Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Ly Hôn Chồng Cũ, Tôi Trở Thành Tình Nhân Của Tần Tổng

Chương 16: Trúng thuốc (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tần Thanh Tiêu theo phản xạ có điều kiện đóng sầm cửa lại, quay sang nói với tài xế:

“Cô ấy có hành động bất thường gì sao?”

“A? Không có, cứ lẩm bẩm kêu nóng thôi ạ.”

Tiết trời thu đông không phải đặc biệt lạnh nhưng ban đêm nhiệt độ cũng sẽ xuống thấp hơn bình thường, vì vậy khi tài xế nghe cô than nóng thì đã đi ra ngoài định tìm Tần Thanh Tiêu.

Nếu Tần Thanh Tiêu chậm một chút, có lẽ cô đã cởϊ qυầи áo trước mặt tài xế! Sắc mặt anh âm trầm, nhìn thấy người thanh niên chạm tay vào cửa xe, anh vội ngăn lại rồi nói:

“Đưa chìa khóa xe cho tôi.”

Tài xế không hiểu chuyện gì nhưng cũng ngoan ngoãn dâng chìa khóa ra, sau đó, Tần Thanh Tiêu dặn dò:

“Bắt taxi về đi, tôi sẽ lái xe.”

Nói rồi mở cửa bước vào, đóng cửa lại, động tác liền mạch dứt khoát như sợ người bên ngoài nhìn thấy cái gì.

Khương Ý ở sau xe lúc này chỉ còn mặc mỗi một cái áo ngực màu đen, hai má cô gái ửng hồng bất thường.

Tần Thanh Tiêu sợ đưa cô về nhà trong tình trạng này sẽ bị chồng cô đánh chết, vì vậy mới tìm một khách sạn, gọi người mang chăn ra trước, quấn cô thành một cái bánh tét mà ôm cô lên.

Nếu hỏi chuyện gì đã xảy ra, Tần Thanh Tiêu cũng hơi sợ hãi không dám nhớ lại. Cô gái kia vừa vào phòng đã nôn đầy người anh, nhân viên của khách sạn phải lên dọn dẹp. Anh bị dội một lượng lớn thức ăn bẩn thỉu lên thân còn bị cô nắm chặt không buông, chờ đến khi cô ngủ, anh mới có thể đi tắm, tắm xong thì cũng đã là nửa đêm.

Nhìn dáng vẻ của Khương Ý lúc tỉnh dậy, chắc có lẽ cô đã hiểu lầm giữa bọn họ xảy ra chuyện kia rồi?

Lúc này Khương Ý rời khỏi khách sạn, bắt taxi về nhà trong tình trạng đầu óc rối bời. Xảy ra chuyện xấu hổ và đáng sợ như vậy với Tần Thanh Tiêu, cô nghĩ mình phải thôi việc, không thể tiếp tục ở lại công ty được nữa.

Đẩy cửa vào nhà, Khương Ý thấp thỏm thò đầu ra nhìn. Bây giờ cô đang còn mặc áo tắm của khách sạn, nhất định không thể để Hoàng Cảnh Hiên trông thấy.

Vừa ngồi xuống ghế chưa kịp điều chỉnh tâm tình, điện thoại trong túi quần Khương Ý bỗng nhiên rung lên.

Là số của Tần Thanh Tiêu!

Cô không thèm suy nghĩ đã ngắt máy ngay.

Lát sau, quản lý gọi liên tục ba bốn lần, cô mới ôm đầu, tay run run ấn nút nghe.

“Giám đốc Tần nhờ chị chuyển lời cho em, anh ấy muốn gặp em.”

“Không gặp… Em, từ hôm nay em sẽ nghỉ việc.”

“Nghe giọng của anh ấy có vẻ là chuyện nghiêm trọng, em mà không đến công ty, đắc tội người ta thì sau này muốn tìm việc khác ở Nam Thành cũng khó khăn lắm đó…”

Tần Thanh Tiêu rõ ràng đang uy hϊếp cô.

Người đàn ông nham hiểm ấy rốt cuộc muốn gì chứ? Từ khi quản lý yêu cầu cô đi ăn cơm trưa cùng anh ta thì cô đã tự hỏi không ít lần!

Bản thân cô tuy cũng được xem là thanh tú nhưng dù sao cũng đã có chồng, bình thường ăn mặc đều rất giản dị, không trang điểm cầu kỳ, giữa dàn mỹ nữ chân dài eo thon của công ty thì trông chẳng nổi bật gì hết. Tại sao lại là cô?

Khương Ý vò đầu bứt tóc, hai bên thái dương đau đớn không ngừng khiến cô chẳng muốn nghĩ nhiều nữa.

Tầm hai tiếng sau, Khương Ý bị gọi lên phòng làm việc của Tần Thanh Tiêu. Cô mặt mày nghiêm trọng như đi đánh trận đẩy cửa bước vào, tay trái siết chặt lấy đơn xin nghỉ việc, chuẩn bị lát nữa sẽ nộp cho công ty.

Phòng làm việc của Tần Thanh Tiêu có một mùi thơm rất dễ chịu, nam tính. Khương Ý hít sâu để điều chỉnh nhịp thở rồi mới hỏi:

“Chào giám đốc Tần, không biết anh tìm tôi có chuyện gì không?”

“Cô quên chuyện đêm qua rồi à?”

Câu hỏi trực tiếp của Tần Thanh Tiêu làm sắc mặt Khương Ý tái nhợt, chân cô run lên, bất giác thụt lùi về sau nửa bước. Nghĩ tới chuyện mình và anh ta lên giường khi còn đang là vợ của Hoàng Cảnh Hiên, cô không thể chấp nhận nổi, điều này chẳng khác gì cô đã nɠɵạı ŧìиɧ cả!

Tần Thanh Tiêu thấy cô phản ứng dữ dội như vậy thì thu lại ý vui đùa, anh đặt thứ gì đó lên bàn rồi nói:

“Đây là giấy chứng minh của cô, cầm lấy. Hôm qua cô nôn lên người tôi, vốn dĩ tôi định bắt cô bồi thường nhưng lần này tôi sẽ không tính toán vậy, dù sao cô cũng đỡ rượu giúp tôi nên mới say.”

“Tôi… nôn, nôn sao?” Khương Ý mở to mắt nhìn Tần Thanh Tiêu, sau đó lắp bắp hỏi lại: “Chuyện mà đêm qua tôi làm, chỉ… chỉ là nôn vào người giám đốc thôi sao?”

“Không thì…” Tần Thanh Tiêu nhàn nhạt hỏi lại. “Cô nghĩ chúng ta có thể xảy ra chuyện gì?”

“Nhưng sáng nay… Tôi…”

Không cần chờ cô nói hết hắn cũng hiểu cô muốn biểu đạt cái gì, Tần Thanh Tiêu nói tiếp:

“Cô say xong thì làm ầm ĩ ở khách sạn, bám dính lấy tôi không cho tôi đi.”
« Chương TrướcChương Tiếp »