sức đập một cái bên chân Trầm Hoài rồi la lớn, "Bác sĩ Trầm, nhường một chút! Vừa rồi có con chuột chạy qua đây!"
Trầm Hoài vội vàng rời bước sang một bên.
Tô Họa buồn bực nhìn thím Liễu.
Cái nhà này là ông ngoại đặc chế, kính dán cực tốt, con gián cũng không vào được làm sao lại có chuột?
Rất nhanh cô liền hiểu nhất định là lúc Cố Bắc Huyền gần đi giao phó cho bà ấy chuyện gì đó.
Trước kia không phát hiện tính chiếm hữu của anh mạnh như vậy, cô nói với Trầm Hoài mấy câu mà anh cũng không cho phép.
Buổi tối sau khi ăn cơm xong, Tô Họa rửa mặt, nằm trên giường đọc sách.
Thím Liễu cầm điện thoại chạy chậm vào, "Thiếu phu nhân, Cố tổng gọi cho cô có việc gấp.”
Tô Họa nhận lấy, hỏi "Sao vậy?"
Trong điện thoại vang lên giọng nói của Cố Bắc Huyền, "Bà nội bị bệnh nằm viện, lẩm bẩm muốn gặp cô. Tôi đã cho người đến đón cô, mau về đi."
Tô Họa vừa nghe đã vội vàng cầm quần áo mặc lên.
Lần trước thấy thân thể bà nội đã rất yếu ớt, người cao tuổi dù chỉ cảm cúm thôi cũng rất nguy hiểm.
Tô Họa mặc quần áo tử tế, mang một vài đồ đạc cần thiết, đi ra ngoài.
Trầm Hoài đang đứng ở trong sân hút thuốc.
Tô Họa nói với hắn, "Em phải về rồi, bà nội Cố đang nằm viện."
Trầm Hoài dập tắt thuốc, "Được, anh đi cùng em."
Ba tiếng sau, xe tới thành phố.
[Truyện chỉ được đăng tại truyenhdt.com Quân Ly]
Sau khi tạm biệt Trầm Hoài, Tô Họa đi cùng thím Liễu và vệ sĩ tới bệnh viện.
Bà nội ở tầng trên cùng bệnh viện.
Ra thang máy, rẽ một cái Tô Họa đã thấy Cố Bắc Huyền đứng ở cửa sổ hút thuốc.
Dáng người anh cao ráo, dung mạo anh tuấn, khí chất xuất chúng, quanh thân quý khí bức người, giống như con hạc trong bầy gà, rất hút mắt.
Tô Họa vừa muốn mở gọi anh chợt nghe được giọng nói lanh lảnh, "Anh Bắc Huyền.".
Ngay sau đó từ bên kia hành lang có bóng người chạy ra ôm eo Cố Bắc Huyền, mặt dán vào sau lưng anh, thân thiết nói, "Nghe nói bà nội bị bệnh, em tới thăm bà một chút."
Người kia rất xinh đẹp, khuôn mặt trắng nhỏ nhắn, vẻ ngoài yếu ớt.
Chính là Sở Tỏa Tỏa.
Trái tim Tô Họa đập “thình thịch”, đau như muốn vỡ ra.
Hai chân đông cứng tại chỗ, đứng bất động ở đó.
Thím Liễu gọi lớn, "Cố tổng, Thiếu phu nhân đã về rồi."
Cố Bắc Huyền bỏ tay Sở Tỏa Tỏa đang ôm mình ra, sải bước đi tới cạnh Tô Họa, lãnh đạm nói, "Đến nơi sao không gọi điện thoại? Tôi xuống đón cô."
Tô Họa không nói ra lời, lành lạnh nhìn anh một cái, đi tới phòng bệnh bà Cố.
Vào phòng.
Cố lão phu nhân đang ngồi trên giường bệnh uống canh tổ yến, thấy Tô Họa đôi mắt đυ.c ngầu sáng rực lên, "Họa Họa, mấy ngày không gặp, bà nghe Bắc Huyền nói cháu đi công tác?"
Đây là cô nhờ Cố Bắc Huyền mượn cớ nói với bà.
Tô Họa “vâng” một tiếng, kiềm chế cảm xúc của mình, giấu bàn tay bị thương ra sau lưng, cười nói, "Bà nội, thân thể bà thế nào rồi?"
Cố lão phu nhân thở dài, "Lớn tuổi rồi, thân thể giống như giấy vậy, gió thổi một cái đã bị cảm lạnh. Tới đây, mau tới đây ngồi, để cho bà nội xem kỹ cháu dâu của bà nào."
Tô Họa khom người ngồi xuống mép giường.
Cố lão phu nhân thấy tay cô cứ giấu sau lưng mãi, tò mò kéo tay cô, "Tay cháu làm sao mà cứ giấu phía sau vậy?"
"Không sao ạ." Tô Họa theo bản năng tránh đi nhưng vẫn bị bà kéo ra.
Thấy tay trái Tô Họa bị sưng vù, bốn móng tay tất cả đều là màu tím đen.
Cố lão phu nhân hít một hơi lạnh, đau lòng hỏi, "Mau nói cho bà tay cháu bị sao thế này, ai làm?"
Tô Họa lẳng lặng nói, "Trước đó vài ngày chọc phải một tên trộm mộ, hắn bị bắt vào tù, em gái hắn đến trả thù."
Cố lão thái thái tức đến run lẩy bẩy, "Tên trộm mộ này to gan vậy, ngay cả người của Cố gia cũng dám động, không muốn sống nữa sao? Cháu nói kỹ lại chuyện đã xảy ra cho bà."
Tô Họa liền kể lại tường tận cho Cố lão phu nhân.
Cố lão phu nhân nghe xong, con ngươi hơi giật giật, rơi vào trầm tư.
Hồi lâu, bà lên tiếng, "Vào ngày xảy ra chuyện, Bắc Huyền cũng ở đây, bọn họ không biết cháu, nhưng nhất định biết Bắc Huyền. Một tên trộm mộ nhỏ, em gái hắn sao có thể to gan đi tìm cháu trả thù được?"
Bà bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn ra cửa một cái, nói một cách ẩn ý, "Mười phần thì có tám phần là có người giật dây, cố ý làm cháu bị thương."
Tim Tô Họa lỡ một nhịp, nhìn theo ánh mắt Cố lão phu nhân, nơi đó là chỗ Sở Tỏa Tỏa đang đứng.