Chương 12: Quan Trọng Hơn Mạng Sống

Trans & Edit: Quân Ly

"Không sao, tôi vô tình đυ.ng phải bình hoa thôi." Tô Họa khom người ngồi xuống nhặt mảnh vỡ dưới đất.

“Để tôi, cô đừng động vào tay sẽ bị thương." Cố Bắc Huyền đi nhanh vào phòng vệ sinh, kéo cô qua một bên, để điện thoại lên bồn rửa tay, cúi người đi nhặt.

Điện thoại cũng quên cúp máy.

Tô Họa tìm thùng rác nhỏ đưa tới, dặn dò anh "Anh cẩn thận một chút."

"Da tôi dày, không bị cắt đâu." Cố Bắc Huyền nhặt lên mấy mảnh vỡ ném vào trong thùng rác.

"Nói linh tinh, làm gì có da nào không cắt được?" Tô Họa ngồi xuống, cùng anh nhặt.

Cố Bắc Huyền ngăn cô lại, không để cô chạm vào, "Ba năm trước tính tình tôi rất nóng nảy, động một chút là đập đồ. Cô phải thu dọn nhất định rất khổ."

Nghĩ đến ba năm kia mũi Tô Họa lại cay cay, nước mắt thiếu chút nữa rớt xuống.

Cô vội vàng rũ mắt xuống, nhẹ nhàng nói "Không cảm thấy khổ, thật."

Cố Bắc Huyền nhìn chằm chằm hàng lông mi dài của cô, nhìn một hồi, nói "Cô đó, tính tình tốt đến không giống người bình thường."

Nhớ tới lời của Tiêu Dật, Tô Họa nhẹ giọng hỏi "Tính cách này không thú vị phải không?"

Cố Bắc Huyền cười nhạt, "Có chút."

Tô Họa trêu đùa khẽ đẩy chân anh một chút.

Cố Bắc Huyền cười cười cầm tay cô.

Nghe cuộc trò chuyện thân mật của hai người qua điện thoại Sở Tỏa Tỏa giận dỗi cúp máy.

"Ầm" một tiếng, cô ta ném mạnh điện thoại xuống sàn xe.

Giận đến đi một đường cũng không lên tiếng.

Trở lại Sở gia.

Hoa Kỳ Nhu thấy ngón tay cô ta bị băng bó, sắc mặt tái xanh, vội hỏi "Tay con sao vậy? Làm sao lại tức thế kia?"

"Tay con không sao, một chút thương ngoài da thôi."

"Vậy con tức cái gì?"

Sở Tỏa Tỏa tức tối bất bình,

"Chỉ một nha đầu quê mùa làm bảo mẫu ba năm cho Bắc Hyền ca ca mà anh ấy đã bảo vệ cô ta như vậy. Con thuận miệng nói cô ta vài câu, anh ấy liền mất hứng, còn ngắt điện thoại của con. Cô ta làm vỡ bình hoa, anh ấy còn sợ cô ta bị thương. Vốn là tối nay anh ấy đưa con đi bệnh viện nhưng nửa đường nhận được điện thoại của Tiêu Dật nói Tô Họa lên xe của đồng nghiệp nam, anh ấy lập tức xuống xe bắt taxi đi tìm cô ta."

Mẹ Sở Tỏa Tỏa cũng không hiểu, "Nó đã quan tâm cô ta như vậy sao còn muốn ly hôn?"

Sở Tỏa Tỏa đá giày cao gót trên chân ra, "Ai biết được. Lần trước Bắc Huyền ca ca uống rượu say nói ly hôn với cô ta không hoàn toàn là vì con. Còn nói con chẳng qua chỉ là lá chắn để ngụy trang, cũng không thật hay giả."

"Chắc chỉ là nhất thời tức giận nên nói vậy thôi."

Sở Tỏa Tỏa đi dép lê vào, ngồi xuống ghế sopha, nghĩ lại chuyện xảy ra hôm nay, càng nghĩ càng tức giận.

Hoa Kỳ Nhu an ủi cô "Bắc Huyền cũng chỉ vì thấy Tô Họa giống con nên mới cưới cô ta, như vậy đã nói lên trong lòng nó không bỏ được con. Con là hàng thật so đo với hàng giả làm gì? Đừng nóng, cho hắn một cơ hội tiếp nhận con lần nữa."

Sở Tỏa Tỏa cau mày, "Nhìn tình cảm bọn họ tốt như vậy, sao mà con không gấp được chứ?"

"Gấp cũng vô ích, loại chuyện này không gấp được, suy nghĩ thật kỹ biện pháp đoạt lại nó mới là chính."

Hoa Kỳ Nhu lấy ly nước đưa cho con gái mình.

Sở Tỏa Tỏa nhận lấy ly, quệt miệng oán trách bà "Đều tại mẹ. Năm Bắc Huyền có thể đứng lên, con nói nghỉ học về nước tìm anh ấy mẹ lại không cho, không phải là nói quan sát một năm rồi tính. Bây giờ thì tốt rồi, hai người họ cũng đã có tình cảm."



Hoa Kỳ Nhu liếc Sở Tỏa Tỏa một cái, "Tai nạn xe cộ đều có hậu di chứng, không dễ nhận ra, vạn nhất nó tái phát, ngồi trên xe lăn, con nguyện ý phục vụ nó cả đời?"

Sở Tỏa Tỏa không lên tiếng, cắm đầu uống nước.

An tĩnh mấy giây, bà hỏi "Con đưa Tô Họa chi phiếu cô ta nhận không?"

"Không nhận."

Bà ta kinh ngạc, "Hai chục triệu* mà còn coi thường, khẩu vị lớn vậy? Ba năm trước vì mười triệu đến cả người tàn phế cũng dám kết hôn, giả bộ cái gì chứ."

(*): hai chục triệu nhân dân tệ bằng khoảng 65.875.483.300,00 VNĐ. (được tính theo google)

Nhắc tới chuyện này, Sở Tỏa Tỏa liền tức, "Mẹ có biết cô ta lên mặt thế nào không? Cô ta cầm chi phiếu ném thẳng vào mặt con nói ba năm trước nếu như không cưới Cố Bắc Huyền, chỉ dựa vào hai tay cô ta cũng kiếm được mười triệu dễ dàng."

"Dựa vào hai tay của cô ta?" Mẹ Sở Tỏa Tỏa khịt mũi coi thường,

"Chỉ là một người tu bổ cổ họa mà thôi, trâu bò đến vậy ư?"

"Con đã cho người điều tra, ông ngoại cô ta Tô Văn Mại khi còn sống rất nổi danh, cô ta được ông ngoại đích thân dạy bảo."

"Vậy thì sao?"

Mẹ Sở Tỏa Tỏa cười nhạt, "Nếu tay cô ta hỏng rồi, mẹ muốn nhìn xem cô ta còn liều lĩnh thế nào."

Sở Tỏa Tỏa đột nhiên mở to hai mắt, trợn mắt nhìn nàng, "Mẹ, đừng làm bậy!"

Một tuần sau, buổi trưa.

Cổ Bảo Trai.

Tô Họa khóa cửa phòng làm việc lại, xuống lầu đi ăn cơm.

Cô đi tới một nhà hàng gọi món cơm tôm, tìm một chỗ ngồi cạnh tường lẳng lặng ăn.

[Truyện chỉ được đăng tại truyenhdt.com Quân Ly]

Cô có khí chất ôn nhu trầm tĩnh, da trắng, ngũ quan thanh tú, ngón tay thon dài nắm đôi đũa gỗ đen, nhai kỹ nuốt chậm, lối ăn vô cùng văn nhã, ở trong nhà hàng hò hét ầm ĩ đặc biệt nổi bật.

Ăn xong, Tô Họa cầm túi, thanh thanh nhã nhã đi tới cửa, nâng tay phải lên đẩy cửa kính ra.

Cửa kính có chút khó mở, đẩy ra một kẽ hở, cô dùng tay trái nắm tay vịn cửa dùng sức đẩy ra ngoài.

Bỗng nhiên, bên ngoài có một bóng người phi xe như bay tới, phanh một tiếng đập mạnh vào cửa

Tô Họa muốn rút tay về nhưng đã muộn.

Một trận đau tê tâm liệt phế từ ngón tay truyền lên.

Cô đau đến sắp ngất đi.

Chân run đứng không vững, cô ngồi xổm trên đất, nắm tay trái, nước mắt từng dòng chảy xuống.

Bằng mắt thường có thể thấy bốn ngón tay trái sưng vù lên, xương ngón tay như bị gãy, có máu rỉ ra, nhỏ xuống đất từng giọt đỏ tươi.

Cô bắt đầu thấy chóng mặt thì nghe thấy có người nói xin lỗi "Thật xin lỗi thật xin lỗi, không phải tôi cố ý đâu."

Thanh âm đàn bà rất cứng rắn, người đó mặc áo màu vàng, đi xe gắn máy.

Người đàn bà đó từ trong túi xách móc ra một chồng tiền để xuống bên chân Tô Họa, "Tiền này cho cô trả tiền thuốc thang, tôi còn có việc gấp, lúc khác liên lạc được không?"

Tô Họa đau đến nói không ra lời.

Hai mắt ngấn lệ mơ hồ nhìn tay mình

Tay của cô…… cô chịu khổ thức khuya dậy sớm, cố gắng gần 20 năm, toàn bộ những gì ông ngoại dạy đều dựa vào bàn tay để làm.

Từ nhỏ cô đã coi trọng đôi bàn tay hơn mạng sống của mình.



Vậy mà giờ lại thành thế này.

Cả người cô run rẩy, sắc mặt ảm đạm, ánh mắt đau buồn, tuyệt vọng.

Chờ ông chủ cửa hàng nghe được động tĩnh đi tới, người làm Tô Họa bị thương đã sớm chạy mất dạng.

Ông chủ lái xe đưa cô đến bệnh viện.

Khi vừa cầm máu xong, chụp x quang thì Cố Bắc Huyền tới.

Cố Bắc Huyền mặc bộ vest đen, cà vạt chỉn chu chuẩn bị mở cuộc họp nhưng nhận được điện thoại nói tay Tô Họa bị thương anh vội vàng ném cho cấp dưới xử lý, vội vàng chạy tới.

Tô Họa được ông chủ đỡ từ trong phòng chụp x quang ra.

Cô gái nhỏ nhắn, đứng cũng không vững, ánh mắt đỏ bừng, nước mắt lưng tròng, thất hồn lạc phách.

Cho dù ai nhìn cũng đau lòng.

Sắc mặt Cố Bắc Huyền khó coi, tiến lên đỡ lấy Tô Họa, cố nén tức giận hỏi ông chủ nhà hàng "Là ai làm cô ấy bị thương? Người đâu?"

Ông chủ có chút sợ, giọng nói khẽ run "Nghe khách hàng nói là một người giao hàng bên ngoài, người đã chạy."

Cố Bắc Huyền cắn răng, phân phó trợ lý sau lưng "Đi tìm! Đào ba tấc đất cũng phải tìm ra người đó!"

"Vâng, Cố tổng."

Trợ lý có thể cảm nhận được người kia đã chạm tới giới hạn của tổng tài nhà mình nên hắn không dám thờ ơ, lập tức dẫn người đi tìm.

Ông chủ kia cũng không dám trì hoãn, vội vàng đuổi theo trợ lý về nhà hàng phối hợp điều tra.

Kết quả chụp x quang thì phải chờ một lát, Cố Bắc Huyền đỡ Tô Họa tìm một cái ghế ngồi xuống, ôm cô vào trong ngực, ôm dè dặt giống như ôm một đứa bé sơ sinh.

Tay chân Tô Họa lạnh như băng.

Cố Bắc Huyền một tay cởi âu phục xuống, choàng lên cho cô rồi ôm chặt, cằm gác lên đầu cô, thần sắc lạnh lùng.

Sau khi có kết quả chụp x quang hai người đưa cho bác sĩ xem.

Bác sĩ nói ngón giữa và ngón áp út bị gãy xương, cần phải cắt ra, tiến hành giải phẫu phục hồi.

Cố Bắc Huyền cho người tìm bác sĩ tốt nhất cho Tô Họa, Bạch bác sĩ là người mổ chính.

Hơn một giờ sau, giải phẫu xong.

Qua thời gian quan sát, Tô Họa được đưa vào phòng bệnh, ngón tay sưng giống như củ cà rốt, mu bàn tay bị cắm kim truyền nước.

Trạng thái thật không tốt, không nói một lời, nằm như người gỗ, ánh mắt tuyệt vọng như trời sập.

Cố Bắc Huyền yên lặng nhìn cô một hồi, cầm khăn lông chấm nước ấm lau mặt cho cô, lau xong đút cô uống cháo, uống thuốc.

Tô Họa rất nghe lời, thuận theo uống cháo, uống thuốc, nhưng không nói lời nào.

8 giờ tối, trợ lý của Cố Bắc Huyền đã bắt được người làm Tô Họa bị thương.

Trợ lý bên người Cố Bắc Huyền, nói nhỏ vào tai anh mấy câu.

Cố Bắc Huyền càng nghe sắc mặt càng lạnh, nghe xong, anh mím môi, giận đến chân mày cũng nhíu lại vài lần.

Hít thở sâu mấy lần mới bình tĩnh lại.

Anh cúi người, nói với Tô Họa "Tôi đi ra ngoài một chuyến, sẽ về nhanh thôi."

---------------------------

Nhiều chỗ mình đọc chưa kỹ nên lỡ để xưng hô hơi lộn xộn, lần sau mình sẽ chú ý hơn xin lỗi mọi người nhé.