Lúc này Cố Thiếu Đình không thể trả lời một câu, bụng đang tra tấn hắn một cách nghiêm trọng!
Tôn Phong đỡ hắn dậy, sau đó cùng Bạch Mộ đưa hắn đi bệnh viện cấp cứu.
Sau khi một loạt kiểm tra hoàn tất, bác sĩ hỏi những người xung quanh Cố Thiếu Đình: “Các cậu ai là người nhà?”
"TÔI!"
Tôn Phong vừa định trả lời, Bạch Mộ đã nhanh chóng cắt ngang, đành phải im lặng nhìn anh ta.
Bác sĩ đi tới trước mặt Bạch Mộ, khiển trách nói: "Bản thân bệnh nhân bị loét dạ dày nặng, sao không đưa anh ta đi chữa trị sớm hơn! Hơn nữa gần đây anh ta có ăn đồ lạnh không?"
Nghe được lời của bác sĩ, Bạch Mộ có chút ngượng ngùng đáp lại, mấy ngày nay anh ta quả thực đã nấu rất nhiều đồ nguội cho Cố Thiếu Đình!
Khó trách Cố Thiếu Đình lần nào cũng không thích ăn? Hóa ra là do dạ dày có vấn đề...
Nhưng tại sao người này không nói với minhf? ! Bạch Mộ cảm thấy có chút không vui.
Sau đó bác sĩ nói tiếp: "Bệnh nhân bị loét dạ dày cấp tính và viêm dạ dày ruột, cần phải nhập viện. Các cậu ai sẽ chi trả chi phí nằm viện?"
“Tôi đi.” Tôn Phong lần này tự nguyện, sau đó cầm phiếu nhập viện đóng viện phí.
Chẳng bao lâu, thủ tục nhập viện của Cố Thiếu Đình đã hoàn tất, hắn được Tôn Phong và Bạch Mộ đẩy lên phòng VIP trên tầng cao nhất.
Đến quầy y tá, y tá lập hồ sơ và nói với họ: "Trước đưa bệnh nhân về phòng bệnh. Bác sĩ trực sẽ qua kiểm tra sau và kê đơn thuốc truyền dịch."
"Cám ơn." Bạch Mộ lễ phép chào hỏi rồi đi vào phòng bệnh.
Mỗi bệnh viện lớn sẽ được trang bị một khu VIP. So với những phòng đơn cao cấp ở tầng dưới, khu này còn có nơi nấu nướng và một phòng khách nhỏ để người đi cùng có thể nghỉ ngơi.
Cố Thiếu Đình đã được tiêm thuốc khi đến phòng cấp cứu. Bây giờ hắn đã tỉnh táo hơn nhiều, nhưng bụng vẫn đau.
"Cố Thiếu Đình, sao anh không nói sớm với em là anh bị đau dạ dày? Nếu anh nói ra, em có thể nấu mấy bữa nóng cho anh được không?"
Cố Thiếu Đình không muốn nói chuyện, lắc đầu.
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, một người đàn ông mặc đồng phục bác sĩ màu xanh nhạt bước vào.
Cố Thiếu Đình chỉ nhìn lên và không thể rời mắt.
"Cẩm, Cẩm thiếu gia?!" Tôn Phong lắp bắp.
Tô Cẩm mặc dù đeo khẩu trang, nhưng liếc mắt vẫn có thể nhìn thấu!
Cố Thiếu Đình nhìn chằm chằm vào đôi mắt Tô Cẩm, cảm thấy ánh mắt của người này thật sự rất đẹp, lúc này hắn thậm chí còn tạm thời quên mất cơn đau bụng của mình.
Bạch Mộ không quen biết Tô Cẩm, tuy rằng anh ta vẫn luôn biết người này, nhưng chưa từng gặp qua, có chút không thể tin được nhìn cậu.
Tô Cẩm bình tĩnh liếc nhìn ba người ở đây, nhưng lại dừng lại thêm một giây nữa, ánh mắt rơi vào Bạch Mộ.
Xem ra Cố Thiếu Đình có khiếu thẩm mỹ không tốt lắm. Nhưng bây giờ nhìn lại, nó có vẻ hơi bình thường.
Có lẽ ưu điểm của đối thủ là dáng người chuẩn, vòng eo vừa phải, nhìn bề ngoài thì nặng hơn mình mười cân!
Tô Cẩm đi tới Cố Thiếu Đình bên giường, nói: "Cởϊ qυầи áo, nghe nhịp tim."
Trên thực tế, vừa rồi Tô Cẩm ở trong phòng trực, nghe nói có bệnh nhân mới được đưa đến, cậu không nghĩ là Cố Thiếu Đình, tuy nhiên sau khi nhìn thấy hồ sơ y tá gửi đến thì thấy những chữ đó. “Cố Thiếu Đình”. Cậu vẫn choáng váng trong vài phút.
Tô Cẩm luôn tự nhủ rằng họ chỉ có cùng tên mà thôi...
Nhưng ai có thể ngờ rằng khi đến phòng bệnh, nhìn thấy người thật, Tô Cẩm thở dài trong lòng, tưởng rằng họ thật sự là oan gia ngõ hẹp! Làm sao có thể gặp người ở đây vào lúc nửa đêm!
Cố Thiếu Đình này, sau ca đêm của người khác lại đến đây nhập viện là không tốt, nhưng hắn lại trực ca đêm lại tới đây!
Rút lại suy nghĩ, Tô Cẩm đang định đặt ống nghe lên ngực Cố Thiếu Đình thì bị Bạch Mộ tóm lấy.
Cậu ngẩng đầu nhìn người kia và hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Đi tìm bác sĩ khác đi! Không cần chữa trị cho Thiệu Đình!"
Nghe được lời nói trẻ con của Bạch Mộ, Tô Cẩm bật cười, rất ngọt ngào và xinh đẹp.
"Thưa ngài, ngài xem bây giờ là mấy giờ rồi, tôi là bác sĩ duy nhất trực ban đêm, tôi có thể đi đâu thay ngài?"
"Tôi không quan tâm! Tôi không thể để cậu khám cho anh ấy! Ai biết ý định của cậu là gì!"
Tô Cẩm đứng dậy, lấy ống nghe ra khỏi tai đeo vào cổ nói: "Thưa anh, đây là bệnh viện, tôi là bác sĩ, trách nhiệm của tôi là cứu người và chữa lành những người bị thương. Xin hãy tin tưởng tôi."
"Tôi đã đọc báo cáo khám bệnh của bệnh nhân này, tình trạng vẫn rất nghiêm trọng, xin đừng cản trở công việc của tôi, coi như bệnh không nặng cũng sẽ gϊếŧ chết anh ta!"
"Nhưng nếu anh thực sự không muốn tôi chữa trị cho anh ta thì cũng không sao. Hãy tự mình liên hệ với xe cứu thương và làm thủ tục chuyển đến bệnh viện khác."
Tô Cẩm nói xong có trật tự, xoay người rời đi.
Những gì cậu vừa nói là sự thật, Cố Thiếu Đình bị loét dạ dày cấp tính, nếu nghiêm trọng sẽ gây thủng dạ dày và có thể dẫn đến tử vong.
Cho nên Bạch Mộ đã lo lắng cho bản thân mình, không nguyện ý cho phép mình chữa trị Cố Thiếu Đình, vì không trì hoãn tình trạng của người này, anh ta đành phải đề nghị chuyển đi bệnh viện khác.